KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 104: Tặng quà
Cao Trọng cũng đâu phải là người thích dây dưa rút khẩu súng chỉa vào Lâm Tuệ nói.
"Vậy sao? Dù sao thì bây giờ tôi sẽ cho cậu nhìn thấy mất đi người thân là cảm giác gì!"
Đình Hạo lập tức lo lắng Cao Trọng sẽ thật sự ra tay, vì trước nay anh là người nói được làm được.

Lại cộng thêm danh hiệu ác ma, chỉ cần lọt vào tay anh thì đừng hồng có thể sống sót.
" Chỉ cần ngài có thể tha cho bé, muốn dày vò tôi thế nào cũng được.

Cầu xin ngài hãy tha cho con bé!"
"Ha ha ha.

Tha cho kẻ thù sao? Vậy lúc cậu giết họ cậu có suy nghĩ đến sẽ có ngày phải cầu xin chúng tôi không?"
"Tôi năm đó vì suy nghĩ còn nông cạn nên mới đi lầm đường.

Bây giờ tôi đã rất hối hận! Ngài có thể nương tay với con bé không, cứ việc nhấm vào tôi!"
"Biết sợ rồi sao?"
"Chỉ cần ngài có thể tha cho bé, chỉ cần ngài vui thì tôi chấp nhận hết!"
"Được, vậy tôi muốn một ngón tay của cậu!"
"Được, ngài cứ việc mà lấy!"
Cao Trọng bóp cò một cái một ngón tay của hắn liền rơi xuống đất.


Nhưng anh lại cười lớn
"Ha ha ha.

Cậu tưởng chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Đưa cô ta nhốt lại trước đã!"
Thu Hương và Hồng Trâm lập tức đưa người đi.

Đình Hạo vô cùng lo lắng không ngừng cầu xin Cao Trọng.
"Không phải ngài nói sẽ tha cho con bé sao? Ngài muốn gì điều được cả!"
Cao Trọng chẳng muốn ở lại cái chỗ này liền vỗ vai Cao Vinh nói.
"Ở đây đều giao lại cho anh.

Em còn có việc em đi trước đây!"
"Cái thằng nhóc này em đổi tính rồi sao? Trước nay chưa bao giờ em để người còn sống mà giao cho anh kia mà."
"Cô gái nhỏ đang đợi em! Không thể để người ta đợi được!"
"Được rồi anh đã hiểu rồi! Em mau đi đi ở đây giao cho anh là được!"
....
Cao Trọng quay lại quân khu để đón Mộng Uyên quay về biệt thự.

Dì Dương đã làm rất nhiều món mà cô thích đợi cô về ăn, vừa nhìn thấy cô dì ấy liền xem tới xem lui rồi lại lo lắng hỏi.
"Có phải cô không quen với đồ ăn ở đó không? Tôi thấy cô ốm đi rất nhiều!"
Mộng Uyên mỉm cười dịu dàng nói.
" Không có đâu dì là do cháu mải mê với công việc nên ăn uống không điều độ mà thôi! Chỉ cần về đây có dì là cháu sẽ mập mạp lại nhanh thôi đúng không dì!"
"Cô đó không biết tự lo cho bản thân gì hết!"
Cao Trọng thấy hai người mải trò chuyện vui vẻ mà quên mất anh nên giả vờ ho mấy tiếng "khụ khụ".

Nhưng hai người họ cũng không thèm quan tâm đến anh.
"Dì lo lắng cho cô ấy mà không lo lắng cho tôi sao?"
Hai người liền nhìn anh với ánh mắt rất lạ lạ.

Cao Trọng đã hiểu liền hiểu ý nói.
"Được rồi, hai người cứ tiếp tục tôi lên lầu tắm rửa trước đây!"
Khi Cao Trọng đã rời đi Mộng Uyên và dì Dương liền bụm miệng cười.
"Hi hi hi dì à có khi nào ngài ấy sẽ cho cháu nhịn đói luôn không? Chúng ta đùa như vậy chủ tịch mà giận thật thì cháu chết chắc rồi!"
"Dì nghĩ sẽ không đâu!"
"Sao lại không cháu thấy ngài ấy hình như giận thật đó ạ!"
Hai người vậy mà lại dám triêu chọc anh, Mộng Uyên thì có chút lo lắng, nhưng ngược lại dì Dương thì quá hiểu cậu chủ.

Nếu là trước đây bà cũng không dám làm như vậy với anh, nhưng bây giờ lại cùng Mộng Uyên trêu chọc anh.

Anh lại không hề giận mà lúc quay đi còn lắc đầu mỉm cười một cái, làm sao có thể qua được cặp mắt của bà chứ.
Dì Dương nhìn Mộng Uyên đang lo lắng liền vỗ vỗ bàn tay cô nói.
"Cháu yên tâm cậu ấy sẽ không giận cháu đau, đừng nghĩ nhiều nữa.


Mau về phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm!"
"Vâng dì!"
Lúc nảy Cao Trọng đã giúp cô mang vali lên tầng rồi nên cô không cần phải xách thứ gì nữa cứ thế mà chạy nhanh về phòng.
Đã lâu chưa được nằm trên chiếc giường bông mềm mại này cô có chút nhớ nó rồi, vừa về phòng liền nhảy lên giường lăn qua, lăn lại một lúc rồi mới đi tắm.
Mộng Uyên khi xuống nhà rồi mà Cao Trọng mãi vẫn không hề thấy xuống, cô lo lắng sợ anh sẽ nổi giận, liền trực tiếp lên gõ cửa phòng.
Cốc cốc , " Chủ tịch! Mời ngài xuống ăn cơm.

Chủ tịch, chủ tịch!"
Thấy anh không hề trả lời Mộng Uyên đặt tay lên gõ cửa thêm vài cái.
"Chủ tịch! Chủ tịch ngài có trong phòng không?"
Vẫn không thấy động tĩnh gì, Mộng Uyên đang định đi xuống lầu thì cửa phòng mở ra.

" Chủ.....!"
Vẫn chưa kịp nói xong đã bị Cao Trọng kéo cô vào bên trong phòng.

Ép cô vào cánh cửa, cúi người nhìn thẳng vào mặt cô.
Mộng Uyên có chút lúng túng trước vẻ đẹp của anh mà không nói nên lời.

Nhìn vẻ mặt của cô anh ngay lúc này thật sự muốn nựng nịu cô, hôn lấy đôi môi bé nhỏ của cô.
"Em định khi về nhà liền vứt bỏ tôi sao?"
"Không...không có, tôi đâu có!"
"Vậy sao? Nhưng có vẻ tôi thấy em đang định ăn xong liền chìu mép bỏ chạy thì phải!"
Cao Trọng hôm nay đột nhiên muốn giở trò lưu manh với cô.

Mộng Uyên cố gắng đẩy anh ra và trốn tránh ánh mắt của anh.
Cao Trọng không quan tâm trực tiếp vác cô lên vai, Mộng Uyên đột nhiên bị anh vác lên liền vùng vẫy hét lên.
" Chủ tịch ngài định làm gì? Mau thả tôi xuống!"
Cao Trọng mặt kệ cô gào lên, vùng vẫy mà đi đến cạnh giường nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi nói.
" Em ngoan ngoãn ngồi im đó, nếu không thì tiếp theo xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó!"
Mộng Uyên trong lòng cảm thấy sợ hãi, có phải cảnh năm đó lại chuyển bị tiếp diễn không.

Còn mãi nghĩ linh tinh thì bị một đống vải trùm lấy cô.
Mộng Uyên kéo xuống là những chiếc váy rất xinh, lại còn là những kiểu cô thích.

Cô đưa mắt nhìn Cao Trọng ngạt nhiên hỏi.
" Đây là...cho tôi sao ạ?"
"Đúng vậy, em mau thử xem có vừa không?"
Những lo lắng, sợ hãi khi nãy điều biến mất.

Mộng Uyên mỉm cười nhìn anh.
" Cảm ơn chủ tịch!"
Thấy cô vui đến vậy anh cũng mỉm cười theo, bất tri bất giác cô là người con gái đầu tiên chỉ trong nữa năm có thể làm cho anh mỉm cười, anh chỉ lạnh lùng khi gặp người khác, còn đối với cô luôn ân cần và đầy cưng chiều.

"Được rồi, mau xuống ăn cơm đi đã!"
"Tuân lệnh, chủ tịch!"
Mộng Uyên vui vẻ vừa đi vừa hát trước mặt Cao Trọng la la là lá lá la....

Thấy Mộng Uyên vừa từ phòng của Cao Trọng bước ra mà lại còn vui vẻ như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Mọi người đều ngầm hiểu cô và Cao Trọng đã có cái gì đó với nhau.

Nhìn hai người họ cứ như cặp vợ chồng mới cưới vậy.

Một người lúc nào cũng nghĩ cho vợ, yêu chiều vợ hết mực.
"Đúng rồi chủ tịch, tôi thấy mình đã rất khỏe rồi.

Ngày mai tôi có thể quay lại làm việc sớm hơn không?"
"Không được!"
"Tại sao chứ!?"
"Bởi vì tôi đã cho phép các em nghĩ vài ngày rồi.

Không thể rút lại!"
"Nhưng tôi thấy nhớ công ty, muốn quay lại sớm hơn một chút cũng không sao mà!"
"Như vậy cũng không được!"
"Nhưng..."
Cao Trọng ngắt ngang lời cô.
"Mau ăn đi, chuyện quay lại sớm hơn thì phải xem biểu hiện em như thế nào đã!"
Mộng Uyên lập tức hiểu ý anh nói là gì, liền lập tức tiếp tục mà ăn cơm.

Ăn xong cô giúp gì Dương dọn dẹp, bưng một ly nước trái cây đến trước mặt Cao Trọng.
"Chủ tịch, mời uống nước!"
Cao Trọng rất muốn cười trước những hành động của cô, nhưng cố kiềm nén lại nói.
"Biểu hiện của chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Mộng Uyên lập tức gật đầu lia lịa, nhìn anh.

Cao Trọng có chút hụt hẫn, thứ anh muốn không phải là những hành động bưng cơm, rót nước cho anh mà là trái tim cô.
Cao Trọng đứng dậy, kéo tay cô đi vào phòng sách.Mộng Uyên cũng không hiểu vì sao lại ngoan ngoãn đi theo anh như vậy.
#kieuthebuongbinhcuatongtai, #NinhNinh.


Bình luận

Truyện đang đọc