KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 163: Câu trả lời
Cao Trọng cũng quay về văn phòng mình để làm việc, buổi chiều lại cùng với Mộng Uyên về nhà.

Cứ như vậy thời hạn 2 tuần đã đến.

Hôm nay cũng là ngày Mộng Uyên nói đáp án của mình cho anh.

Buổi tối, sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, cô lấy hết can đảm đến trước mặt anh nói ra đáp án của mình.
"Tôi đến để trả lời câu hỏi hôm đó của anh."
"Được, vậy em đi."
"Tôi thật ra....tôi cũng cảm thấy mình có chút tình cảm với anh.

Còn về việc hôm đó, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Nghe được câu trả lời của cô anh vui vẻ ôm lấy cô vào trong lòng mà hỏi lại.
"Em thật sự là có tình cảm với anh sao?"
Mộng Uyên gật đầu, Cao Trọng vui đến mức ôm chặt lấy cô làm cho cô muốn ngạt thở.

Liền vội vàng buông cô ra quan tâm.

"Xin lỗi vì anh vui quá nên..."
"Không sao đâu ạ."
Cao Trọng thật sự không muốn đợi thêm bất kỳ giây phút nào nữa, trực tiếp cúi người xuống hôn lấy hôn để.

Nhưng lần này anh không bị Mộng Uyên đẩy ra nữa mà cô rất phối hợp với anh.
Hai người cứ như vậy hôn rất lâu mới buông.

Mộng Uyên thì thở hổn hển còn anh thì vẫn muốn hôn tiếp, nhưng không thể làm cho bị ngạt thở được.

Vẫn chưa được mấy giây anh lại tiếp tục bế cô lên bàn làm việc của mình, tiếp tục hôn triền miên, từ bàn làm việc đến giường.

Hai người quyện cùng quyện là một, sức anh luôn dồi dào ham muốn cô không biết qua bao nhiêu hiệp.

Vì quá mệt nên đã nằm trong lòng anh ngủ ngon lành.

Cao Trọng hôn nhẹ lên tráng cô thì thầm nói.
"Bây giờ anh đã là người của em, nên em không được bơ anh đâu đó."
Mộng Uyên quá mệt mỏi nên không trả lời chỉ gật đầu đồng ý với anh.

Cao Trọng lại nói tiếp.
"Chúng ta ngày mai đi đăng ký kết hôn đi."
Mộng Uyên như sét đánh ngang tai ngước mặt lên nhìn anh hỏi lại.
"Anh vừa nói gì?"
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
"Nhưng mà tôi chưa nói với nhà, chỉ sợ..."
"Em yên tâm anh nhất định sẽ làm cho ba mẹ của hài lòng với đứa con rể này."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy đi."
Mộng Uyên cũng không biết nên nói gì để anh hiểu, đành đợi đến hôm sau sẽ nói rõ ràng với anh.
Hai người trong tư thế không một mảnh vải ôm lấy nhau rồi cùng chiềm vào giấc ngủ.

Hôm sau khi Mộng Uyên thức dậy vẫn thấy Cao Trọng nằm bên cạnh.

Cô vội kéo chăn lên che mặt mình vì ngại với tư thế hiện tại của hai người.
Còn muốn nhẹ nhàng xuống giường mặt quần áo vào, thì Cao Trọng đã kéo cô trở về trong vòng tay của anh.
"Em dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một lúc nữa."
"Không còn sớm nữa chúng ta mau dậy thôi."
Cao Trọng cố tình trêu chọc.
"Có phải tối qua như vậy vẫn không đủ có phải không? Hay là anh giúp em..."

Không đợi cho anh nói hết Mộng Uyên liền gỡ tay nói.
"Không cần đâu, tôi đi tắm đây ạ."
Nói rồi cô ôm lấy quần áo của mình trên sàn chay vào trong nhà vệ sinh.

Cao Trọng nhìn theo dáng vẻ xấu hổ của cô mà mỉm cười không thôi.

Anh đi đến tủ quần áo lấy áo sơ mi của mình mang đến trước cửa phòng tắm gọi cô.
"Quần áo của em không mặc được nữa đâu, lấy áo của anh mặc đi."
Mộng Uyên ở bên trong xấu hổ muốn chết, sao dám ló chứ, đứng bên vọng ra.
"Không cần đâu ạ."
Cao Trọng tiếp tục gõ cửa nói:
"Vậy em định mặc lại quần áo đã rách sao?"
Cô vội cầm quần áo mình lên xem thì quả nhiên hôm qua lúc hai người...thì đã bị anh xé rách mất rồi.

Một lúc sau cô đành ló đầu ra cười ái ngại nhận lấy áo trên tay anh rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh còn bổ sung thêm một câu.
"Em mau tắm nhanh đi, chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng."
"Tôi biết rồi ạ."
Mộng Uyên xả nước ngâm mình trong bồn, thì thấy trên thân thể của còn lại những dấu vết tối qua của hai người trên thân thể cô ngay lập tức đỏ mặt xấu hổ.

Còn tự lảm bẩm trách mình.
"Mình thật sự mất trí rồi, vậy mà lại cùng ngài ấy trải qua một đêm...Thật sự là điên rồi mà."
Sau khi tắm rửa xong cô mặc chiếc áo sơ mi của anh vào, có lẻ là vì tướng người cô bé nhỏ nên khi mặc vào cứ như một chiếc váy cũng khá là đẹp.
Cô ra khỏi phòng tâm đã thấy anh đứng đợi cô, cô có chút ngại ngùng mà cười.

Nhìn thấy cô mặt áo của anh, nhìn dáng vẻ lúc này của cô có chút dể thương.

Anh lập tức tiến lại gần ôm lấy eo của cô.
"Chúng ta mau đi ăn sáng thôi!"
Mộng Uyên đẩy anh ra nói:
"Đợi một lát, tôi về phòng thay quần áo đã."
Nói xong cô vội vàng chạy đi, lại va trúng vào cái bàn nhưng không hề quay lại mà một mạch chạy thẳng về phòng của mình.

Cao Trọng chưa kịp xem cô có sao không mà cô đã chạy mất.

Anh chỉ có thể đứng trước cửa phòng coi mà đợi.
Mấy phút sau cửa phòng của cô mở ra.

Cao Trọng quan tâm cô hỏi:
"Chân em có sao không?"

"À, không sao cả."
"Thật không?"
"Là thật mà.

Chúng ta mua xuống ăn sáng thôi ạ."
"Từ từ cái tính hậu đậu khi đi đường của em đó."
Mộng Uyên cũng chỉ có thể cười cho qua mà thôi."Hi hi."
Hai người cùng nhau xuống tầng ăn sáng, thái độ hôm nay của hai người có chút thân mật hơn.

Những người xung quanh điều ngạt nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tất cả mọi người đều có nhìn ra hai người nhất định đã xảy ra chuyện đó rồi nên mới như vậy.
Dì Dương vui mừng liền đem tin tức này báo cho tin cho Cao Ngọc biết.

Họ sắp có nữ chủ nhân của ngôi nhà này rồi, thật là quá tốt rồi.
Cao Ngọc vừa vui mừng, vừa lo lắng cho Cao Trọng.

Gửi tin dặn dò dì Dương.
[Chị giúp tôi để ý hai đứa nó nhiều hơn một chút.

Nếu có cả ảnh thì càng tốt.

Nhất là tên nhóc đó.]
Dì Dương liền trả lời Cao Ngọc.
[Vâng! Tôi biết rồi.

Bà cứ yên tâm.]
[Được.]
Chỉ cần Cao Trọng có thể kết hôn sinh con thì tất cả bọn họ đều sẽ chúc phúc cho anh.

Nhất là những vệ sĩ, giúp việc trong nhà sẽ không phải thường xuyên bị anh tra tấn bằng vẻ mặt lạnh như băng kia nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc