KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Hôm nay cùng Cao Trọng đến một nơi mà Mộng Uyên đã ao ước từ lâu, nên trong lòng lúc này cô cảm thấy rất vui, không biết đã cười một mình bao nhiêu lần rồi.

Điện thoại vang lên làm cho Mộng Uyên trở lại thự tại.

Là Dương Dương gọi đến cả hai người lại tiếp tục những câu chuyện chưa nói hết khi nãy.

Hai cô gái nói chuyện mãi đến gần khuya mới ngủ.

Sáng nay Mộng Uyên mệt mỏi mà thức dậy trễ.

Vội vội vàng vàng thay đồ đi đi làm vì sắp trễ rồi.

Mộng Uyên nhanh hơn cơn gió chạy một mạch xuống lầu, đã thấy xe đậu sẵn Mộng Uyên vừa xỏ giầy vừa ngồi vào xe.

"Thu Hương làm phiền cô rồi, hôm nay tôi dậy trễ....nên nhờ cô vậyyyy....!"

Khi Mộng Uyên mang giầy xong xui ngước lên nhìn qua bên cạnh là Cao Trọng.

Mộng Uyên đưa mắt nhìn xung quanh thấy mình đã lên nhầm xe.

Cao Trọng cũng vô cùng ngạt nhiên khi thấy Mộng Uyên vội vàng lên xe của anh, lại còn chưa mang xong giầy.

Hôm nay Cao Trọng cứ tưởng rằng cô đã làm sớm như mọi hôm rồi, thế mà bây giờ cô vẫn còn ở đây.

"Xin lỗi chủ tịch! Tôi nhầm xe"
Mộng Uyên lập tức biết mình đã nhầm định mở cửa bước xuống, thì bị Cao Trọng ngăn cánh tay đang muốn mở cửa của cô lại.

" Trễ rồi, hôm nay em đi cùng xe với tôi đi"
Cao Trọng ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Mộng Uyên lúc này cũng không thể xuống được nữa, đành ngồi tạm xe Cao Trọng đến công ty mà thôi.

" Chủ tịch, lát nữa có thể cho tôi xuống trạm xe gần công ty không ạ?"
"Em muốn mua gì sao?"
Cao Trọng không vui chau mày.

"À, không có.

Chỉ là tôi sợ mọi người nhìn thấy thì không hay cho lắm!"
"Đi cùng tôi sợ mọi người nhìn thấy vậy sao?"
"Không phải đâu chủ tịch, tôi sợ mọi người nói tôi dựa vào quan hệ"
Lúc này Cao Trọng biết cô đang lo lắng điều gì, nên cũng không muốn miễn cưỡng cô.

"Được "
"Cảm ơn chủ tịch!"
Khi đã đến trạm xe, Mộng Uyên chuẩn bị bước xuống thì bị Cao Trọng nắm tay cô kéo quay trở lại.

" Buổi trưa nhớ lên ăn cơm cùng tôi "

"Vâng tôi nhớ rồi"
Nói rồi Mộng Uyên liền gắp gáp xuống xe, rồi tự mình đi bộ thêm một đoạn nữa mới tới công ty.

Cao Trọng không hề đi liền ngồi nhìn cô đang vội vã đi bộ mà lòng cảm thấy xót xa.
May mà trạm xe cách công ty không quá xa nên Mộng Uyên vẫn có thể đến kịp giờ.

Mộng Uyên đã vào cty được một lúc nhưng Cao Trọng vẫn ngẫn ngơ thêm một lúc rồi mới vào công ty.

Lễ tân trong Thấy Cao Trọng đến muộn hơn mọi ngày hai phút thì há hốc mồm ngạc nhiên, thì thầm với những đồng nghiệp khác.

"Nè có chuyện gì thế, sao hôm nay chủ tịch lại đến muộn vậy? Bình thường ngài ấy chưa bao giờ đến muộn cả".

Bọn họ đang thì thầm với nhau thì quản lý của học vô tình trong thấy liền liếc mắt nhắc nhở bọn họ.

Chỉ sợ những lời này mà đến tai của Cao Trọng bọn họ còn có thể sống trên mảnh đất này sao.

Cao Trọng hôm nay tâm trạng cũng khá vui hơn thường ngày, trong lúc hợp hôm nay lại có người mắt lỗi nhỏ trên báo cáo nhưng anh không nói gì chỉ kêu người đó về sữa lại cho đúng số liệu.

Cả phòng họp hôm nay, bọn họ điều đang đợi hứng chịu cơn thịnh nộ của Cao Trọng thế nhưng không hề xảy ra chuyện gì, thế mà anh lại không phẩn nộ mà chỉ nhẹ nhàng bảo họ về làm lại.

Tim của bọn họ như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.

Bên ngoài phòng hợp.

" Có chuyện gì thế, vậy mà hôm nay chủ tịch lại không phẩn nộ với chúng ta"
"Tôi làm sao mà biết được, tốt nhất chúng ta nên tranh sữa lại báo cáo đi, không chừng lát nữa chúng liền bị mang ra xử trảm cả đấy"
Bọn họ thì thầm to nhỏ, xong liền tranh thủ về sữa lại báo cáo thật nhanh, nếu không Cao Trọng mà đổi ý thì tất cả bọn họ chết là cái chắc.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay || TгЦмtгuуe n.vn ||
....!

Buổi trưa Mộng Uyên đợi mọi người đều đã đi ăn hết rồi mới dám đi đến thang máy dành riêng cho chủ tịch mà bước vào đi lên tầng.

Thư ký Hà nhìn thấy Mộng Uyên liền vui vẻ mời cô vào bên trong phòng làm việc của Cao Trọng.

"Chủ tịch, cô Mộng Uyên đã đến "
Cao Trọng ngước lên nhìn Mộng Uyên một cái rồi nhìn thư ký Hà.

"Lấy giúp tôi nước trái cây đến đây "
"Vâng, chủ tịch "
Thư ký Hà liền ra ngoài.

" Em ngồi đợi tôi một lát, tôi đang xem dở tài liệu "
"Dạ "
Mộng Uyên ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, nhìn thấy trên bàn có một quyển tạp chí liền cầm lên xem để viết thời gian.

Thư ký Hà mang nước trái cây đến cho Mộng Uyên rồi trở ra ngoài.

" Em xem gì mà nhập tâm vậy?"
Mãi xem tạp chí chăm chú nên Cao Trọng đứng cạnh mà Mộng Uyên không hề hay biết.

Khi nghe Cao Trọng hỏi thì mới giật mình quay lại.

"À có mấy mẫu trang sức nhìn khá thích nên muốn xem thử thôi"
"Vậy chúng ta có thể ăn được rồi chứ!?"
"Dạ".


Bình luận

Truyện đang đọc