KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Mới sáng sớm tiếng chuông báo thức đã đánh thức Mộng Uyên, cô theo thói quen mà xuống giường rồi vào nhà vệ sinh.

Sau khi xong còn cầm lấy túi xách đi ra cửa thì lúc này Cao Trọng mới lên tiếng.

"Em muốn đi đâu?"
Mộng Uyên dừng bước khó hiểu quay lại nói:
"Tôi đi làm?!"
"Em quên là tôi đã cho phép mọi người nghĩ ngơi hai ngày sao?"
Lúc này cô mới chợt nhớ ra hình như đúng là vậy.

Liền khép cửa lại.

Để túi xách lên bàn rồi cười ngại ngùng nói.

" Là nhất thời quên mất! Hihi"
Cao Trọng mỉn cười nhẹ nhàng nói với cô.

"Đợi tôi một lát, tôi sẽ dẫn em đi xem một thứ!"
"Được...???"
Mộng Uyên đang rất tò mò không biết anh sẽ dẫn cô đi xem thứ gì mà cứ thần thần bí bí.

Cao Trọng thay đồ xong liền đưa cô đi đến nơi tuyển chọn những chú chó nghiệp vụ, để xem cuộc thi đấu vô cùng khắc khe.


Mộng Uyên vừa vào trong thấy cuộc thi hấp dẫn liền quên mất anh mà đứng vào để xem.

Cao Trọng đi phía sau cô cười đau khổ có phải là anh đã sai khi đưa cô đến đây không.

Vừa đến cô đã quên mất anh luôn.

Cao Trọng bước đến gần cô và nói.

" Em có thích không?"
"Rất thích"
Cô không hề nhìn đến anh mà chỉ nhìn châm chăm chăm các chú chó rồi trả lời.

"Vậy em có muốn có một con vừa làm vệ sĩ vừa làm bạn chơi cùng không?"
Mộng Uyên nghe vậy liền quay lại nhìn Cao Trọng với vẻ nghi ngờ là mình đã nghe nhầm, rồi xác nhận lại.

" Ngài vừa nói tôi có thể chọn một con về nuôi sao?"
Cao Trọng ung dung ngồi xuống hàng ghế của khán đài mà nói.

"Đúng vậy! Nếu em không muốn thì thôi vậy!"
Mộng Uyên liền vui vẻ gật đầu liên tục trả lời:
"Muốn chứ, muốn chứ!"
"Được vậy thì mau ngồi xuống xem thi đấu đi, sau khi xong em có thể chọn một con"
Mộng Uyên lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống xem thi đấu cùng với anh.

Còn anh thì vui ra mặt.

Ở phía dưới trưởng đoàn quân khu nơi này trong thấy Cao Trọng dẫn Mộng Uyên đến đã làm anh ta vô cùng ngạt nhiên.

Hôm qua lúc ăn cơm thì anh lại gắp đồ ăn cho cô, để cô ngồi cạnh mình.

Hôm nay lại dẫn theo cô đến xem cuộc tuyển chọn chó nghiệp vụ.

Cô quả thật là người mà bọn họ không nên đụng tới.

Trước đây anh chưa từng cho bất kỳ cô gái nào đến gần mình, cũng như dẫn đến đây xem thi đấu.

Bọn họ cần phải cẩn thận hơn, không thể lơ là với cô gái này.

Cuộc tuyển chọn rất gay gắt cuối cùng cũng đã kết thúc.

Chú chó thuộc giống Doberman Pinscher đã giành được chiến thắng.

Cao Trọng đứng dậy đi xuống phía dưới, Mộng Uyên cũng vội vàng chạy theo phía sau anh.


Các huấn luyện viên đang xếp thành 3 hàng cùng với chó của mình đợi lệnh của anh.

Cao Trọng đi đến rồi quay sang nói cô.

" Em thích con nào, có thể thoải mái chọn!"
"Thật ạ!"
Cao Trọng gật đầu: " Đúng vậy!"
Mộng Uyên đang định tiến đến chỗ những chú chó thì bị Cao Trọng kéo tay cô lại hỏi.

" Em sang đó làm gì?"
"Không phải ngài kêu tôi chọn sao? Không qua đó thì làm sao chọn được chứ?!"
"Em bị ngốc à! Hàng đầu tiên em có thích con nào không?"
Mộng Uyên nhìn những chú chó ở hàng đầu tiên lắc đầu.

"Không có!"
Lập tức hàng thứ hai bước lên phía trước.

Mộng Uyên nhìn thấy chú chó thuộc giống Labrador Retriever liền chỉ vào nói.

"Con này"
"Được vậy chọn nó đi!"
Người huấn luyện dẫn chú chó đến trước mặt cô rồi ra lệnh cho nó ngồi xuống.

Mộng Uyên hớn hở quay sang nhìn anh xác nhận thêm lần nữa.

"Thật sự tôi có thể nuôi nó, có thể sờ nó?"
Cao Trọng dùng ánh mắt kiên định nhìn cô rồi gật đầu.

Mộng Uyên vui vẻ nhìn người huấn luyện hỏi.

"Tôi có thể chạm vào nó không? Liệu nó có cắn người lạ không? Nó tên là gì vậy?"
Cô đưa ra một loạt câu hỏi, người huấn luyện cũng cung kính nói với cô từng vấn đề cô cần biết.

"Thưa tiểu thư cô có thể chạm vào nó, nó cũng không cắn người vô cớ, tên của nó là Max thưa cô."
Nghe người huấn luyện nói vậy cô rất vui vẻ từ từ chạm tay vào lưng nó vuốt ve, có vẻ nó rất thích cô.

"Sau này mày sẽ theo tao nhé có được không?"
Chú chó bổng sủa lên một tiếng "Gấu" tỏ ra đồng ý.

Người huấn luyện vô cùng ngạt nhiên trước nay Max tuy hiền lành nhưng chưa bao giờ nghe lời như vậy cả.

Người huấn luyện tỏ ra không tin nên hỏi cô.

"Trước kia tiểu thư từng học qua huấn luyện động vật sao?"
Cô ngước lên nhìn nhìn người huấn luyện rồi lắc đầu nói:
" Chưa từng!"

"Vậy cô có bí quyết gì để làm quen với chúng sao? Cô có thể chỉ cho chúng tôi không?"
Mộng Uyên khó xử gãi đầu nói
"Tôi chưa từng học qua huấn luyện chó nghiệp vụ, cũng không biết tại sao những chú chó này lại có vẻ thân với tôi, việc này....việc này tôi cũng không thể giải thích được nữa"
Cao Trọng liền nảy ra một ý, kéo cô đứng dậy.

" Mọi người đưa Lok đến đây, tôi đưa cô ấy đi thay đồ đã"
Mộng Uyên không hiểu anh đang muốn làm gì liền lo lắng hỏi anh.

"Có chuyện gì sao ạ? Tại sao tôi phải thay đồ?"
"Một lát nữa em sẽ biết thôi!"
Cao Trọng đưa cho cô bộ đồ bảo hộ của người huấn luyện chó rồi nói.

" Em mặc nó vào đi"
"???"
Tuy chưa biết anh muốn làm gì những cô vẫn làm theo.

Sau khi mặc xong cô lại theo Cao Trọng đến một sân tập huấn luyện.

Ở phía xa xa đã thấy ba bốn người thanh niên dẫn theo một con chó rất to, không biết nó thuộc giống chó nào, nhìn nó có vẻ rất hung hăng.

Mộng Uyên liền sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước.

Cao Trọng cũng thấy cô đang sợ nó anh cũng không muốn ép cô, nhưng để xác nhận suy nghĩ của anh có đúng hay không nên anh đành phải làm vậy thôi.

" Em thử lại gần nó xem sao? Nó đã được huấn luyện qua nên không cần lo lắng.

Tôi sẽ đến đó cùng em, không sao cả!"
Mộng Uyên nghe nói vậy nên cũng thả lỏng và tin tưởng anh.

Tiến gần bên chú chó to lớn kia.

Khi thấy cô đến gần nó không hề tỏ ra hung dữ, mà ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn cô.

Cao Trọng đã đoán đúng có lẽ cô có thứ gì đó mà bọn chúng đều ngoan ngoãn với cô, không hề tỏ ra hung hăng.

Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu được đó rốt cuộc là gì..


Bình luận

Truyện đang đọc