KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Mộng Uyên thật sự không tin là cô bạn thân từ bé đến lớn của cô vậy mà đang muốn bán cô đi.

Mà người cô bạn nói không ai khác lại là Cao Trọng.Mộng Uyên đứng dậy nhìn hai người đàn ông trước mặt cười cười.
"Tôi có chuyện cần nói với cậu ấy một lúc hai người cứ ăn trước đi ạ."
Nói rồi Mộng Uyên kéo lấy tay Dương Dương qua bên kia nói chuyện.
Mộng Uyên nhìn cô bạn thân trước mặt mà hỏi:
"Cậu đang nói lung tung cái gì vậy?"
Dương Dương nhìn Mộng Uyên lớn lên cùng với mình, cũng biết cô đã từng phải chịu nhiều tổn thương lớn.

Nên cho đến bây giờ cô vẫn khóa chặt trái tim của mình lại, không cho bất kì một ai bước vào.

Bây giờ lại xuất hiện một người đối tốt với cô như vậy nên phải giúp cô se duyên.
"Mộng Uyên hay là cậu mở lòng mình với ngài Cao Trọng đi.

Mình thấy ngài ấy là thật lòng với cậu đó."
Mộng Uyên nhìn ra bờ biển xa sâm, ủ rủ nói:

"Mình cũng muốn lắm, nhưng lại không có can đảm để mở cửa thêm một lần nữa.

Mình sợ lại tổn thương thêm một lần nữa cậu biết không?"
Dương Dương ôm lấy cô an ủi:
"Mình biết chứ, nhưng cậu cũng không thể nào sống mãi trong bóng tối mãi được, hãy bước ra ánh sáng của mặt trời đi Mộng Uyên à."
Mộng Uyên nói hết nổi lòng của mình cho Dương Dương nghe.

Hai người nhìn về phía biển xa xôi kia như muốn hòa mình làm biển cả có thể thoải mái trôi giạc đến bất kỳ nơi nào.
Cao Trọng và Thiên Trạch thấy hai người đi quá lâu mà vẫn chưa quay lại nên có chút sốt ruột.

Còn đang định đi tìm hai cô thì đã thấy hai cô quay lại.
Cao Trọng nhìn thấy mắt của Mộng Uyên đỏ cũng biết vừa rồi cô đã khóc một trận, nhưng không biết điều gì làm cô phải khóc.

Anh cũng không muốn hỏi, nếu hỏi có thể làm cho cô phải khóc thêm lần nữa, nên anh sẽ không hỏi bất cứ điều gì cả.
Thiên Trạch thấy hai người quay lại liền nói:
"Chúng tôi đợi hai em đó mau, qua ăn thôi kẻo nguội."
Mộng Uyên và Dương Dương mỉm cười đồng thanh nói:
"Được ạ!"
Ăn xong cả bốn người cùng nhau đi dạo ở bờ biển.

Mãi đến gần khuya mới quay lại khách sạn để nghĩ ngơi.

Lại kết thúc một ngày nữa sáng mai cô cùng Cao Trọng quay trở về rồi.
Đêm nay cô không tài nào chợp mắt được mà nhớ đến những lời khuyên của Dương Dương.

Cô đang nghĩ cô làm sao mới có thể mở lòng mình với Cao Trọng, trằn trọc cả một đêm không ngủ được.
Khi trời sáng Cao Trọng nhìn thấy cô có chút mệt mỏi liền quan tâm.
"Tối qua em không ngủ được sao?"
"Có chút khó ngủ."
"Vậy sao em lại không gọi anh."
"Không sao đâu ạ.

Chúng ta chuẩn bị ra sân bay thôi ạ."

"Được ạ."
Mộng Uyên chỉ mang một chiếc túi nhỏ còn lại đều là Cao Trọng giúp cô xách.

Dương Dương kéo Mộng Uyên lên phía trước nói nhỏ với cô.
"Còn nói là không mở lòng với người ta, vậy mà lại để cho người ta xách đồ giúp cậu vậy sao?"
"Mình cũng muốn tự mình làm nhưng ngài ấy cứ khăn khăn đòi giúp mình nên đành chịu thôi."
"Không sao cả, đó là việc của bọn đàn ông nên làm, cậu không cần phải dành với bọn họ làm gì.

Chúng ta chỉ cần vui vẻ là được."
"Được, điều nghe cậu."
Thiên Trạch vỗ vai Cao Trọng nói:
"Vất vả rồi, tôi hiểu mà!"
"Cậu thì hiểu cái gì chứ?"
"Chúng ta ra ngoài cũng chỉ là chân sai vặt của bạn gái mà thôi!"
"Tôi là tự nguyện, còn cậu mới là tên sai vặt đó."
"Người anh em tôi đang chia sẻ cùng cậu, vậy mà cậu lại nói như vậy sao?"
Dương Dương ở phía trước nhìn thấy Thiên Trạch đang tức giận việc gì đó với Cao Trọng cô liền hối thúc.
"Anh ở đó làm gì vậy?"
Thiên Trạch liền vui vẻ đi tới chỗ Dương Dương.

Dương Dương nhìn anh hỏi:
"Hai người ở đó nói gì thế?"
"Không có gì, anh chỉ trò chuyện với tên mặt lạnh đó thôi mà."
"Anh đó nên học hỏi người ta thêm đi."
"Được được, anh biết rồi mà."
Mộng Uyên bật cười nói với Thiên Trạch:
"Không ngờ bác sĩ Thiên có biết bao nhiêu người tôn kính vậy mà cũng có lúc có bộ dạng làm nủng này nữa sao?"
Dương Dương nhanh hơn Thiên Trạch nói:
"Anh ấy trừ lúc làm việc thì nghiêm túc mà thôi.

Ngoài lúc làm việc ra thì anh ấy luôn như vậy."
Thiên Trạch liền phản bác lại:
"Làm gì có chứ, em không được vu khống bạn trai mình đó."
Mộng Uyên: "Được tôi đều hai người có được không?"

Cao Trọng bổng nhiên xuất hiện ngắt ngang câu chuyện của ba người họ.
"Hai người về khách sạn đi, chúng tôi phải lên máy bay rồi."
Mộng Uyên: "Hai người về đi, mình đi đây tạm biệt!"
Dương Dương: "Tạm biệt!"
Mộng Uyên cùng Cao Trọng đi vào trong Dương Dương và Thiên Trạch cũng quay lại khách sạn tiếp tục kỳ nghĩ dưỡng.
Trên máy bay Cao Trọng thấy cô luôn mỉm cười.
"Em vui đến vậy sao?"
"Đúng vậy, sắp được ăn món dì Dương nấu rồi nên coa chút vui."
Cao Trọng ghé sát vào mặt của cô hỏi:
"Vậy những món anh dẫn em đi ăn không ngon sao?"
Mộng Uyên vội vàng giải thích:
"Không phải đâu ạ, mấy ngày ở đây đều là vì ăn quá ngon nên mới nhớ mấy món ăn bì dị mà thôi."
"Vậy sao?"
"Thật đó, ngài...anh phải tin tôi."
Nghe thấy cô đã bắt đầu thay đổi cách gọi với mình Cao Trọng trong lòng vui như trẩy hội vậy.

Lúc anh cười gần như vậy tim của Mộng Uyên như muốn nhảy ra, muốn phản kháng lại cô.
Cao Trọng đưa tay lên xoa đầu cô nói:
"Em ngủ một chút đi, lát nữa tới sẽ gọi em dậy."
"Anh nhớ gọi tôi dậy đó, đừng như lần trước trên xe nhé."
"Được lần này anh nhất định sẽ gọi em dậy."
"Cảm ơn."
Nhận được câu nói xác định của anh Mộng Uyên mới bắt đầu chớp mắt nghĩ ngơi một lúc.
Qua một lúc, Cao Trọng đánh thức cô dậy.

Lần này anh đã giữ đúng lời hứa của mình gọi cô dậy.


Bình luận

Truyện đang đọc