Dì Dương đưa hộp thuốc đến cho Cao Trọng.
Anh ngay lập tức trở mặt, nghiến răng nhìn Dương Dương.
"Tránh ra."
Dương Dương cảm thấy có hơi sợ hãi mà lùi lại vài bước, Cao Trọng ngay tức khắc kéo Mộng Uyên ngồi xuống, lấy thuốc xoa nhẹ nhàng lên mặt của Mộng Uyên.
Dương Dương đứng ngơ ngác tại chỗ, mà mắng thầm.
[ Cô đến đây là để đòi lại sự công bằng cho Mộng Uyên chứ không phải đến để ăn cơm chó.
Em gái anh làm Mộng Uyên bị thương, vậy mà anh lại tỏ vẻ như đang thương tiếc Mộng Uyên lắm vậy.
Cục tức này cô nhất định phải làm cho ra lẻ].
" Chủ tịch...tôi có tự mình làm! "
Cao Trọng gạt tay Mộng Uyên sang một bên " ngồi yên, tôi thoa giúp em!!"
Dương Dương siết chặt tay thành nắm đấm, nói một hơi.
"Chủ tịch, ngài đừng có mà giả vờ quan tâm cậu ấy như vậy tôi thấy hơi chướng mắt rồi đó.
Cậu ấy bị như vậy đều do em gái ngài gây ra, vậy mà không hề có một câu giải thích, cậu ấy tuy hiền nhưng tôi thì không.
Tôi cần đưa cậu ấy rời khỏi đây, tiền cậu ấy tôi sẽ tìm cách trả đủ cho ngài, chỉ cần cho tôi thời hạn 1 năm!".
Mộng Uyên đang định đứng dậy kéo Dương Dương lại nếu không sẽ vì chuyện của cô mà liên lụy tới Dương Dương.
Nhưng đã bị Cao Trọng ấn cô ngồi xuống trở lại.
" Cô yên tâm tôi sẽ đòi lại công bằng cho Mộng Uyên, không cần cô phải nhắc nhở.
Cô ấy đã ký giấy nợ ở lại đây trả nợ, giấy trắng mực đen rõ ràng.!"
"Cho dù là vậy, nhưng vẫn có thể trả thay.
Chỉ cần trả đủ cho ngài là được.
Tóm lại tôi sẽ đưa cậu ấy đi, không thể để cậu ấy chụi thiệt ở đây được!"
"Tôi đảm bảo với cô những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa!"
"Chủ tịch, ngài lấy gì để đảm bảo!"
" Tôi yêu Mộng Uyên, lý do này có thể đảm bảo không?"
Dương Dương và Mộng Uyên nhìn nhau ngạc nhiên, Dương Dương cũng không nói được lời nào nữa.
Mộng Uyên khi nghe anh nói "yêu" cô cũng làm cho cô rất ngạt nhiên nên cũng e thẹn nhìn về phía anh một cái.
Mộng Uyên vội đứng dậy kéo Dương Dương về phòng mình.
Cao Trọng nhìn thấy cô không nói gì với anh cả, mà chỉ kéo Dương Dương đi làm anh cảm thấy có chút thất vọng.
Có lẽ là do chỉ có một mình anh yêu đơn phương cô mà thôi.
[...]
Đợi hai cô đã về phòng rồi.
Cao Trọng nhìn về phía đội vệ sĩ đi theo bảo vệ cho Mộng Uyên.
Đội vệ sĩ điều không một ai dám nói một câu nào.
Lần này chỉ có một con đường chết mà thôi.
Trong phòng Mộng Uyên lấy lại bình tỉnh quay sang nhìn Dương Dương rồi nắm lấy tay cô.
" Cậu có nghe chủ tịch nói gì không?!!"
"Người ta nói người ta yêu cậu đó, con nhỏ ngốc này"
" Nè mình không có ngốc, chỉ là mình không hề có cảm giác gì với chủ tịch.
Mình thề trước nay luôn xem ngài ấy là ông chủ mà thôi!!"
" Bây giờ người ta đã nói vậy, cậu định thế nào đây!"
"Mình....mình cũng không biết."
Dương Dương xoa đầu Mộng Uyên, Mộng Uyên đã từng trải qua những gì trong chuyện tình cảm cô là người đã chứng kiến nên cũng hiểu rõ tâm trạng bây giờ của cô.
Càng không muốn ép buộc cô.
[....]
Năm cấp hai Mộng Uyên đã yêu thầm Thiên Vỹ, nhưng lại không dám nói.
Có một lần vì cô bị tai nạn nên không để ý áo của cô đã bị thủng một lỗ, khi vào lớp lại bị ngay chính người mình yêu thầm cười nhạo.
Từ đó Mộng Uyên muốn từ bỏ việc yêu thầm Thiên Vỹ, mà cố gắng học hành.
Mãi đến năm cấp ba hai lại cùng trường, cùng lớp.
Mộng Uyên đã trở thành cô gái xinh đẹp.
Thiên Vỹ cũng vì thế mà nói chuyện với cô nhiều hơn, làm Mộng Uyên tưởng rằng anh cũng thích cô.
Cho đến một hôm Mộng Uyên nhìn thấy trên wechat Thiên Vỹ đăng hình thân mật cùng Vân Anh.
Mộng Uyên liền bị vỡ mộng.
Cho đến khi lên đại học cô quen biết với rất nhiều bạn trai nhưng tất cả bọn đều phản bội, tồn thương cô cũng từ đó cô mất niềm tin vào tình yêu, cũng ít giao tiếp với mọi người xung quanh nhất là khác giới.
Mộng Uyên cũng đã hứa với Dương Dương sau này cô sẽ không yêu bất kỳ một ai nữa cả.
Trong tim Mộng Uyên luôn nhớ về Thiên Vỹ cho dù bây giờ anh ta đã có gia đình.
Mộng Uyên biết rằng như vậy là không đúng nhưng cô cũng rất cố chấp, chấp niệm với người mà mình không thể nào chạm vào được..