KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 142: Chia phòng
Hai người nhanh chóng thay đồ rồi xuống sảnh.

Vừa xuống đã trong thấy Dương Dương và Thiên Trạch đang ngồi đợi hai người.
Mộng Uyên gọi Dương Dương.
"DƯƠNG DƯƠNG! Sao hai người lại đến đây?"
"Cậu không quan nghênh mình sao?"
"Làm gì có."
Thiên Trạch bước lại khoác vai Cao Trọng kéo đi qua bên kia để hai cô gái nói chuyện với nhau.

Hai người đàn ông ở đây cũng chỉ là thừa mà thôi.
Cao Trọng ghét bỏ hất tay Thiên Trạch ra, không vui hỏi.
"Hai người đến đây làm gì hả?"
"Hẹn hò đó."
"Vậy tại sao lại tìm chúng tôi làm gì hả?"
"Không phải là đến để giúp hai người sao?"
Cao Trọng liếc Thiên Trạch một cái cậu ta không dám nói thêm câu nào nữa.
Mộng Uyên nhìn thấy Dương Dương cô thể ở nơi này cùng cô đi ngấm cảnh thật là làm cho cô có chút không kiềm chế được cảm xúc vui mừng của mình.
Dương Dương biết cô vui khi thấy cô cũng đến nơi này nên nhất thời cô không thể nào khống chế được bản thân.
"Không vui đến vậy đâu.

Là anh Thiên Trạch có thời gian rảnh nên bọn mình mới đến đây chơi vài hôm thôi."
"Không ngờ bác sĩ Thiên cũng rất lãng mạn đó."
"Anh ấy lãng mạng thật, nhưng lúc nào cũng bận.

Nay lại được dịp mình muốn đi nên anh ấy mới chịu đi đó."
"Vậy anh ấy rất yêu cậu rồi!"

Cao Trọng từ phía xa đã nghe được những lời nói của cô.

Anh đang nghĩ: [Mình không lãng mạn sao? Không yêu cô ấy sao?].

Trong lòng cảm thấy không vui, nhưng vẫn thản nhiên nói.
"Tôi sẽ đặt thêm phòng cho hai người."
Dương Dương liền trả lời:
"Không cần đâu ạ! Tôi và Thiên Trạch ở 1 phòng.

Ngài và Mộng Uyên ở 1 phòng như vậy không cần phải thuê thêm làm gì."
Cao Trọng nhìn Mộng Uyên hỏi:
"Em thấy sao?"
"Vậy...cứ như cậu ấy nói cũng được ạ!"
Mộng Uyên liền ôm lấy Dương Dương nói:
"Đi, đưa cậu đi xem phòng."
Hai cô gái vui vẻ đi trước, Thiên Trạch kéo theo vali của Dương Dương và anh.

Không vui nhìn Cao Trọng trách mốc.
"Cậu không giúp tôi sao?"
"Tại sao?"
"Tôi là bạn của cậu đó."
"Thì sao? Vali là của cậu và bạn gái cậu.

Vì sao tôi lại phải giúp."
"Cậu đúng là bạn tốt mà."
"Cảm ơn!"
Thiên Trạch cũng không làm gì Cao Trọng ai bảo anh là em trai của người người thống trị đất nước này làm gì, anh có quyền không giúp đỡ.

Chỉ có người khác mới giúp đỡ anh.
Mộng Uyên vừa mở cửa phòng Dương Dương nhìn thấy độ rộng lớn của căn phòng liền há hóc miệng mà nhìn xung quanh lại nhìn cô hỏi.
"Một mình cậu ở phòng này sao?"
"Ừm."
"Vậy cậu đã hết sợ rồi sao?"
Đúng lúc Cao Trọng bước vào nghe thấy vậy liền hỏi.
"Sợ gì thế?"
Dương Dương quay lại nói với anh.
"Cậu ấy mắc chứng hoang tưởng khi ở phòng rộng như vậy một mình."
Cao Trọng cau mày nhìn Mộng Uyên để xác nhận lại.
"Cô ấy nói là thật sao?"
Mộng Uyên ngại ngùng trả lời:
"Cũng không quá như cậu ấy nói."
"Sao em lại không nói với anh?"
"Dù sao thì tôi vẫn không sao mà."
"Lần sau nếu có gì thì em cứ nói với anh."
"Được ạ."
Mộng Uyên đưa Dương Dương tham quan căn phòng.Cao Trọng nhìn sang Thiên Trạch, Thiên Trạch liền biết anh muốn hỏi chuyện lúc nảy nên giải thích.
"Cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Thật ra là bệnh đó chính là tâm bệnh.

Vì lúc trước có thể cô ấy gặp phải một đả kích gì đó, hoặc là bị ai đó nhốt ở căn phòng rộng lớn sẽ đâm ra rất nhiều ảo giác do người đó tưởng tượng ra."
Nghe Thiên Trạch nói vậy anh có phần nào đó hiểu ra, nếu ban ngày thì cô vẫn ở trong phòng mình không hề sợ.

Nhưng khi trời tối là cô lại chạy sang phòng anh.

Lúc trước có thể là vào lúc tối cô bị ai đó nhốt cô ở căn phòng rộng không một bóng người.


Nên nó là bóng tối trong lòng của cô, vậy mà anh lại không nhìn ra.
Khi hai cô đi một vòng tham quan rồi mà vẫn thấy hai người vẫn đứng đó.

Mộng Uyên liền hỏi:
"Hai người sao cứ đứng đó mãi thế?"
Thiên Trạch nhanh hơn một bước lên tiếng trước.
"Tôi đang đợi cô ấy."
Mộng Uyên liền hiểu ý của Thiên Trạch.
"Được rồi hai người đi đường xa cũng mệt rồi.

Vậy tôi không làm phiền nữa."
Cao Trọng cũng lên tiếng.
"Buổi chiều, có một bữa tiệc hai người nếu rảnh thì cùng đi đi."
Thiên Trạch cũng không hề khách khí liền đồng ý.
"Được thôi!"
Mộng Uyên và Cao Trọng rời đi để cho hai người họ có chút không gian riêng tư.

Mộng Uyên theo Cao Trọng về phòng của anh.Cao Trọng nhớ đến việc lúc nảy liền chủ động nói.
"Xin lỗi, máy ngày qua em thường sang phòng anh để ngủ.

Vậy mà anh lại không nhận ra em lại sợ ở phòng rộng một mình."
"Không sao đâu ạ.

Là tôi không nói cho ngài biết, nên không phải lỗi của ngài đâu."
Cao Trọng cảm thấy anh chưa hiểu hết về cô, anh cần phải chú ý đến cô nhiều hơn, sẽ không để những trường hợp như vậy.
"Đúng rồi buổi chiều chúng ta đi dự tiệc ở đâu vậy ạ?.Tôi có cần chú ý những gì không?"
"Cũng không có gì quan trọng cả, chỉ là bữa tiệc giao lưu giứa các doanh nghiệp mà thôi.

Không cần phải lo lắng."
"Vâng, tôi biết rồi."
Mộng Uyên về phòng liền chạy ra ban công đã nhìn thấy Dương Dương rồi.

Hai người lại huyên thuyên bên ngoài ban công rất lâu.
Cao Trọng đi ra ngắt ngang câu chuyện của hai cô gái.
"Chúng ta xuống dùng bữa đi."
Mộng Uyên: "Dạ được."
Dương Dương: "Hai người xuống trước đi tôi gọi Thiên Trạch."
Mộng Uyên: "Được vậy chờ hai người ở bên dưới nhé!"
Mộng Uyên cùng Cao Trọng đi xuống nhà hàng trước đợi hai người họ xuống rồi mới gọi món.

Mộng Uyên cầm lấy thực đơn xem qua trước.
Dương Dương cùng Thiên Trạch cũng vừa xuống tới, nhưng hai người cứ đứng nhìn cô mà không ngồi.

Mộng Uyên nhìn lên thấy Dương Dương đang ôm lấy tay Thiên Trạch cô liền hiểu ý.

Bỏ thực đơn xuống đứng dậy đi vòng qua ngồi bên cạnh Cao Trọng.

Hai người họ mới bât đầu vào ngồi phía đối diện.
Cao Trọng lên tiếng mời khách.
"Hai người muốn ăn gì thì có thể gọi.

Tôi mời."
Có câu nói này của anh Thiên Trạch nào khác sáo.
"Được, vậy tôi không khách sáo đâu."
Thiên Trạch chọn rất nhiều món, có lẽ là do được Cao Trọng mời nên Thiên Trạch gọi toàn đồ mắt tiền.


Mộng Uyên ngồi cạnh cũng thấy xót cho túi tiền của anh nữa là.

Cô bèn lên tiếng thay cho Cao Trọng.
"Gọi nhiều như vậy chúng ta có ăn hết được không?"
Thiện Trạch cười gian với Cao Trọng rồi quay sang trả lời cô.
"Cô yên tâm đi sẽ hết thôi.

Tôi đã gọi ít lắm rồi."
Mộng Uyên cũng không biết nên nói gì với anh ta nữa.

Ngay cả Dương Dương ngồi bên cạnh cũng véo tay ta một cái.
"Anh nói như vậy mà còn ít sao?"
"Đâu có anh gọi ít thật mà."
Nhìn hai người họ cứ như trẻ con Mộng Uyên bật cười ngưỡng mộ.

Cô luôn mơ về một ngày nào đó còn có thể cùng Thiên Vỹ cười đùa vui vẻ như hai người họ.

Nhưng có lẽ cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Cao Trọng có thể nhìn ra cô đang ngưỡng mộ hai người trước mặt, anh không muốn cô phải nghĩ nhiều như vậy.

Liền lên tiếng để phá bỏ những suy nghĩ không vui trong đầu cô.
"Tối nay hai người đã có lễ phục chưa?"
Mộng Uyên nghe Cao Trọng hỏi Dương Dương và Thiên Trạch cô cũng nhìn Dương Dương mà đệm theo.
"Phải đó, hai người có lễ phục chưa?"
Dương Dương liền trả lời.
"Vẫn chưa, bọn mình chỉ là đến để nghĩ ngơi.

Không nghĩ đến sẽ phải dự tiệc nên không có mang theo."
"Vậy bây giờ hai người phải làm sao? Thời gian khá gắp làm sao tìm được lễ phục bây giờ."
Cao Trọng thản nhiên nói.
"Không sao,tôi biết một chỗ làm lễ phục trong vòng một tiếng có thể chuẩn bị kịp.

Chúng ta ăn xong sẽ đến đó."
Mộng Uyên mỉm cười nhìn Dương Dương nói.
"Vậy ăn nhanh thôi!"
Mọi người mọi người đều ăn rất nhanh.

Sau khi ăn xong họ cùng nhau đến một cửa hàng mà Cao Trọng đã nói lúc nãy.

Người của cửa hàng vừa trông thấy Cao Trọng họ liền đón tiếp rất nồng nhiệt.Nhân viên của cửa hàng chào đón họ:
"Xin chào, các vị cần tìm lễ phục như thế nào ạ?"
Mộng Uyên liền chỉ vào Dương Dương nói:
"Tôi muốn tìm một bộ lễ phục hợp với cô ấy."
Nhân viên của cửa hàng lại nhìn sang Cao Trọng.

Khi thấy anh đã gật đầu đồng ý thì cô ta mới dẫn hai người họ đi thử lễ phục..


Bình luận

Truyện đang đọc