KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 134: Kết thân
Cao Trọng đi vào thang máy xuống tầng, vừa xuống sảnh đã thấy cô đang ngồi nghịch điện thoại chờ anh.

Anh bước lại gần hỏi.
"Em đợi lâu rồi sao?"
Mộng Uyên nghe thấy giọng của anh liền vội vàng tắt điện thoại, đứng dậy.
"À, tôi cũng vừa mới xuống thôi ạ!"
"Vậy anh đưa em đi ăn món ngon!"
"Dạ được!"
Cô đi phía sau lưng anh, làm anh không vui.

Anh dừng bước đột ngột làm cho cô không hay biết mà đâm sầm vào lưng anh.

Cô giật mình liền lùi lại hai bước rồi hỏi anh.
"Sao thế ạ?"

Cao Trọng quay lại nhìn cô giống như đang sợ sệt anh vậy.

Anh không nói gì chỉ nằm lấy tay cô kéo cô tới nói nhỏ với cô.
"Em không được đi phía sau lưng anh có hiểu không?"
Mộng Uyên khó hiểu nhưng vẫn đồng ý.
"Dạ, tôi biết rồi!"
Cao Trọng mỉm cười rồi nắm tay cô đi ra cửa trước sự ngưỡng mộ của những cô gái ở quầy lễ tân.
Cô lễ tân thứ nhất nói: "Ngưỡng mộ quá đi à, tôi cũng muốn có người yêu giống chủ tịch vậy."
Cô lễ tân thứ hai liền mỉa mai cô ta.
"Cô nằm mơ đi, đĩa mà đòi đeo chân hạt là đang nói cô đó."
Cô lễ tân thứ nhất ghét bỏ nhìn cô đồng nghiệp bên cạnh hừ một tiếng.

Trên xe Mộng Uyên chợt nhớ ra một chuyện liền quay sang nhìn Cao Trọng mà ấm úng nói.
"Tôi...có...một chuyện cần phải báo cáo với ngài."
Cao Trọng nhìn cô rồi hỏi.
"Là chuyện gì em nói thử xem!"
"Chuyện là, sáng nay tôi, tôi nói với mọi người trong phòng là tôi không có tình cảm với ngài.

Mong là ngài không giận tôi.

Tôi xin lỗi!, vì tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Thật sự xin lỗi!"
"Vì sao?"
"Bởi vì, tôi chỉ nghĩ những người ganh tị, bọn họ sẽ làm khó tôi, nên tôi đành phải ứng phó với họ trước.

Cũng mong ngài có thể hiểu cho nổi khổ của một nhân viên như tôi."
Cao Trọng bật cười rồi nhìn cô với ánh mắt yêu chiều.Bây giờ anh mới biết thì ra anh trong lòng cũng có một chút gì đó, nên cô mới không muốn để cho những người khác biết được việc của cô và anh.
"Được, anh biết rồi.

Không hề giận"
"Cảm ơn, C h ủ..."
May mà cô dừng lại kịp không thì phun ra hai từ đó rồi.


Cao Trọng nghe chỗ cô dừng cũng biết là cô đang cố gắng thay cách xưng hô, nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô.
"Em vừa nói cảm ơn gì thế?"
"À tôi nói cảm ơn mà thôi!"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy ạ!"
Mộng Uyên ngại ngùng cầm lấy điện thoại mà nghịch không thèm quan tâm đến anh nữa.

Cao Trọng nhìn cô mỉm cười mãn nguyện.
Ăn trưa xong Cao Trọng đưa cô về công ty, anh thì về văn phòng lúc đi ngang bàn của thư ký Hà liền ra lệnh.
"Nói các phòng nộp bản kế hoạch qua email cho tôi là được rồi!"
"Vâng, chủ tịch!"
Thư ký Hà vô cùng ngạt nhiên chỉ mới ra bên ngoài ăn một bữa cơm với Mộng Uyên mà thái độ của anh thay đổi đến 360 độ luôn rồi.
Thiên Minh đợi anh đi vào bên trong liền lần qua bàn của thư ký Hà hóng hớt.
"Cậu đã thấy chủ tịch của chúng ta, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng chưa hả?"
"Đã thấy."
Thiên Minh đứng thẳng dậy, chỉ lại áo vét, ngẩn cao đầu mà nói.
"Cậu chỉ mới nhìn thấy mà thôi, tôi là người theo ngài ấy lâu nhất nên đã thấy nhiều thành quen rồi!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Hai người này vậy mà đứng ở trước văn phòng của Cao Trọng nói xấu anh, cũng không sợ là anh sẽ nghe thấy hay sao?
Cao Trọng ở bên trong vẫn mãi mê làm việc, cho đến khi tan làm, lại cùng với Mộng Uyên về nhà cứ như vậy đã một tuần trôi qua mọi việc có vẻ yên ổn.
Đùng một hôm có mấy cô gái phòng tài vụ, phòng hành chính đến làm thân với cô.

Mộng Uyên cũng biết ý đồ của bọn họ nhưng không thể từ chối yêu cầu làm bạn được nên đã miễn cưỡng đồng ý.
Lần đầu tiên đi chơi cùng với bọn họ cô cảm thấy mình rất lạc lỏng, chỉ ngồi ở một gốc.

Thu Hương và Hồng Trâm thấy vậy liền báo cáo với Cao Trọng.

Cao Trọng cũng không hề nói gì, chỉ thấy anh gửi tin nhắn cho cô.
[Em đi ăn ở đâu?]
Đang buồn chán lại nhận được tin nhắn của anh cô tưởng anh có việc tiện đường sang đón cô nên không liền trả lời tin nhắn của anh.
"Đang ở nhà S, phố Haoyun."
[Được!]
Bọn họ đang nói chuyện rơm rả thấy cô ngồi ở một gốc chỉ cười cười, liền tiếp cận ép cô uống rượu với bọn họ.

"Mộng Uyên cô cũng uống với chúng tôi một ly đi!"
Mộng Uyên ngượng ngùng nhìn bọn họ.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết uống rượu."
Một cô đồng nghiệp đưa ly rượu vào tay cô, mỉm cười thân thiện nói:
"Không sao đâu, rượu này rất nhẹ.

Chúng tôi cũng đã mời rồi cô cũng nể tình mà uống với chúng tôi một chút chứ.

Đúng không mọi người?"
Cô ta nhìn những cô gái kia hỏi, rồi lại nhìn cô.

Những cô gái kia cũng hùa theo.
"Đúng vậy, đúng vậy.

Cô nhất định phải cùng vui chứ!"
Thấy bọn họ ép quá nên cô đành miễn cưỡng uống.

Uống hết ly này bọn họ lại mời ly khác, cứ như vậy mà cô đã uống năm ly, mặt cũng đỏ hồng lên.
Thu Hương ở bên ngoài nhìn thấy cô bị họ ép say đến nơi định xong vào giúp cô thì Hồng Trâm kéo lấy tay cô lắc đầu.

Thu Hương liền lên tiếng.
"Cô ấy sắp không uống nổi nữa rồi chúng ta không vào sẽ có chuyện thật đó!"
Hồng Trâm chỉ có nhìn Thu Hương mà lắc đầu một lần nữa.
"Ngài Công Tước không có nói gì chúng ta cứ đợi xem thế nào đã!"
"Nhưng..."
Thu Hương cũng không thể nào làm khác chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng nhìn bọn họ ép cô uống mà thôi.
#Kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh #truyenhay.


Bình luận

Truyện đang đọc