KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 118: Bắt đầu yêu
Khi cô chạy về phòng mình Cao Trọng cầm chiếc áo trên tay rồi mỉm cười.
"Treo ghẹo cô ấy thật thích!"
Xong rồi anh chỉ mới ôm con gái người ta liền muốn trêu chọc người ta rồi.

Cả một ngày nữa ngày rồi Mộng Uyên vẫn không ra khỏi phòng, nếu như bình thường được nghĩ cô sẽ chăm sóc hoa cỏ.

Chơi cùng chú chó Max rồi.
Chiều tối, Mộng Uyên vẫn xuống bếp phụ giúp cho dì Dương như mọi khi.

Lúc xuống không thấy Cao Trọng ngồi đọc sách ở phòng khách như mọi hôm.

Cô tò mò hỏi dì Dương.
"Chủ tịch lại ra ngoài rồi sao dì!"
"Không có, ngàiấy ở trong phòng làm việc!"
"Dạ!"
Dì Dương để ý thấy đang vui vẻ liền trêu ghẹo cô.
"Có phải hôm nay có chuyện gì không?"
"Chuyện gì ạ?"
"Cô và cậu ấy có gì đúng không?"
"Không có đâu, dì đừng nghĩ lung tung!"

"Vậy sao khi cô hỏi tới cậu ấy lại mỉm cười như vậy?"
"Đâu có đâu dì.

Dì đừng chọc cháu mà!"
Thấy cô có chút xấu hổ dì Dương chỉ gập đầu mỉm cười rồi nói.
"Được, được dì không noia nữa khẻo cháu mắc cỡ!"
"Không có gì thật mà dì!"
"Được dì đều biết mà!"
Hai người vừa làm vừa nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên giật thốt mình bởi khi vừa quay lại đã thấy Cao Trọng đi vào.
Mộng Uyên có chút ngại ngùng hỏi:
"Chủ tịch, ngài cần tìm gì sao ạ?"
"Không có, tôi chỉ muốn hỏi xem em có rảnh không?"
Còn chưa kịp trả lời thì dì Dương đã lên tiếng:
"Việc ở đây cũng xong rồi, cô cứ đi giúp cậu chủ đi!"
Mộng Uyên hiện tại có chút xấu hổ khi phải đối mặt với Cao Trọng, nhưng anh thì vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Lại thêm dì Dương đang đẩy thuyền cho hai người.

Ở đây ăn ở miễn phí khi anh nhờ đến đương nhiên là phải giúp rồi.

Mộng Uyên liền trả lời:
"Dạ vậy cháu đi giúp với chủ tịch đây ạ.

Việc còn lại nhờ dì rồi!"
"Được!"
Mộng Uyên đi theo Cao Trọng ra khỏi bếp.

Đang đi phía sau lưng anh thì anh dừng lại đột ngột cô va vào lưng anh.

Cô hoảng sợ lùi lại vài bước thiều thào nói.
"Xin lỗi chủ tịch, tôi không cố ý!"
Cao Trọng không hề quay lại nên cô không thấy anh đang mỉm cười.

" Em về phòng thay quần áo đi, lát nữa tôi đưa em đi một nơi!"
Cô ngạt nhiên hỏi:
"Nơi nào vậy? Tôi cần mặc đồ như thế nào?"
"Chỉ cần em thấy thoải mái là được, không cần cầu kỳ!"
"Dạ được, vậy tôi về phòng thay quần áo đây ạ!"
Mộng Uyên liền đi về phòng thay đồ.

Cao Trọng ngồi dưới nhà đợi cô.
Một lúc sau Mộng Uyên mặt một chiếc váy hoa đơn giản dài đến chân, đi lại bên cạnh Cao Trọng nói:
"Tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ!"
Cao Trọng bỏ quyển sách trên tay xuống đứng dậy nói:
"Được, vậy đi thôi!"
Mộng Uyên có chút bất ngờ nhìn anh hỏi:

"Ngài không thay đồ sao ạ?"
"Bộ này không đẹp sao?"
"Không phải, bình thường ngài ra ngoài đau có ăn mặt đơn giản như vậy!"
"Vậy em thích kiểu đồ tây bình thường tôi mặc sao?"
"Không có, tôi chỉ hơi tò mò mà thôi!"
Bình thường anh luôn mặc đồ tây khi ra ngoài, chưa bao giờ nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen như vậy.

Nên lúc này nhìn anh có vẻ khá đẹp trai, nếu như ra ngoài sẽ có rất nhiều cô gái phải mê mệt anh luôn đó chứ.
Cao Trọng vì cô mà thay đổi cách ăn nhìn trẻ trung và hợp với việc ra ngoài dạo phố cùng cô.
Cao Trọng dẫn cô đến khu chợ đêm mà lần trước Thiên Trạch giới thiệu.

Mộng Uyên vừa nhìn thấy là đến chợ đêm, mắt cô liền sáng rực giống như nhìn thấy được thứ gì đó đắt tiền vậy.
Cô vui vẻ nhìn anh hỏi:
"Ngài muốn dẫn tôi đến đây chơi sao?"
"Ừm!"
"Đã rất lâu rồi tôi cũng chưa đến chỗ này!"
"Vậy hôm nay làm phiền em giới thiệu cho tôi những món ngon ở đây, thế nào em làm được không?"
"Được chứ, ngài cứ tin ở tôi!"
"Được!"
Mộng Uyên nhìn anh hỏi:
"Ngài đã sẵn sàng chưa? Chúng ta mau đi thôi!"
"Đi thôi!"
.....
Mộng Uyên nắm lấy tay tay anh rồi bắt đầu dẫn anh đi khắp nơi, giới thiệu rất nhiều món ngon, những món mà cô thích.
Cao Trọng được cô nắm tay thì trong lòng vui vẻ, cứ như vậy mà nắm tay cô đi khắp nơi.

Cùng cô trải qua một ngày làm người bình thường, lúc này anh cũng như mọi người bình thường.

Anh bỏ qua việc mình là ông chủ lớn, bỏ qua việc không dám ăn đồ bên ngoài vì sợ nó bẩn, bỏ qua việc phải đến chỗ đông người, bỏ qua hết tất cả vì cô gái trước mặt.
"Nhanh lên, phía trước có kẹo hồ lô kìa.

Chúng ta mau qua đó xem thử đi!"
"Được, em từ từ thôi!"
Mộng Uyên kéo Cao Trọng đi đến gian hàng bán kẹo hồ lô.

Ở đây có rất nhiều loại kẹo từ trái cây trong rất nhiều màu sắt rất bắt mắt.

Cô nhìn thấy liền mê mẩn, chỉ vào dãy kẹo hồ nói:
" Tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này và cái này nữa!"
"Điều mua hết cho em!"
"Cảm ơn ngài!"
Mộng Uyên nhìn ông chủ rồi chỉ vào những xâu kẹo.
"Chú lấy cho cháu mấy sâu kẹo đó đi ạ!"
Ông chủ nhiệt tình vừa lấy kẹo vừa hỏi cô:
" Được chú sẽ lấy cho cháu.


Kia là bạn trai cháu sao? Rất đẹp trai đó!"
Mộng Uyên có chút ngại ngùng nói:
"Không phải đâu ạ, chỉ là bạn thôi ạ!"
Cao Trọng bổ sung thêm một câu:
"Cháu đang theo đuổi cô ấy ạ!"
Ông chủ nhiệt tình nói:
"Được đó cậu trai trẻ!"
Cao Trọng: "Cảm ơn chú!"
Ông chủ: "Kẹo của hai người đây!"
Mộng Uyên liền ôm lấy túi kẹo, Cao Trọng lại là người trả tiền.
Rời khỏi gian hàng đó Mộng Uyên dẫn anh đến chỗ xích đu cùng ngồi ăn.
Cô cầm cây kẹo quả dâu đưa cho anh.
"Ngài mau ăn thử xem!"
Cao Trọng lấy cây kẹo rồi cắn thử một miếng.

Mộng Uyên nhìn anh ăn với ánh mắt mong chờ hỏi:
"Có ngon không?"
"Cũng tạm được! Em cũng mau ăn đi!"
Cô cũng cầm một cây lên ăn, anh có thể nhìn thấy ánh mắt háu ăn của cô, dáng vẻ thích thú đó của cô liền muốn ngấm nhìn cô.
Lúc Mộng Uyên nhìn qua trong thấy cái xích đu, liền hớn hở nhìn Cao Trọng nói:
"Chủ tịch, tôi muốn ngồi xích đu.

Ngài có thể đẩy tôi không?"
"Được!"
Mộng Uyên chạy lại xích đu ngồi xuống, Cao Trọng ở phía sau giúp cô đẩy xích đu.

Chưa bao thấy cô lại cười tươi thoải mái như bây giờ.

Lại cởi mở với anh hơn trước kia.
Nên cô muốn ăn cái gì, muốn quảy, hay thậm chí đập phá bất cứ thứ gì anh điều sẽ đồng ý.
Hai người đi chơi mãi đến khuya mới về.

Về đến nhà cũng đã mệt rả rời.

Mộng Uyên về phòng liền ngủ, quên cả việc vệ sinh cá nhân.
#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.


Bình luận

Truyện đang đọc