KIỀU THÊ BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI



Tác giả: Ninh Ninh
Chương 139: Bị thương ngoài ý muốn
Ở đây là khách sạn năm sao nên nhà hàng có rất nhiều món ăn của các nước khác nhau.

Có rất nhiều món mới lạ bày trí rất đẹp làm cho cô cảm thấy thích thú, nắm lấy tay của anh lắc lư nói.
"Món này nhìn ngon quá đi!".
Cao Trọng mỉm cười rồi hỏi cô.
"Em muốn ăn thử món nào nữa không?"
Cô lập tức gật đầu lia lịa, rồi chỉ liền mấy món.Anh nhìn nhân viên phục vụ nói.
"Lấy hết những món mà cô ấy chọn.

Mang lên giúp tôi món bánh đã đặt trước nữa."
Nhân viên phục vụ cũng kinh đáp.
"Vâng thưa ngài."
Đợi nhân viên đã đi rồi, cô chồm tới hỏi anh.

"Ngài có đặt trước món bánh gì thế ạ?"
Cao Trọng mỉm cười với sự tò mò của cô.
"Một lát nữa em sẽ biết thôi."
Thấy anh không chịu bật mí cho mình cô cũng chỉ "Ồ" một tiếng rồi ngồi ngay ngắn lại đợi thức ăn được mang lên.
Khi thức ăn được mang lên, tất cả đều được trang trí vô cùng đẹp.


Mộng Uyên lấy điện thoại ra chụp lại từng món.

Cao Trọng ngồi nhìn cô đang lay hoay chụp ảnh mà mỉm cười hạnh phúc.
"Có cần anh giúp em chụp mấy bức không?"
Nhớ tới kỹ năng chụp ảnh vô cùng đẹp của anh, cô đương nhiên là không từ chối rồi.
"Vậy nhờ ngài chụp giúp tôi."
Cô đưa điện thoại của mình cho cô, nhưng anh lại nói.
"Sử dụng điện thoại của anh đi.

Lát nữa anh gửi ảnh cho em."
"Vậy cũng được ạ."
Cao Trọng chụp cho cô rất nhiều ảnh, sau đó gửi tất cả cho cô.

Anh chụp đều rất đẹp nên cô vô cùng thích.

Nhưng anh cũng vui không kém, vì hiện tại anh đã có ảnh của cô.

Hai người vui vẻ ăn sáng.
Những nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người rất yêu thương nhau, nên vô cùng ngưỡng mộ mà bàn tán.
Nhân viên thứ nhất nói: "Họ rất đẹp đôi.

Tôi cũng muốn có người quan tâm mình như vậy."
Nhân viên thứ hai nói: "Cô bớt mơ mộng đi!"
Nhân viên thứ nhất phản bác lại: "Cô thì biết gì chứ."
Đột nhiên bên tai nghe của bộ đàm truyền đến giọng nói của quản lý.
[Đó là VIP của khách sạn chúng ta các cô hãy tập trung mà làm việc đi.

Nếu có sai sót tất cả chúng ta đều không thể chịu trách nhiệm được đâu có biết không hả?]
Bị quản lý nhắc nhở nên hai người họ không bàn tán thêm nữa.
Ăn xong lại đưa cô đi đến rất nhiều chỗ có cảnh đẹp, anh cũng là giúp cô chụp ảnh.

Cô cũng quên mất là phải giữ khoảng cách với anh, hiện tại cô rất cởi mở với anh.
"Bên đó đẹp ngài chụp cho tôi đi."
"Được em qua bên đó đi anh chụp cho em."
Khi Mộng Uyên vừa qua bên đó để cho anh chụp thì bị một gái đẩy ngã.

Cao Trọng lập tức vội vàng chạy lại đỡ cô dậy.

Cô gái đẩy cô ngã cũng không nói một tiếng "xin lỗi" cứ thế mà bỏ đi.

Cao Trọng thấy tay cô bị xướt một lớp da, máu đang chảy ra anh vô cùng tức giận.


Anh nhìn cô gái kia mà nổi giận quát lớn.
"NÈ CÔ ĐI ĐƯỜNG KHÔNG NHÌN, LÀM NGƯỜI KHÁC BỊ THƯƠNG MÀ KHÔNG BIẾT XIN LỖI SAO?"
Nhưng cô chỉ ngoái đầy lại nhìn một cái rồi bỏ đi luôn.

Mộng Uyên thấy không bằng bỏ qua sẽ bớt được phiền phức liền kéo tay anh nói.
"Tôi không sao, do tôi đụng vào cô ấy nên mới bị té mà thôi."
Cao Trọng nhìn cô gái hiền lành trước mặt không biết là nên nói cô ngốc hay là cô quá hiền đây.

Anh thở dài nói.
"Anh đưa em đến bệnh viện khử trùng vết thương."
Nghe đến bệnh viện là cô đã sợ rồi, liền từ chối.
"Không cần đâu ạ.

Chỉ bị xướt sơ sơ thôi chúng ta về khách sạn xử lý là được rồi."
Nhưng Cao Trọng lại kiên quyết phải đưa cô đến bệnh viện để xử lý, anh sợ sẽ bị nhiễm trùng vết thương sẽ nguy hiểm hơn.
"Ngoan chúng ta đi bệnh viện vết thương của sẽ mau lành hơn."
Mộng Uyên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.

Cao Trọng lái xe đưa cô đến bệnh viện để nhân viên y tế giúp cô khử trùng.

Thấy cô nhăn nhó vì đau, tim anh vô cùng đau xót.
Anh nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong tin nhắn đó ánh mắt của anh trở nên sâu xa, làm cho người khác có cảm giác lạnh sống lưng.

Sau khi cô đã được xử lý xong vết thương.

Cao Trọng lái xe đưa đưa cô đến khu quân sự ở nơi này.

Mộng Uyên thấy anh đưa mình khu quân sự liền quay sang hỏi anh.
"Ngài có việc sao?"
"Anh có chút việc, em ở phòng khách đợi anh một lát, xong việc anh đưa em về khách sạn nghĩ ngơi."
"Dạ, ngài cứ làm việc đi ạ."
Cao Trọng vừa dừng xe thì đã có rất nhiều người đang đứng đợi sẵn.

Anh bước xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho Mộng Uyên.
Bọn họ vô cùng kinh ngạt người bước xuống từ ghế lái phụ lại là một cô gái.

Lại còn để cho vị Công Tước cao cao tại thượng của bọn họ mở cửa nữa.

Bọn họ đang suy nghĩ rốt cuộc là cô có lai lịch gì vậy chứ, lại ngồi ở vị trí lái phụ.
Cao Trọng nhìn sang Văn Sĩ nói.
"Cậu đưa cô ấy đến phòng khách nghĩ trước đi!"
"Vâng thưa ngài."
Văn Sĩ tiến lên cúi người chào cô.

"Mời tiểu thư đi theo tôi."
Mộng Uyên nhìn Cao Trọng rồi nói.
"Vậy tôi đi trước đây ạ."
"Được em ở đây anh một lát, lát nữa anh sẽ quay lại."
"Dạ."
Mộng Uyên đi theo Văn Sĩ đến khu nhà dành cho khách.

Cao Trọng cùng với đám người kia lên một chiếc xe rời đi.
Lúc nảy là người của anh gửi tin đến báo đã bắt cô gái làm cho Mộng Uyên bị thương nên anh mới tức tốc chạy đến xem cô ta là ai mà lại dám đụng vào người con gái của anh.
Ở trong phòng giam cô ta bị xích lại trên ghế.

Cao Trọng ở phía sau tấm kính của phòng giam nhìn cô ta.
Thu Hương và Hồng Trâm đã có mặt ở phòng giam đó, khi thấy có người đến báo hai người bọn họ mới bắt đầu tra hỏi.
"Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại cố tình đụng vào tiểu thư Mộng Uyên của chúng tôi?"
Cô ta sợ hãi khi đột nhiên bị đưa đến đây bị tra hỏi.

Nhìn những dụng cụ tra tấn ở đây cũng vô cùng đáng sợ.
"Tôi không biết cô ấy là ai cả.

Bởi vì tôi có việc gấp phải đi nên không thể xin lỗi cô ấy được.

Tôi cũng không có phạm tội gì mà.

Các người tại sao lại bắt tôi chứ.

Huhu."
Từ lúc bắt cô ta tới đây cô ta đều chỉ có khóc lóc, lời khai cũng như vậy nên mới bao cho anh, nhưng lại không ngờ anh lại chạy đến đây.
Cao Trọng ánh mắt chết chốc nhìn cả đám người ở sau lưng mình nói.
"Cho các người thời gian hai ngày điều tra rõ cho tôi.

Không cần biết các người dùng bằng gì."
Cả đám lão già phía sau anh đều rung sợ.
"Vâng thưa ngài.

Chúng tôi nhất định sẽ cho ngài cây trả lời hợp lý ạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc