LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Lúc này chiến trường đang kịch chiến bất chợt dừng lại bởi sự xuất hiện của một nam nhân, hàng trăm nghìn ánh mắt của người lẫn thây ma đổ dồn về phía hắn...
Nhưng nam nhân kia không hề quan tâm, ánh mắt chỉ có duy nhất một nữ nhân đang bị thương nằm trong lòng Minh Nguyệt...
Khẽ tiến đến Trần Lâm yêu thương vuốt ve khuôn mặt đã tái đi vì mất máu của Hồng Ánh, trên tay hiện lên một bình hồi phục dược tề mà cậu đã mua trước đó phòng khi bất trắc, nay lại có dịp dùng đến.
Cẩn thận cho Hồng Ánh uống, cảm nhận thương thế của nàng đang dần hồi phục, Trần Lâm mỉm cười nhìn Minh Nguyệt:
- Thay ta chăm sóc nàng ấy một lát...
Nghe Trần Lâm nói Minh Nguyệt khẽ gật gật đầu ánh mắt nhìn cậu đánh giá, đây không lẽ là...!con rễ sao nhìn của không đến nỗi tệ...
- Cẩn...!cẩn thận...
Hồng Ánh đã đỡ hơn một chút, lo lắng nói.
Khẽ mỉm cười một nụ cười ấm áp Trần Lâm yêu thương xoa đầu nàng nói:
- Yên tâm đi ta sẽ giết sạch bọn chúng...
Nói xong Trần Lâm quay người lại nhìn vào con cự phủ thây ma, khuôn mặt ám áp đã hoàn toàn biển mất chỉ còn lại một sự lành lùng đến đáng sợ.
Trần Lâm phẫn nộ, triệt để phẫn nộ, nếu không phải cậu cảm thấy phía tây có vấn đề cũng như tình hình huyết tộc đã ổn định nêu quyết định kéo quân đến hổ trợ Hồng Ánh rồi nửa đừng gập tiểu Kim bay về cầu cứu thì rất có thể cậu đã không đến kịp lúc cứu Hồng Ánh một mạng...

Nghĩ đến đây thôi một ngọn nộ hỏa cháy hừng hực trong lòng Trần Lâm, nhưng trên mặt cậu lại nở một nụ cười làm người khác rùng mình.
Không một giây chần chờ Trần Lâm lao đến chém một đao vào đầu cự phủ thây ma.
Thấy thế con cụ phủ thây ma vội vàng đưa cánh tay cự phủ lên đó đỡ...
Keng...
Tiếng binh khí va chạm vang lên, không ngờ con cự phủ thây ma hình thể to lớn bị một đao của Trần Lâm đánh bay.
Nhưng không chỉ có thế Trần Lâm không cho con thây ma cơ hội lấy sức không ngừng lao đến chém vào con thây ma, trước thế không như vũ bão của Trần Lâm con cự phủ thây ma chỉ có thể bị động chống chở dần dần bị ép lui...
Trên không trung nữ thây ma thấy đồng bạn lâm vào thế khó muốn bay xuống giúp đỡ nhưng một ngọn thương kim sắc đã lao đến chắn trước người nó...
Tiểu Kim hóa thân thành nhân hình nhưng phía sau lưng nàng lại có một đôi cách chim kim sắc, tay cầm kim thương như một chiến thần không thần thoại, bay lên đấu với con nữ thây ma biết bay kia...
- Đối thủ của ngươi là ta...
Khẽ mỉm cười nhìn con thây ma biết bay giống mình tiểu Kim không khách khí vung thương lao đến muốn đâm chết con thây ma kia, ngọn Kim thương ánh lên tia sáng vàng óng như ánh mặt trời không ngừng bay múa nhằm vào con nữ thây ma.
Còn tiểu Tuyết không hề ra tay chỉ đứng bên cạnh hai mẹ con Hồng Ánh lẳng lặng thủ hộ cho các nàng.
Bên kia Gia Bảo chớp lấy thời cơ xuất thủ điên cuồng oanh kích vào con thây ma béo kia, muốn giết chết nó...

Nhờ có sự tham gia của huyết tộc cục diện trận chiến biến hóa nghiên trời lệt đấy, các chiến sĩ nhân loại lần đầu tiên nghĩ đến hai từ chiến thắng khi thấy cảnh thi triều khủng bổ bao vây khu căn cứ, nhiều lúc họ đã đứng trên bờ vực thẩm làm cho họ vừa mừng vừa sợ, mừng vì thấy được hy vọng chiến thắng, sợ vì thấy được sự khủng bố của huyết tộc.
Quả thật thứ mang yếu tố quyết định làm thay đổi tất cả không phải đại quân gì cả mà là bốn người, bốn vị thống lĩnh của huyết tộc...!cụm từ “chiến lực cá nhân” vô thức hiện lên trong đầu những cao tầng của khu căn cứ...
Tuy nhiên lại có người không được vui như vậy đó không ai khác chính là Gia Huy, khi thấy Trần Lâm xuất hiện hắn đã không nhịn được sự tức giận trong lòng, bởi lễ Trần Lâm chính là người đã xuất thủ bắt hắn, nhưng đáng chết hơn là khung cảnh ấu yếm của đôi “gian phu dâm phụ” kia làm hắn sôi máu...
- Đùng...!đùng...!đùng...
Bất chợt trên bầu trời một tiếng lôi minh vang lên làm Gia Huy kẻ có tật phải giật mình...
Trên thiên không mây đen ầm ầm kéo đến, sấm chớp điên cuồng gào thét như sắp mưa, nhưng nếu nhìn kỷ sẽ thấy một hung thú to lớn đang ẩn mình trong các đám mây kia.
- Đùng...!đùng...!đùng...
Thiên không gầm thét từ trong các đám mây đen một sinh vật vô cùng to lớn dần dần hiện ra, đó là một con quái thú vừa có nét giống mãng xà vừa có nét giống loài rồng trong truyền thuyết, thân thể nó vô cùng to lớn nhưng bốn đoàn tào xe lửa chồng lên nhau, trên lưng một ra sáu cái cánh giúp nó bay lượn...!nhưng đáng sợ hơn là xung quanh con cự mãng kia có vô số những con cự mãng khác giống y như nó nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều tựa như rắn mẹ vào một đàn rắn con đang uống lượn trên bầu trời của khu căn cứ.
Nhìn thấy cự thú trên bầu trời những chiến sĩ nhân loại triệt để sụp đổ nhất là những tân binh đã ngồi bịch xuống đất, hung thú như vậy làm sau có thể chiến thắng nó, nhưng con hung thú kia lại không hề quan tâm đến họ, nó há miệng phun ra một cột lôi điện đánh xuống thi triều nhằm vào con thây ma béo kia.
Tia lôi điện giáng xuống trực tiếp tiêu diệt hết thảy mọi thứ trên đường đi của nó, nhưng con thây ma xấu số bị nướng thành than đen...
Thấy thế con thây ma béo kia vôi vàng né tránh nhưng trên bầu trời không chỉ có một con rắn biết phun điên, thấy con mồi của “mẹ rắn” muốn bỏ chạy những con rắn con không ngần ngại há miệng phun ra những tia lội điện đánh về phía con thây ma béo kia, tuy uy lực không bằng nhưng ăn ở số lượng...
Vô số tia lôi điện đánh xuống oanh kích con thây ma làm cho da thịt nó chẳng mấy chốc đã bị cháy đen nhưng may mắn sức phòng ngự của lớp da không đến nỗi tệ giúp cho nó vẫn có thể chịu đựng được vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Bên kia con nữ thây ma khi thấy dị biến trên bầu trời đã không còn muốn tham chiến, vội vàng né tránh mũi thương đang lao đến rồi quay người bay về nơi xa...
Chỉ đáng thương cho con cự phủ thây ma bị Trần Lâm dí sát muốn chạy cũng không có cơ hội.
Trần Lâm phát động Quỷ Ánh Độn Thuật hóa thành một là khói né tránh một búa của con cự phủ thây ma rồi vung đao chém vào lưng nó...
Lưỡi đao Tà Nguyệt chém một đừng dài trên lưng nó là cho nó đao đớn gầm lên, chất dịch mủ không ngừng chảy ra.
Biết tên này chỉ muốn trêu đùa mình con cự phủ thây ma không muốn ham chiến khi đồng độ đã chạy hết, nó bổ một búa về phía Trần Lâm lực đạo khủng khiếp làm cho cậu vội vàng né tránh.
Lợi dụng thời cơ đó con cự phủ thây ma quay đầu bỏ chạy, nhưng Trần Lâm là một sát thủ hẳn hôi không thể để cho con mồi có thể chạy được, cậu một lần nữa phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật hóa thành một làn khói đuổi theo...
Ở dạng khói không chỉ có thể né tránh công kích mà còn có thể di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc Trần Lâm đã đuổi kịp con thây ma.
Khẽ vung đao TÀ NGUYỆT TRẢM bá đạo tuyệt luân kích hoạt...
Lưỡi đao Tà Nguyệt ánh lên nhưng tia sáng xanh quỷ dị rồi theo nhát chém của Trần Lâm những đừng chém ngang dọc bay về phía con thây ma, ánh sáng xanh quỷ dị lướt qua cắt đứt một chận của nó là nó tế ngã trên mặt đất đau đớn gầm lên...
Trần Lâm lạnh lùng nhìn con cự phủ thây ma bò trên mặt đất, giơ chân lên đập vào đầu nó, lực đạo khủng khiếp chấn nát đầu con thây ma làm máu thịt văng ra tung lóe...
Nhìn thấy một màn giẩm nát đầu kia ai nấy đều run sợ, nhưng rất nhanh những tiếng hoang hô in ỏi vang lên...
Con cự phủ thây ma đã chết, hai con thây ma còn lại đã bỏ chạy thi triều cứ thế chầm chậm rút lui, khu căn cứ không ngờ đã vượt qua một đại tay kiếp to lớn và quan trong hơn họ vẫn sống, sống sót mới là niềm vui to lớn nhất...
Nhưng những cao tầng của khu căn cứ dù vẫn rất vui mừng nhưng vẫn canh cánh trong lòng, bởi lẽ mời thần thì dể tiển thần mới khó, sau trận chiến này còn rất nhiều thứ phải làm.
.

Tuy nhiên bên kia Trần Lâm không hề quan tâm đến những tiếng hò reo vui mừng của các chiến sĩ nhân loại, chỉ nhíu mày nhìn về nơi xa...
Khẽ đứng che trước người Hồng Ánh, Trần Lâm lạnh giọng nói:
- Tập trung kẻ địch đang đến...
Nghe lời nói của Trần Lâm tất cả các chiến sĩ huyết tộc đền tập trung lại đứng sau lưng cậu, hai người tiểu Kim và tiểu Tuyết đứng bên cạnh chằm chằm nhìn vào nơi xa như lâm đại địch, trên bầu trời Thanh Vân tức giận rít gào uy áp tỏa ra bốn phía...
Thấy biểu hiện của huyết tộc những chiến sĩ nhân loại giật mình...
- Không lẽ còn chưa kết thúc...
Rất nhanh họ đã có câu trả lời, từ phía xa xa ba bóng đen cấp tốc lao đến.
Thấy ba thân ảnh kia thi triều đang rút lui chợt đình chỉ lại điên cuồng gào rống in ỏi...
Dần dần ba bóng người kia cũng tiến đến đứng trước thi triều nhìn lên trường thành trước mặt, nhưng không phải là nhìn những chiến sĩ nhân loại mà là nhìn huyết tộc, nhưng kẻ không mời mà đến...
Bên trên tường thành Trần Lâm cũng lẳng lặng đánh giá ba thân ảnh kia, chúng không gì khác là ba con thây ma nhưng hiển nhiên đều là thây ma thống lĩnh những kẻ tối cao khống chế cả thi triều, hai con đứng hai bên khá giống nhau hình thể đồ sọ lớp da đây bao thủ toàn thân không cần nói cũng biết sức mạnh của chúng là thiên về phòng ngự...
Nhưng đặc biết nhất chính là con thây ma ở giữa vì nó khá giống nhân loại, nếu không tính nước da nhợt nhạt như xác chết thì không hề có gì quá khác biệt, cơ thể không quá cao lớn nhưng vô cùng cân đối lực lưỡng, mái tóc dài màu đỏ tươi như máu, nhưng ấn tượng nhất vẫn là cây cốt mâu bằng xương loa lổ những vết máu trong tay nó...
Nhìn vào con thây ma tốc đỏ Trần Lâm bất chợt lên tiếng:
- Ngươi là Thi Hoàng...


Bình luận

Truyện đang đọc