LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Nhìn thấy thảm trạng của nữ nhân kia những thôn dân Phúc Điền thôn đều không nhịn lạnh cả người, chỉ vì một ổ bánh mì đen thứ mà Trần Lâm chê không thèm ăn mà lại có thể dẫn đến kết cuộc như vậy, khác gì thảm trạng của những nô lệ trong các bộ phim họ tường xem...
Lúc này nội tâm Lê Dũng cực kỳ tức giận, y không thể nào tưởng tượng được những thuộc hạ của Vương Báo có thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng hôm nay y đã tận mất chứng kiến, một ngọn lửa cứ thể bùng lên trong lòng Lê Dũng, lời nói của Trần Lâm cứ quanh quẩn bên tai “giết chết Vương Báo, giúp đỡ cho thôn dân của Bạch Gia thôn cũng nhưng giúp cho chính mình”.
- Chậm đã!
Bất chợt một thanh âm trầm thấp vang lên, Trần Lâm dẫn theo Thanh Thanh bên cạnh từ từ tiến đến.
Thấy thế Chu Thử sắc mặt trầm xuống lo lắng mình qua Trần Lâm nói:
- Trần đại nhân, trừng phạt những kẽ không biết nghe lời là quy định do anh Báo đặt ra...
- Không lẽ anh muốn chống lại anh Báo...
Cùng lúc đó năm sáu tên thuộc hạ của Chu Thử đều cảnh giác nhìn Trần Lâm, dù sao chuyện một quyền hạ đo ván Trương Tam đã vang vọng cả Bạch Gia thôn, thực lực của vị thanh niên tóc trắng kia không ai dám xem thường.

Còn Trần Lâm chỉ cười nhạt nhìn đám người Chu Thử đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào mình như lâm đại địch.
Khẽ vung tay lên Trần Lâm không chút đắn đo ném năm hộp thịt hộp về phía Chu Thử rồi lạnh giọng nói:
- Tôi không can thiệp vào chuyện của các anh...
- Tôi chỉ muốn làm giao dịch với các anh thôi.
- Nữ nhân này tôi mua, xem có đủ không?
Chu Thử nhìn vào năm hộp thịt trong tay, phải nói thịt hộp là xa xỉ phẩm thời mạt thế này, rất nhiều thế lực lớn đều tích trưởng nó, nữ nhân kia đổi lấy năm hộp thịt cũng không đến nổi quá thiệt thòi, nhưng quan trong nhân vẫn là vị Trần đại nhân này đã vô cùng biết điều và mạnh, mặt mũi của kẻ mạnh không thể không cho...
Khẽ cười một tiếng làm lành Chu Thử khách khí gật gật đầu nói:
- Đủ! Dĩ nhiên là đủ, được rồi thả người đi.
Nghe thấy thế hai tên thuộc hạ của Chu Thử buông tay thả nữ nhân đáng thương kia ra.

- Tú Liên! ! Tú Liên!
Đại Ngưu thoáng cái lao đến ôm lấy nữ nhân kia khóc nức nở...
Bên kia Chu Thử mỉm cười như chuyện này không hề liên quan đến hắn rồi đi đến trước người Trần Lâm cười hỏi:
- Trần đại nhân, trong nhà chứa của chúng ta có hơn mười nữ nhân, anh có cần hay không?
- Tôi bán rẽ cho anh 3 hộp thịt đổ lấy 1 nữ nhân, anh thấy thế nào...
Trong Bạch Gia thôn thì nữ nhân xinh đẹp còn có chút giá trị, nữ nhân bình thường không có bao nhiêu giá trị, huống hồn còn là nữ nhân trong nhà chứa đã sớm bị chơi nát bán lại cho Trần Lâm không phải một chủ ý tồi...
Tuy nhiên Trần Lâm không hề quan tâm, mục đích của cậu đã đạt được không cần dây dưa với tên kia làm gì, thoáng nhìn qua Lê Dũng rồi nhìn lại Chu Thử lắc đầu cự tuyệt nói:
- Tôi không cần những nữ nhân kia...
Thấy thế Chu Thử chỉ cười cười nói:
- Nếu đại nhân không cần thì thôi...
- Được rồi các ngươi dạo chơi đi, ta đi phát tiết một chút.
Nói xong Chu Thử bỏ lại đám người Lê Dũng rồi nghênh ngang bỏ đi, hiểm nhiên là khi chứng kiến vẻ đẹp của Thanh Thanh tên này không nhìn được muốn đến nhà chứa của thôn để phát tiết...
Lúc này tên thôn dân gọi là Trình Đại Ngưu kia mới kéo theo lão bà của mình tới trước người Trần Lâm rồi quỳ xuống nói:
- Trần đại nhân đa tạ ngài...
- Tú Liên mau tới đây dập đầu cảm tạ Trần đại nhân đi...
Trình Đại Ngưu tuổi mặc dù lớn hơn Trần Lâm gần một giáp sắp xỉ lão cha Trần Thiên của cậu, nhưng bây giờ ai có bản lĩnh người đó làm đại ca.
Tú Liên quỳ gối trước người Trần Lâm thành tâm thành ý dập đầu:
- Cảm ơn người đại nhân!
Nhà chứa trong Bạch Gia thôn với nữ nhân là địa ngục, mỗi một ngày không sai biệt lắm đều có một nữ nhân không chịu nổi tra tấn mà chết đi.


Chỗ đó không phải là nơi cho người ở Tú Liên thành tâm thành ý cảm tạ Trần Lâm đã cứu nàng.
Trần Lâm không mấy quan tâm chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn thoáng qua Tú Liên nàng là một nữ nhân này chừng ba mươi tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo cũng bình thường, sắc mặt hơi đen, hiển nhiên là con gái nhà nông, không ngờ nữ nhân như vậy mà đám thuộc hạ của Vương Báo cũng không tha thật sự là quá mặn.

Thật ra trong đám thuộc hạ của Vương Báo đa phần đều làm đám lưu manh khi mạt thế hàng lâm làm cho bọn chúng trở nên tuyệt vọng nội lâm hắc ám làm cho chúng triệt để sụp đổ không thấy được hy vọng sống, chỉ cần một cái lỗ để phát tiết bản thân sống qua ngày nào cần quân tâm đến vẻ ngoài...
Lắc đầu bỏ qua chuyện của cái thôn nát này , dù sao nó càng loạn càng có lợi cho cậu, Trần Lâm phát tay nói:
- Được rồi đứng lên đi!
Đại Ngưu lúc này mới lôi kéo Tú Liên cùng đứng lên.
Trần Lâm không nhanh không chậm lấy ra hai cái bánh mì đen đưa cho vợ chồng Đại Ngưu nói:
- Anh dẫn theo tôi đi dạo quanh thôn này một vòng.
Đại Ngưu tiếp nhận bánh mì đen từ trên tay Trần Lâm, trên mặt lập tức cười không ngậm miệng được hai ổ bánh mì đen này đem về ngăm nước làm thành cháo loảng có thể đủ cho họ ăn ba ngày, vui mừng khôn xiết Đại Ngưu không ngớt lời cảm tạ nói:
- Cám ơn đại nhân! Cám ơn đại nhân!
- Bạch Gia thôn này tôi rất quen thuộc, tôi nhất định mang ngài đi dạo thật tốt.
Thấy thế Trần Lâm ánh mắt khẽ sáng lên bật cười rồi vỗ vai Lê Dũng đang đứng kế bên lôi đi tham quan Bạch Gia thôn này.
Bên kia Phúc bá thấy thế thì giật mình lo lắng không biết vị ôn thần này muốn bày trò gì vội vàng dẫn theo Lê Quý và một vài thanh niên khỏe mạnh đi theo.
Cứ thế Trần Lâm cùng đoàn người Lê Dũng dưới sự hướng dẫn của Đại Ngưu chầm chậm đi một vòng quanh Bạch Gia thôn.
Trên đừng đi Lê Dũng chứng kiến những thôn dân trong thôn đói đến gầy trơ xương đang cố đào đất tìm rễ cây mà gậm lấy gậm để, một số người còn may mắn hơn đang ăn ngấu nghiến một ổ bánh mì đen như đã đã lên mốc làm Lê Dũng giật mình trước tình trạng của Bạch Gia thôn này.
Không nhịn được khúc mắc trong lòng Lê Dũng bất chợt lên tiếng hói:
- Đại Ngưu huynh, không phải các người ở nông thôn sao?

- Tại sao lại thiếu lương thực như thế?
Theo lý thuyết mà nói Bạch Gia thôn này cũng là Phúc Điền thôn của Lê Dũng trên cơ bản đều là nông thôn, nêu đều có thói quen tích trữ lương thực, không dùng để ăn dần thì cũng có thể bán, không thể nào mà mạt thế chưa đến một năm mà đã đói đến mức phải ăn rễ cây được.
Nghe thấy thế Đại Ngưu cười khổ một tiếng kể:
- Thôn chúng tôi tuy không phải thôn thuần nông, nhưng vẫn phát triển nông nghiệp để phục vụ cho du khách, mỗi gia đình đều tích trữ một lượng lớn lương thực...
- Về sao anh Báo đến chém giết thây ma cứu nguy cho thôn này nhưng...!lương thực trong thôn cũng bị bọn họ tịch thu hết...
- Không còn cách nào khác chúng tôi chỉ có thể tự tìm kiếm thức ăn hoặc là làm việc cho đám người Vương Báo...
Nghe Đại Ngưu kể Lê Dũng không nhịn được nhíu mày, hắn đã chứng kiến sự no ấm của đám người Vương Báo nhưng không ngờ sự no ấm đó lại xây dựng trên xương máu của nhưng người trong Bạch Gia thôn.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nghĩ nhiều hơn Lê Dũng rất nhiều, cậu chỉ vào mảnh ruộng trồng Chuối Ngô bên ngoài thôn nói:
- Không phải các người đã có cây lương thực rồi đó sao...
- Chẳng lẻ Vương Báo bóc lột đến độ không cho các ngươi lương thực...
- Nếu như vậy sao hắn không trực tiếp giết quác các ngươi đi cho xong, cần gì phải để lại trong thôn...
Nghe thấy lời nói có phần vô nhân tính của Trần Lâm, Đại Ngưu không mấy phật ý mà chỉ cười khổ lắc đầu nói...
- Đó là ruộng Chuối Ngô, nhưng nó không phải của chúng là hay của Vương Báo mà là của Vũng Hải...
Nghe lời nói của Đại Ngưu tất cả mọi người đều giật mình khó hiểu chỉ có Trần Lâm như nghĩ ra gì đó chấm chậm nói:
- Ý ngươi là Vũng Hải và Vương Báo có giao kèo, bọn họ để Vương Báo trồng những cây này rồi cống nạp cho họ như một loại thuế...
- Như vậy cũng thật vô lý tại sao Vũng Hải lại không tự trồng mà cần đến Vương Báo trồng hộ...
Đại Ngưu cay đắng gật đầu xác nhật những lời Trần Lâm nói là đúng rồi thở dài ánh mắt không giấu nổi sự tuyệt vọng nói:
- Trần đại nhân nói không sai, số cây này là khu căn cứ thuê Vương Báo trồng...
- Đổi lại được gì thì chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ biết...!Chuối Ngô kia có độc...
- Phấn của nó có độc tính những ai tiếp xúc với nó một thời gian cơ thể đều trở nên suy yếu, thậm chí ho ra máu, nếu tiếp xúc quá lâu có thể bỏ mạng...
Nghe thấy thế đám người Lê Dũng đều giật mình kinh sợ ánh mắt vô thức nhìn về phía vườn Chuối Ngô, nơi đó đang có khá nhiều người đang làm việc, có thanh niên, có phụ nữ và có cả trẻ em nhưng nếu để ý sẽ thấy tất cả họ đều khuôn mặt xanh xao ánh mắt vô hồn, lúc đầu họ không nghĩ nhiều nhưng hiện tại đã hiểu tại sao nhưng người kia lại có biểu hiện như vậy.

Lúc này Lê Dũng không nhịn được tức giận nói:
- Tại sao...!tại sao các người lại chấp nhận làm những việc kia...
- Không phải anh nói sẽ chết người sao...
Đại Ngưu chỉ thở dài ánh mắt không giấu nổi vẽ bị thương nói:
- Chúng tôi là vì...!cái ăn...
- Đối chết chúng là chết, bị độc chết cũng là chết có gì khác biệt...
Nghe thấy thể Lê Dũng thẩn thở nhìn Đại Ngưu không nói nên lời.
Còn Trần Lâm lúc này cũng đã hiểu rõ cơ chế vận hành của Vương Báo ở Bạch Gia thôn này, lúc đầu cậu đã thấy kỳ lạ tại sao Vương Báo lại khá nhẹ tay với đám thôn dân này, chỉ khi họ làm sai mới trừng phạt còn lại đều không đụng đến.
Thật tế không phải vì Vương Báo nhân từ mà là vì hắn cần những người này làm ruộng cho mình, còn những người thôn dân của Bạch Gia thôn bị Vương Báo quản lý thì chỉ có ba con đường để lựa chọn, một là gia nhập lực lượng vũ trang của Vương Báo trở thành thuộc hạ của hắn, hai là làm việc trên ruộng Chuối Ngô chấp nhận chất độc của nó để đổi lấy lương thực, cuối cùng chính là tự sinh tự diệt ăn cỏ dại rễ cây sống qua ngày...
Quả thật là một là một cơ chế quản lý không đến nỗi tệ, không có vũ khí những thôn dân chỉ có thể cầm cự sống qua ngày không thể phản kháng lại Vương Báo, huống hồ Vương Báo còn có quan hệ với Vũng Hải...
Nghĩ đến đây ánh mắt Trần Lâm híp lại nhìn về nơi xa khẽ thì thầm với Đại Ngưu:
- Đại Ngưu huynh, nói như vậy tất cả thế lực ở đây đều lệ thuộc vào Vũng Hải...
- Như vậy tại sao Bạch Gia thôn và Phi Vũ thôn lại phát động chiến tranh...
- Không lẽ Vũng Hải không quản đến...
Nghe thấy Trần Lâm hỏi thế Đại Ngưu giật mình nhìn xung quanh rồi mới chẩm chậm thì thầm vào tai Trần Lâm:
- Nếu...!nếu Trần đại nhân đã hỏi, A Ngưu cũng không dám giấu...
- Thật tế không phải hai thôn có chiên tranh mà là Vương Báo muốn đánh Phi Vũ thôn...
- Nhưng đây là quyết định của Vũng Hải, Vương Báo chỉ chấp hành mà thôi...
- Còn nguyên nhân thì là do Phi Vũ thôn không chấp nhân trồng thứ kia...
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng giật mình không ngờ người muốn tiêu diệt Phi Vũ thôn kia là Vũng Hải, ngoài ra Phi Vũ thôn kia cũng thật cứng giám chống lại cả khu căn cứ Vũng Hải...
Tuy nhiên như thế Trầm Lâm càng thích, kẻ thù của kẻ thù là bạn Phi Vũ thôn đối đầu với khu căn cứ tất nhiên sẽ phải dựa vào một thể lực tương ứng, như thế huyết tộc sẽ dễ dàng hành động hơn, phải liên hệ đám người Hồng Ánh đông tiến mới được...


Bình luận

Truyện đang đọc