LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Trời vừa ngã về chiều.
Tuy nhiên, đại quân viễn chinh của Vũng Hải không tiếp tục cuộc hành trình nữa mà dựng chân tại một ngọn đồi nhỏ.
Theo như thông tin mà tổ đội Trần Lâm đã gửi về, tối nay đại quân rất có thể sẽ phải tiếp đón nhưng vị khách không mời, thế nên cần phải chuẩn bị từ trước.
Một con hào nhỏ được vô số quân nhân cùng thành viên của tổ hở trợ lúc này đã không khác gì culy, ra sức đào quanh ngọn đồi ngăn cách ngọn đồi nhỏ với bên ngoài.
Đất đá được đào lên cũng được tận dụng cho vào những bao tải lớn đã được chuẩn bị từ trước, rồi chất lên bên trong con hào, nhìn thành nên một bức tường phòng thủ tạm bợ, tuy không thể so sánh với thành trì thực thụ nhưng cũng không tệ.
Không chỉ thế, rất nhiều những thanh sắt cũng được lấy ra rồi cắm xuống lòng con hào và cả trên mặt đất bên ngoài tạo nên những cạm bẫy, những chướng ngại vậy ngăn cản kẻ thù.
Những khẩu súng máy hạng nặng trên những chiếc xe bộc thép cũng tháo ra rồi dời đến sau bức tường hình thành nên những pháp canh, để các quân nhân cảnh giới bên ngoài.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là ánh sáng, may thay Vũng Hải có ánh sáng.
Những thùng dầu lớn được lấy xuống từ những chiếc xe tải quân dụng làm nhiên liệu cũng cấm cho máy phát điện...
Hiển nhiên Vũng Hải đã sửa chửa được những thiết bị đơn giản như máy phát điện từ lâu, tạo ra nguồn điện phục vụ cho những cuộc hành quân dài.
Ngoài ra có điện hiển nhiên sẽ có đèn, hơn mười ngọn đèn công suất lớn thứ mà Ngô Bình phải đấu tranh vô cùng quyết liệt với Thái Trọng mới có được cũng được lấy ra sẵn sàng thấp sáng cả đêm nay.
Rõ ràng dù chỉ là chuẩn bị tạm thời nhưng cũng không kém phần kỳ công.
Đó cũng là nguyên nhân Ngô Bình muốn đến miếu thành hoàng thật nhanh.
Nếu không mỗi tối đều phải chuẩn bị như thế này rồi đến sáng lại bỏ đi đúng là quá phí công.
Dĩ nhiên, sự chuẩn bị cho đêm nay cũng kỳ công hơn mọi khi rất nhiều.
Mặc dù thông tin về những con sói đen chỉ có tổ trinh sát của Trần Lâm gửi về, những tổ khác đều không nghe nói gì, nhưng Ngô Bình vẫn chấm nhận bài binh bố trận.
Dù sao đây cũng là hoang dã, tốn chút công sức mà mua về được hai chử “an tâm” vẫn vô cũng xứng đáng.
Tuy nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Ngôi bên cạnh một đống lửa lớn, La Thiên cẩn thận rót rượu cho Lôi Vũ mỉm cười nịnh nọt nói.
- Lôi thiếu gia, ngài đi đường vất vả uống một ly rượu cho ấm người đi...
- bên ngoài hoang dã lạnh lắm...

Liếc nhìn chất rượu đỏ trong ly rượu, Lôi Vũ khẽ cười không chút khách khí uống một ngụm trước ánh mắt có phần tiếc nuối của La Thiên.
Hiển nhiên đó không phải là rượu Chuối Ngô, cũng không phải là Hải Hồn Huyết Tửu của huyết tộc mà làm rượu của nhân loại trước mặc thế được La Thiên sưu tầm được.
Hiện lại dân lên Lôi Vũ nhằm lấy lòng hắn.
Liếc nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại hàng nghìn quân nhân lẫn thợ săn đang cất công chuẩn bị bên ngoài.
La Thiên khẽ cười lạnh rồi như vô tình than thở.
- Không biết thông tin kia có thật hay không mà khiến nhiều người cực khổ như vậy.
Đang nhàng nhã ngồ uống rượu, Lôi Vũ nghe thấy La Thiên nói như thế cũng tỏa ra tiếc thương cho đám quân nhân đang đào đất kia hậm hực nói.
- Ta cũng không biết, nhưng ta nghi là tin vịt lắm...
- Dù sao chỉ có mình tên mà ngươi nói báo cáo về như vậy, còn những người khác đều không thấy nói gì.
Nghe thấy Lôi Vũ nói như thế, ánh mắt La Thiên khẽ sáng lên cười nói.
- Lôi thiếu gia nói không sai.
- Ta thấy tên Trần Lâm kia dẫn theo một đám nữ nhân, nhìn kiểu gì cũng giống đi chơi nhiều hơn.
- Lần này chỉ sợ lại hố mọi người.
Như gãi đúng chỗ ngứa, Lôi Vũ gật đầu như gà mổ thóc nói.
- Phải ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Ngô trưởng quan lại không nghĩ như vậy, thật là tức chết.
- À mà ngươi nhắc đến nữ người chơi cao cấp gì đó rốt cuộc nàng ta ở đâu?
Chợt nhớ đến đại sự, Lôi Vũ nhiệt tình hỏi.
Tuy nhiên khi nghe Lôi Vũ hỏi về nữ người chơi cao cấp hiểm nhiên chính là Thu Thảo.
La Thiên không khỏi trầm ngâm rồi cười khổ nói.
- Ta cũng không ngờ đến lần hành động này nàng ta lại không đi theo.
Quả thật chuyện Thu Thảo ở lại Vũng Hải hoàn toàn nằm ngoài tính toán của La Thiên.

Nghe thấy đối tượng mình nhắm đến không có mặt trong cuộc hành quân này, Lôi Vũ không khỏi tức giận hừ lạnh.
- Có chút chuyện mà cũng không làm được.
- Đúng là vô dụng.
Lôi Vũ, lôi thiếu gia của Vũng Hải hiển nhiên không phải hiện tại mới làm chức thiếu gia kia, mà trước mạt thế hắn đã là thiếu gia ăn sung mặt sướng rồi ở thành phố Vũng Hải này rồi.
Thế nên nữ nhân hắn từng chơi qua nhiều không kể xiết và mạt thế hàng lâm chỉ làm thối ăn chơi của hắn tăng chứ không giảm.
Chỉ là chơi miết rồi cũng chán, trong mắt Lôi Vũ những nữ nhân ngày trước dù có xinh đẹp cách mấy dần dần trở nên tầm thường...
Thế là vào một ngày đẹp trời mưa gió bão bùng nào đó, không biết ăn nhằm thuốc gì, Lôi Vũ đột nhiên nhắm đến những nữ người chơi cao cấp.Trong mắt Lôi Vũ nhưng nữ người chơi cao cấp sở hữu sức mạnh phi thường mới hợp với thân phận của hắn...
Tuy nhiên, cuộc đời là thế nói thì luôn luôn dể hơn làm...
Ngoại thành nói riêng và cả Vũng Hải nói chung, mặc dù cũng có không ít nữ người chơi “chịu thương chịu khó” miễn cưỡng có thể xem như một người chơi...!trung cấp.
Tuy nhiên, nhan sắc lại không thể miễn cưỡng mà nhìn được, không bình thường đến độ không thể bình thường hơn thì cũng thuộc dạng nữ la sát, tướng tá cao to đen hôi không thua gì đấng mày râu, Lôi Vũ chưa mặn đến mức đó.
Đỡ một chút chắc chỉ có nhóm nữ quân nhân, nhưng họ không phải là người có thân phận đặc thù thì cũng là người của Ngô Bình, Lôi Vũ có mười lá gan cũng không dám đụng vào người của lão.

Huống chi họ cũng không phải kèo thơm gì, không phải dạng nữ nhân thiết huyết phương cương có để đứng đái thì cũng thuộc dạng thương binh như Long Ngữ Yên.
Nhìn chung cũng không phải “gu” của Lôi Vũ, hắn ta cần những nữ nhân yêu kiều quyến rũ động lòng người, chứ không phải một đám nam nhân không có chim...
Tuy nhiên nhìn quan nhìn lại, có Vũng Hải chỉ có đúng một mình Liễu Mộng Điệp là đạt đúng ý thích của Lôi Vũ, chỉ là đụng vào Liễu Mộng Điệp thì đến cả lão cha hắn cũng máu đỗ đầu rơi chứ đừng nói đến hắn.
Sở thích tuy quanh trọng, giấy mơ ngự trên mấy chục nữ người chơi cao cấp tung hoành mạt thế cũng rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
May thay Thu Thảo đã xuất hiện như một như một ngôi sao léo sáng trong đêm tối...
Thu Thảo hiển nhiên là đẹp, một vẽ đẹp thành thục thanh thuần nhưng lại quyến rũ chết người, nhất là với những thanh niên mới lớn như Lôi Vũ...
Ngoài ra, Thu Thảo còn là một người chơi cao cấp hẳn hoi, nữ nhân thứ hai sau Liễu Mộng Điệp đột phá cấp 20 tại Vũng Hải, sức mạng thì không cần phải bàn khi có thể đánh bại được Triệu Hùng tay chân đắc lực của La Thiên.
Thế nên Thu Thảo hiển nhiên trở thành mục tiêu săn đuổi hàng đầu trong “hậu cung bá nghiệp” của Lôi Vũ.

Dĩ nhiên, thông tin về Thu Thảo đều do La Thiên tay chân đắc lực của Lôi Vũ nhắc cho hắn.
Chỉ là Lôi Vũ lẫn La Thiên đều không nghĩ ra được Thu Thảo sẽ không tham gia cuộc viễn chinh này.
Bất chợt, khi Lôi Vũ và La Thiên đang tiếc nuối cho dự định của riêng mình thì một tên thuộc hạ của Băng Thiên hội vội vàng chạy đến báo cáo.
- Lôi thiếu gia, La đại nhân...!đám người của tổ chính sát trở về rồi...
...
Bên dưới chân ngọn đồi nhỏ.
Ngô Bình hiển nhiên không giống với Lôi Vũ và La Thiên trốn trong liều sởi ấm uống rượu, mà lại đứng mũi chịu sào chỉ huy các quân nhân xây dựng công sự phòng thủ cho đêm nay.
Bất chợt từ phía xa, một đội xe ầm ầm kéo đến để lại một cột khói dài phía sau.
Họ không ai khác chính là những thành viên tổ đôi trinh sát được Ngô Bình triệu tập về.
Trông thấy hơn mười chiếc xe đanh chạy đến, nổi bật nhất hiển nhiên chính là chiếc xe bọc thép của tổ đôi Trần Lâm...
Ngô Bình chắp tay đứng trên bước tường thành đơn sơ khẽ mỉm cười gật gật đầu, bản thân lão có rất nhiều câu hỏi dành cho chủ nhân của chiếc xe kia.
Rất nhanh, đội xe đã tiến đến công sự phòng thủ lâm thời quanh ngọn đồi rồi vượt qua con đường duy nhất chưa được che chắn tiến vào trong.
Xuống xe, Trần Lâm dù cả ngày hôm nay ngoài ngủ ra thì không làm gì khác, nhưng vẫn vươn vai uể oải, có lẻ ngủ nhiều quá cũng không tốt.
Bên kia những tổ đội trinh sát khác cũng xuống xe lặng lẽ nhìn tổ đội có phần “âm thịnh dương suy” kia...
Họ cũng đã được nghe thông tin về chuyện đàn sói đen âm thầm theo chân đại quân, cũng hiểu rõ được đó là chuyện đại sự, nhưng bản thân họ lại không nhận thấy chút dấu vết nào của những con sói kia cả.
Ngược lại, đó cũng là thắc mắt của Ngô Bình.
Khi thấy Trần Lâm xuống xe, Ngô Bình không chút chậm trễ cấp tốc tiến đến cười nói.
- Trần tiểu huynh đệ, năng lực trinh sát của tổ các ngươi đúng là rất tốt, đã giúp chúng ta rất nhiều...
- Chỉ là chuyện đàn sói kia không phải là chuyện nhỏ, ngươi có thể nói rõ hơn không.
Nói xong Ngô Bình khẽ cười làm ra động tác mời, hiển nhiên là muốn đến nơi khác nói chuyện riêng với Trần Lâm.
Dù sao thân là chỉ huy Ngô Bình phải xác định rõ kẻ thủ sắp phải đối mặt, ngoài ra lão cũng muốn nói chuyện riêng với Trần Lâm, còn lỡ như Trần Lâm có tung tin giả thì cũng không bị kẻ khác đàm tiếu, xem như ra ngoài hoang dã cẩn thận một chút cũng bình thường thôi.
Tuy nhiên Trần Lâm lại khẽ lắc đầu vô cùng thành thật nói.
- Um...!Ngô trưởng quan, thật ngại quá ta ngủ đến bây giờ mới thức...
- Chuyện đàn sói gì đó, ngài nói với người có chuyên môn hơn đi.
Nói xong Trần Lâm vô cùng không có trách nhiệm đứng qua một bên còn chỉ chỉ về phía Yến Nhi.

Chỉ là khi nghe thấy những lời nói vô cùng chó má của Trần Lâm, mọi người đang vây quanh không nhịn được chết lặng nhìn cậu.
Tên này thân làm trinh sát lại lười biến đi ngủ còn nói năng đường hoàng đến vậy, đúng là khốn nạn đến cự điểm, theo quân pháp có thể cho hắn mềm mình cũng không oan.

Thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi Trần Lâm cũng chỉ mới vừa nghe tin về đàn sói từ chính miệng Ngô Bình...
Liếc nhìn Trần Lâm đang như một người dưng đứng một bên, Ngô Bình không khỏi nhíu mày nhìn lại Yến Nhi nhỏ giọng hỏi.
- Cô gái, cô tên gì?
- Cô phát hiện đàn sói kia như thế nào.
Nghe thấy Ngô Bình hỏi, Yến Nhi khẽ liếc nhìn Trần Lâm có chút không vui nói.
- Yến Nhi.
- Nhiệm vụ trinh sát kia đều do ta đảm đương, sau này có thắc mắc gì hỏi ta được rồi.
- Còn về đàn sói kia là do ta thấy được.
Liếc nhìn Yến Nhi điệu bộ không mấy kiên nhẫn trước mặt, rõ ràng là không muốn nói chuyện.
Ngô Bình lại không hề tức giật ngược lại còn bật cười.
Tuy đã qua bộ đàm nên khó phân biệt được giọng nói nhưng cái điệu bộ chả buồn mở lời này lại vô cùng quen thuộc, rõ ràng Yến Nhi chính là người đã trực tiếp báo tin về cho đại quân.
Chuyện Trần Lâm nói, nàng là người hoàn toàn chịu trách nhiệm chuyện trinh sát cũng có thể là thật...
Khẽ liếc nhìn nữ nhân có phần nhỏ con gọi là Yến Nhi kia, Ngô Bình có chút tò mò hỏi.
- Được rồi Yến Nhi tiểu có nương...
- Cô nói là thấy được những con sói đang theo đuôi đại quân, nhưng rốt cuộc là thấy như thế nào.
Sói là loài có khứu giác vô cùng linh mẫn, thế nên chúng cũng là loài cực kỳ khó giám sát, khi ngươi chưa thấy được chúng thì chỉ sợ chúng đã ngữi thấy được ngươi rồi...
Yếm Nhi tuy có cấp độ không thấp nhưng vẫn chưa đến cấp 20, vậy mà có thể lông tóc không tổn thương phát hiện ra được những con sói đang âm thầm giám sát đại quân quả là có chút vô lý.
Tuy nhiên Yến Nhi lại không hề nói gì chỉ ngước lên nhìn thiên không.
Thấy thế Ngô Bình cũng khó hiểu nhìn theo.
Tuy nhiên, rất nhanh Ngô Bình đã trong thấy một vật khiến đồng tử của đại tướng Vũng Hải không nhịn được co rút lại.


Bình luận

Truyện đang đọc