LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Bên ngoài thành phổ Thanh Thủy.

Chú Quan không khác mấy gà mái mắc đẻ, đi qua đi lại lo lắng nhìn vào thành phố sương mù trước mặt.

Nếu không phải khi vừa mới xông ra ngoài, lão vô tình đụng phải một nhóm thợ săn kỳ lạ tự xưng là được Đại Bảo nhờ đến giúp đỡ thì lão đã sớm chạy về Vũng Hải bảo tinh chứ không phải đứng đây chờ rồi.

Tuy nhiên, nhóm người kia đã đi rất lâu nhưng chưa hề thấy động tĩnh gì làm lão lo lắng không thôi, dù sao hung vật kia cũng quá mức quỷ dị sợ là không cứu được người còn mất luôn cả mạng.

May thay trước khi chú Quan sắp không nhịn được định chạy về Vũng Hải thì màng sương mù huyền bí nuốt lấy thành phố bất chợt nhạt dần, những kiến trúc trong thành phố cũng dần dần hiện ra.

Ý thức được sự biến đổi của màng sương mù kỳ lạ kia, chú Quan không khỏi vui mừng ánh mắt hiện lên tia hy vọng nhìn về phía thành phố, rất có thể nhóm người kia đã giải quyết được góc cây kỳ là kia.

Thế nên chú Quan quyết định tiếp tục chờ đợi!
Rất nhanh không làm sự chờ đợi của chú Quan là vô ích, một nhóm người từ trong làn sương mù chầm chậm bước ra, thấy nhóm người kia rốt cuộc lão cũng thở ra một hơi nhẹ nhổm.

Vui mừng tiến đến phía trước, chú Quan nhiệt nhìn vổ vai Bạch Trạch nói.

- Quá tốt rồi các người đều còn sống.

Nhìn chú Quan trước mặt, mọi người cũng vui mừng không kém.

Lần này đúng là thập tử nhất sinh, nếu không phải nhóm nữ nhân kia kịp lúc xuất hiện thì Bạch Trạch chắc chắn phải chết, chú Quan một mình chạy về cũng chưa chắc đã an toàn, lỡ dọc đường đụng phải hung thủ gì đó thì nguy to.

Nghĩ đến chuyện đó, Bạch Trạch không nhịn được một lần nữa cúi đầu trước bốn người Thu Thảo nói.


- Lần này đa tạ các vị, nếu không có các vị rất có thể chúng tôi đã bỏ mạng tại đây.

Nghe Bạch Trạch nói thế, những người khác cũng ý thức được tình hình nguy hiểm của cả nhóm, ánh mắt không giấu nổi vẽ cảm kích.

Tuy nhiên một lần nữa Thu Thảo lại lắc đầu nói.

- Chúng ta chỉ đến lấy đồ, thuần túy là giao dịch các ngươi không cần phải cảm kích làm gì.

- Nói một câu khó nghe, nếu không có thứ kia đừng hòng chúng ta cứu các người.

Nghe thấy thế Bạch Trạch không khỏi cười khổ, những nữ nhân này cũng thật quá trực tiếp đi, dù biết rõ thời đại này không ai cho không ai cái gì, nhưng ít ra cũng phải khách sáo vài câu chứ!
Ngượng ngùng cười một tiếng, Bạch Trạch kiên quyết lắc đầu nói.

- Ơn cứu mạng không thể nào quên, dù là giao dịch nhưng chúng ta vẫn cảm kích các vị.

Nói đến đây Bạch Trách vô thức liếc nhìn thanh kiếm cổ trong tay đối phương.

Tuy không phải chuyện của mình, nhưng đám nữ nhân kia cất công đến đây chỉ để lấy thanh kiếm nát của em gái mình vẫn khiến Bạch Trạch cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên người ta đã cứu mạng mình lại còn mạnh Bạch Trạch cũng không dám hỏi gì thêm.

Thấy đối phương khách sáo như vậy, Thu Thảo cũng không phải người không biết điều, đàng mỉm cười đáp lại.

- Không sao chúng ta cũng có ở Vũng Hải, sau này chắc chắn sẽ phải nhờ đến các vị giúp đỡ.

Nghe thấy thế Bạch Trạch mỉm cười đáp.


- Chuyến đó là dĩ nhiên, chỉ cần các vị nói một tiếng, đoàn thợ săn Bạch Trạch nhất định hết sức giúp các vị.

- À mà chúng tôi muốn quay lại Vũng Hải, không biết các vị thế nào?
Liếc nhìn Bạch Trạch một cái, Thu Thảo chỉ lắc đầu nói.

- Chúng tôi còn muốn đi săn chưa muốn trở về, các vị có thể về trước.

Nghe thấy đối phương không muốn cùng họ trở về, rõ ràng là đã lấy được đồ mặc kệ đám người mình sống chết thế nào, khiến cho Bạch Trạch cười khổ không thôi!
Tuy không rõ ràng, nhưng trong vô thức Bạch Trạch vẫn cảm thấy đám nữ nhân kia không thích mình, hay nói đúng hơn là không thích đám người của mình, nếu không phải vì thanh cổ kiếm kia chỉ sợ các nàng sẽ thấy chết không cứu thật!
Ngượng ngùng gãi đầu Bạch Trạch tiến lên cười nói.

- Nếu đã như vậy chúng tôi về trước, các vị bảo trọng.

Nói xong Bạch Trạch cũng không dây dưa dẫn theo người của mình leo lên xe rời đi.

Nhìn chiếc xe khá rồi tàn đang xa dần, Thu Thảo thoáng mỉm cười quay người trở lại thành phố sương mù Thanh Thủy.

Trở lại trung tâm thành phố nơi quản trường rộng lớn.

Lúc này khủng cảnh đã có chút khác biệt!
Nơi đài phun nước to lớn, đóa hoa hồng sắc đã biến mất, thay vào đó là một cái huyết kén to lớn lớp, vỏ ngoài phập phồng tự như một quả tim đang đập!
Tuy nhiên bốn nữ nhân không hề thấy sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy thân thiết khó tả, vì nó là một thành viên mới của huyết tộc, thậm chí tương lai rất có thể sẽ là cự đầu trấn thủ thành phố này cho huyết tộc.


Phía xa xa đài phun nước, một thân cây cổ thụ lá đỏ đang điên cuồng sinh trưởng, bằng mắt thường hoàn toàn có thể thấy được tốc độ phát triển của nó bất thường đến mức nào, với tốc độ đó chỉ sợ chưa đến một ngày nó đã có thể lớn đến mấy chục mét.

Tuy nhiên khi độ cao tầm mười mấy mét thì nó dừng lại không phát triển nữa, nhưng rể của lại vươn ra cấm sâu vào trong lòng đất, dần dần vô số những chồi non mọc ra từ rễ cây phá đất mà lên mọc ra một cây huyết thụ mới.

Với tốc đổ phát triển kia chỉ sợ nội trong một tháng, cả thành phố Thanh Thủy này sẽ bị nó bao phủ trở thành vương quốc của loài cây lá đỏ kia.

Quả là một góc cây quỷ dị, may thay nó là đồng tộc nên bốn người Thu Thảo chỉ có chút ngạc nhiên nhìn nó không có động tĩnh gì khác.

Ngược lại, Trần Lâm lại đang ngồi dưới góc cây nhíu mày suy nghĩ.

Trần Lâm đã lựa chọn thu thấy thành phố này thì ít nhất phải có chút chuẩn bị.

Yêu cầu tiên quyết nhất chính là nhanh chóng tạo ra quân đội bảo hộ cho thành phố này, năm người Trần Lâm dù có mạnh cách mấy nhưng đại quân nhân loại hay thi triều mà kéo đến thì cũng chỉ có thể bỏ chạy, huống chi Trần Lâm không thể ở lại đây giữ nhà được.

Tuy nhiên tạo ra quân đội gì lạ là một vấn đề đáng suy nghĩ.

Huyết Linh tuy có thể tạo ra vô số tộc nhân, nhưng không có nghĩ muốn ra bao nhiêu thì ra!
Để tạo ra một tộc nhân mới cần cũng cắp “năng lượng” cho huyết thụ, mặc dù huyết thụ có thể tự hấp thụ năng lực từ thiên địa nhưng số năng lượng kia chả thấm vào đâu so với tốc độ tiêu năng lượng của huyết tộc.

Thế nên cách tốt nhất chính là hack game bằng trang bị, tuy nhiên trang bị có thể gia tăng khả năng hấp thụ năng lượng của huyết thụ thuộc dạng cực hiếm, đến bây giờ huyết tộc chỉ may mắn thu có được Thủy Linh Long trang bị duy nhất có thể cung cấp năng lượng cho huyết thụ.

Vì thế nếu muốn phát triển cánh quân ở thành phố Thanh Thủy này, vùng lãnh địa gần như tách biệt với đại lãnh địa huyết tộc, dẫn đến không được hưởng ké năng lượng từ Thủy Linh Long, thì Trần Lâm chỉ có thể trở vào Thánh Thành tìm vận may.

Ngoài ra không chỉ ra quân cần đến “năng lượng”, muốn mở rộng phạm vị của huyết lâm cũng cần nặng lượng không kém.

Theo như Trần Lâm dự tính muốn huyết thụ bao phủ cả thành phổ Thành Thủy này cần đến một lương lớn năng lượng không kém là mấy so với việc sinh ra tộc nhân.

Thế nên nhà đang nghèo, trước khi có thể liên kết với đại lãnh địa của huyết tộc thì khu lãnh địa nhỏ ở thành phố Thanh Thủy này cần thực sự tiết kiệm, vì thế phải chọn binh chủng nào thực sự phù hợp với điệu kiên hiện tại là điềm khiến Trần Lâm đắng đo!
Những đại binh chủng đốt năng lượng như Thiết Giáp Ngưu hay Địa Nham Tích thì đừng có mơ đến, tối ưu nhất chính là những binh chủng nhỏ cần ít năng lượng để ra đời như bộ tứ Tinh Linh, Huyết Lang, Bạch Giác hay Huyết Oa.


Tuy nhiên khi liếc nhìn huyết kén trước mặt, Trần Lâm lại có ý định khác.

Đối tượng đầu tiên Trần Lâm nhắm đến chính là tắc kè hoa, với khả năng tàng hình kết hợp với màng sương của đóa hoa hồng sắc tạo ra đúng là tuyệt phối.

Thứ hai chính là Huyết Chu, chủng tộc chuyên chịu trách nhiệm chế tạo áo giáp cho huyết tộc, là sự kết hợp giữa huyết mạch loài nhện và thây ma tốc độ hình nên những thiếu nữ nữa người nữa nhện kia hoàn toàn có khả năng chiến đấy, nổi trội nhất vẫn là đánh lén.

Cuối cùng không gì khác chính là Huyết Ưng chủng tộc chịu trích nhiệm trinh sát của huyết tộc.

Trần Lâm tin với ba binh chủng này, kết hợp với màng sương mù ma quái của đóa hoa hồng sắc kia, dư sức bảo hộ thành phố này.

Dĩ nhiên chỉ là bảo hộ thành phố, còn muốn công thành chiếm đất thì đừng có mơ, cái đó phải chờ đến khi đại quân huyết tộc kéo đến.

Đã có được chủ ý Trần Lâm bắt tay ngay vào công việc.

Khẽ vuốt ve lên thân cây huyết thu Trần Lâm khẽ thì thầm với nó, cảm nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm huyết thụ khẽ run lên.

Từ dưới góc cây những cái kén không ngừng mọc lên rồi lớn dẫn.

Cứ thế những chiến binh xa xứ của huyết tộc ra đời.

Bên phía huyết tộc, Huyết Linh là mộc linh của huyết thụ nên hoàn toàn có thể nghe thấy mệnh lệch của Trần Lâm.

Chỉ là khi nhận được mệnh lệnh, Huyết Linh không khỏi nhíu mày rồi lắc đầu cười khổ nói.

- Gọi Hồng Ánh đến đây có việc gấp!
- Vị huyết tổ đại nhân của chúng ta lại bày trò rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc