LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Cảm nhận được tia nguy hiểm từ huyết hỏa con sói đen thoáng chần chờ, nó đã tiến cấp đến một cấp độ nhất định nên trí tuệ cũng hơn hẳn hung thú bình thường, thế nên nó hiểu rõ khi nào nên đánh khi nào thì không và sự xuất hiện của ngọn lửa quỷ dị kia là điềm báo phải quay đầu.

Đáng tiếc đồng bạn của nó không thông minh được như vậy.

Khi thấy ngọn huyết hỏa thiêu chết đồng bạn của mình, đàn sói trở nên bạo động những con sói xám tru lên một tiếng vang vọng cả đồng cỏ khiến cho những thợ săn cách đó hàng trăm kilimet vẫn nghe thấy được mà hoảng sợ bỏ chạy.

Cùng lúc đó đàn sói cũng bắt đầu lao lên, hàng trăm hàng ngàn con sói xám như muốn nuốt chửng trời đất lao về phía Trần Lâm và chiếc xe thiết giáp sau lưng.

Thấy cảnh đàn sói ầm ầm lao đến như một cơn hồng thủy, đám nữ nhân chốn trong xe đều không khỏi lo lắng ôm lấy nhau, không biết Trần Lâm sẽ làm gì để chống lại đàn sói.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn bình chân như vại chỉ khẽ vung tay.

Ngọn huyết hỏa cứ thế bay lên không trung rồi cháy rực lên tựa như một mặt trời huyết sắc, sức nóng khủng khiếp tỏa ra bốn phía khiến đàn sói khát máu cũng ra phải hoảng sợ dừng lại ngước lên nhìn thái dương rực đỏ trước mặt.

Bất chợt thái dương huyết sắc tựa như một hắc động khổng lồ điên cuồng hấp thu nhiệt lượng của vạn vật.

Dần dần huyết sắc thái dương như một quả bóng không ngừng được thổi to lớn mà ngày một lớn dần đến khi!.

Bùm một tiếng!
Mặt trời huyết sắc như một qua bom phát nổ tỏa ra sóng nhiệt khủng bố lang tràng ra bốn phía thiêu trụ vạn vật trên đừng đi của nó, không chỉ những con sói mà cả cành cây cỏ đều trực tiếp bị thiêu trụ, khuôn viên mấy chục mét biến thành một mảnh than đen.

May mắn thay, Trần Lâm đã lợi dụng lúc huyết hỏa tích nhiệt mà dẫn theo đám người Phương Tuyết nhanh chân chạy trước, nếu không chỉ sợ đến cả Trần Lâm cũng bị sóng nhiệt do chính huyết hỏa tạo ra nướng thành heo quay.

Ngược lại đàn sói thì xui xẻo hơn rất nhiều.

Thiên tính sợ mặt trời khiến cho chúng không biết khôn mà chạy trước nhưng Trần Lâm, một đợt sóng nhiệt qua đi, đàn sói tử thương thảm trọng, gần một phần ba tộc đàn bị xóa sổ.


Chứng kiến cảnh đó, con sói đen không chần chờ thêm nữa mà trú lên một tiếng.

Nhận được mệnh lệnh, đàn sói xám không kịp chờ đợi quay đầu bỏ chạy, dù sao chúng cũng chỉ là hung thủ vẫn nằm trong phạm trù động vật, chứng kiến đại tai ách trước mặt không khoảng sợ bỏ chạy mới là lạ.

Cứ thế đàn sói xám ầm ầm bỏ đi đúng nhưng cái cách chúng đã đến.

Nhưng cũng chính vì thế mà chúng không hề nhận ra sóng nhiệt khủng bố kia chỉ có một đợt và phạm vị cũng chỉ có mấy chụt mét.

Đứng ngoài phạm vị ảnh hưởng, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười thích ý nhìn vòng tròn hủy diệt đen đúa phía xa, cùng nhưng ánh mắt sùng bái của đám nữ nhân.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được vuốt càm cười nói.

- Đừng súng bái ca, ca chỉ là một truyền thuyết!
- Ha! ha!
Quả thật độ vô sĩ của huyết tổ đại nhân đã lên đến một tầm cao mới, khi cướp công người khác mà còn cười lớn.

Một kích tiêu diệt một phần ba đàn sói kia hoàn toàn là công lao của huyết hỏa.

Trần Lâm chỉ có công nghĩ ra chiêu này mà thôi.

Trần Lâm gọi nó với một cái tên rất quách là Bom Mặt Trời.

Thật tế Trần Lâm đã nghĩ ra chiêu này khi còn ở huyết tộc, nó được lấy cảm hứng từ bom nguyên tử của nhân loại, chỉ là cách thức hoạt động đơn giản hơn rất nhiều, huyết hỏa sẽ hấp thu nhiệt lượng của mặt trời khi đạt đến một khoảng nhất định có tính hủy diệt thì sẽ phóng thích ra đơn giản vô cùng.

Đáng tiếc Trần Lâm lúc đó không cơ sơ hội sử dụng, nguyên nhân chỉ có một cái chiêu kia một khi đã phát nổ thì phạm vì gần chục mét đều bị xóa sổ không quản địch ta, lúc còn ở huyết tộc Trần Lâm sợ bên mình chạy không kịp nên không dám dùng đến.

Hiện tại ít người nên muốn dùng thử xem sao, quả thật uy lực không tệ.


Tuy nhiên, ngoài chuyện không quản địch ta mà giết sạch ra thì nó cũng có khá nhiều khuyết điểm khác cần một quá trình cải tiến nhất định, mà chắc là cải tiến không được.

Đầu tiên chính là thời gian tích nhiệt lượng.

Nếu không phải đụng trúng đàn sói có chút ngu mà đụng phái đối thủ khác thông minh hơn lợi dụng lúc huyết hỏa tích nhiệt mà bỏ chạy thì coi như xong, đây có thể xem như khuyết điểm khá trí mạng của Bom Mặt Trời.

Thứ hai chín là mặt trời.

Huyết hỏa trích trữ nhiệt lượng của mặt trời rồi phóng thích ra gây sát thương cho toàn bộ khu vực xung quanh nó, thế nên nếu vào ban đêm không có mặt trời thì không thể dùng được, ngoài ra trong hang động sâu dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời đều không thể dùng được, đúng là sống bằng mặt trời.

Cuối cùng cũng là khốn nạn nhất, phạm vị hoạt động của huyết hỏa là 7-8 m quanh Trần Lâm, còn phạm vi phát nổ là hơn chục mét thậm chí mấy chục mét, thế nên Trần Lâm chơi kiểu gì vẫn nằm trong phạm vị ảnh hưởng của vụ nổ, nếu chạy không nhanh thì rất có thế sẽ thành heo quay.

Quả thật Bom Mặt Trời đúng như cái tên của nó, nhìn kiểu gì cũng thấy giống trò ôm bom tự sát.

Tuy nhiên nó vẫn là một tuyệt chiêu mạnh, nếu sử dụng đúng lúc một mình Trần Lâm có thể nổ bay căn cứ của đối thủ chứ không đùa, mà hình như Băng Thiên hội đang có hiềm khích, Trần Lâm vẫn đang đắn đo không biết có nên đặc bom ở đó không.



Chiều tà!
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên đồng cỏ phía nam Vũng Hải khiến đồng cỏ xanh hoá thành một màu huyết sắc tựa như biển một máu.

Trong một ngôi nhà đổ nát bên đường, bốn người Trần Lâm, Thu Thảo và hai chị em Phương Tuyết đang quây quần bên bếp lữa, dĩ nhiên là để ăn cơm ăn cơm chiều.

Tuy nhiên tại sao chỉ có bốn người!
Câu trả lời rất đơn giản, bên cạnh bốn người không gì khác hơn là một cái huyết kén to lớn và hiển nhiên chủ nhân của nó không ai khác chính là Yến Nhi.


Đây là hoang dã, ban đêm là thời gian cực kỳ nguy hiểm, thể nên để cho chắc ăn Trần Lâm đã “trích huyết” với Yến Nhi sớm hơn dự tính, tranh thủ trước khi trời tối sẽ hồi phục được thể lực.

Tuy nhiên Trần Lâm đã có chút lo xa!
Sau một buổi sáng điên cuồng cày cấp, ba người Thu Thảo, Phương Tuyết và Phương Ngân đều đã tiến cấp đáng kể, với sợ hổ trợ của tắc kè hoa thì chừ khi đụng độ phải tộc đàn mấy nghìn con hay hung thú cấp cao, còn không thì họ đều có thể lo được.

Ngoài ra Trần Lâm còn có huyết hỏa, tuy phạm vị tấn công không lớn nhưng nó hoàn toàn có thể tấn công kẻ khác theo mệnh lệnh của Trần Lâm.

Tuy nhiên cẩn tắc vô áy náy, Trần Lâm không muốn vì chút chủ quan mà ánh hưởng đến đại cục.

Ngồi nhìn cái huyết kén của chính con gái mình Thu Thảo không khỏi bồi hồi, mạt thế hàng lâm đúng là đã thay đổi quá nhiều thứ, bây giờ đến chính bản thân các nàng cũng đã thấy đổ.

Thấy thế Trần Lâm đang ăn thịt nướng khẽ mỉm cười hỏi.

- Có chuyện gì sao?
Nghe thấy Trần Lâm hỏi Thu Thảo khẽ lắc đầu nói.

- Không có gì, chỉ là nghĩ chuyện vu vơ mà thôi.

Thấy thế Trần Lâm hiểu rõ nàng đang nghĩ gì chỉ mỉm cười nói.

- Trước lúc phụ thân ta chết, ông đã bảo ta không được là người tốt nhưng cũng không được làm người xấu và phải hảo hảo mà sống.

- Hai việc trước ta không biết mình đã làm được chưa nhưng hiện tại ta đang sống rất tốt.

- Thời đại này không ai có quyền lựa chọn, huyết tộc cũng tốt, nhân tộc cũng được miễn là có thể sống vui vẻ là được.

- Không phải sao.

Nghe những lời nói của Trần Lâm, Thu Thảo khẽ gật gật đầu.


Ở một cái thời đại mà người ta có thể bán mình chỉ vì một ổ bánh mì thì có phải là con người nữa hay không nào còn quan trọng, điều quan trọng nhất lúc này là sống, hảo hảo mà sống.

Huống hồ những ngày qua sống cùng Trần Lâm, trở thành một phần tử của huyết tộc chính là những người vui vẻ và thanh thản nhất của nàng từ khi mạt thế hàng lâm đến giờ.

Nghĩ đến đây Thu Thảo cũng đã thông suốt nhiều điều khẽ cúi đầu trước Trần Lâm nói.

- Dù xuất phát điểm là gì nhưng vẫn đa tạ ngài.

- Nếu không Yến Nhi sợ vẫn phải làm công việc kia.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhướng mày rồi lắc đầu cười khổ.

Yến Nhi luôn nghĩ đã có thể qua mặt mẫu thân của mình, nhưng người thông minh lại từng trải như Thu Thảo làm sao có thể không nhận thấy điều bất thường của con gái, tuy không thể đi lại nhưng nàng vẫn có thể đoán được Yến Nhi đang làm gì để nuôi sống hai mẹ con.

Đáng tiếc vẫn là câu đó mạt thế không cho phép người ta lựa chọn!
Thu Thảo chỉ có thể giả vờ như không biết gì mà sống qua ngày, đã có lúc nàng muốn chết đi nhưng làm như thế có thật sự là tốt khi để Yến Nhi lại một mình.

Sự giằng co trong nội tâm vẫn khiến Thu Thảo dằn vặt mãi cho đến khi Trần Lâm xuất hiện.

Hiểu rõ nội tâm của Thu Thảo, Trần Lâm chớp lấy thời cơ mỉm cười đê tiện nói.

- Không cần cảm ơn ta đâu, chỉ cần lấy thân báo đáp là được rồi.

Nghe thấy thế Thu Thảo khẽ bĩu môi liếc nhìn Trần Lâm nói.

- Được nếu ngài đã muốn vậy chúng ta chơi ngay bây giờ, không thì thôi nhé.

Nói xong Thu Thảo vô cùng thành thục khẽ trường người lên ôm lấy Trần Lâm, bộ ngực sữa no tròn cùng hơi ấm cơ thể áp vào mặt khiến Trần Lâm phê pha.

- Moá, rõ ràng là muốn dụ ta, yêu nữ này bần đạo phải trừng trị ngươi!


Bình luận

Truyện đang đọc