LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Cứ thế Ngô Bình, chỉ huy tối cao của chiến dịch lần này, xuất lĩnh hơn ba mươi nghìn quân, cùng hàng nghìn xe bọc thép, hàng trăm xe tăng lên đường thẳng tiến đến thi đàn miếu thành hoàng.

Phía sau đội quân, tổ đội được xem như là an nhàn nhất, tổ đội hậu cần quân do Lôi Hồng chỉ huy cũng điều khiến gần nghìn chiếc xe tải quân dụng chầm chậm chạy sau đôi quân.

Chỉ là xe tải quân dụng, xe bọc thép hay xe tăng đều là tài sản của Vũng Hải, nêu Liễu Mộng Điệp không được lợi lộc gì.

Tuy nhiên, tổ đội hổ trợ giải giáp thây ma của Lôi Vũ lại khác.

Vũng Hải không có khả năng hổ trợ xe quân dụng cho hơn nghìn thợ săn kia, thế nên chỉ có thể mua từ Liễu Mộng Điệp khiến Liễu phu nhân mỉm cười híp mắt.

Bởi lẽ, mỡ đã dâng đến miệng thì tội gì mà không chặt chém đôi chút.

Huống chi, Liễu Mộng Điệp lại có chút mâu thuẫn với La Thiên người đứng sau hổ trợ nhân lực cho Lôi Vũ, lại đột nhiên không ưa Lôi Vũ.

Thế nên, giá tăng gấp đôi không mua thì cuốc bộ!
Nghe tin như sét đánh ngang tai, La Thiên hùng hổ tiến đến nghiến răng nghiến lợi đối chất với Liễu Mộng Điệp.

- Liễu Mộng Điệp rốt cuộc ngươi muốn gì đây?
- Lần xuất động này ảnh hưởng đến lợi ích cả Vũng Hải, ngươi có tin ta tố giác ngươi tội đầu cơ trục lợi với Lôi đại nhân hay không.

Đứng bên cạnh La Thiên không ai khác chính là Lôi Vũ, bộ dạng khá anh tuấn, mắt sáng mày ngài, nước da trắng như ngọc, hiển nhiên là chưa từng ra nắng, chỉ là thân hình có phần mập mạp khiến ai cũng có thể nhận thấy hắn là một hoa hoa công tử cũng gật đầu nói.

- Liễu phu nhân, người làm như vậy là không đúng, đây là lợi ích của Vũng Hải.

Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp nào có quan tâm đến mấy trên nhóc kia, chỉ lạnh lùng nhìn Lôi Vũ khinh thường nói.

- Nhóc con câm mồm!
- Người lớn nói chuyện biết gì mà xía vào, tán bạt tai đầu thai kiếp khác bây giờ!
- Thằng cha ngươi ta còn không sợ, nhóc con bú bình như ngươi nhanh cút.

Bị Liễu Mộng Điệp không chút nể mặt quát mắng như con, Lôi Vũ giận đến đỏ bừng cả mặt.

Tuy nhiên Lôi Vũ họ Lôi, hơn ai hết hắn biết rõ địa vị vô cùng kỳ lại của Liễu Mộng Điệp, nên không dám nói câu nào chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quay người bỏ đi.

Thấy Lôi Vũ con trai của Lôi Thành bị Liễu Mộng Điệp mắng một câu không dám ho tiếng nào cấm đầu bỏ chạy.

Không chỉ La Thiên mà đến cả Trần Lâm cũng không nhịn được trợ mắt há mồm.


Chị đại này cũng quá cứng đi.

Tuy nhiên, cứng hay mềm là chuyện của Liễu Mộng Điệp, còn La Thiên chỉ có thể cắn răng thỏa hiệp, chấp nhận bỏ ra cái giá gấp đôi mua về gần trăm con xe ôtô cỡ lớn khiến Liễu Mộng Điệp mỉm cười híp mắt.

Ngược lại, đã “bào” được một khoải lớn của người khác, Liễu Mộng Điệp không gì nhiều ngoài xe cũng vô cùng chịu chơi cho không hơn chục tổ đội đi theo mình mỗi đội một chiếc xe làm phương tiện đi lại!
Khiến Trần Lâm khi không dư ra một chiếc xe, nhưng không sau người ta đã cho thì cứ giữ lấy biết đâu lúc nào đó lại cần dùng đến.

Cứ thế đại quân nhân loại ầm ầm tiến về phía trước, mở đầu cho cuộc viễn chinh của mình!
Lấy quân đội chính quy do Ngô Bình làm nòng cốt, quân hậu cần do Lôi Hồng chỉ huy ở phía sau, hai bên cánh là tổ đội hổ trợ của Lôi Vũ và dẫn đầu không ai khác chính là gần một trăm chiếc xe của tổ trinh sát chia ra phía trước báo cáo tình hình cho đại quân phía sau.

Tuy nhiên, vẫn có một chiếc xe đặc biệt nhất cho số những chiếc xe đang trinh sát kia, đó không gì khác chính là chiếc xe bọc thép của Trần Lâm.

Hiển nhiên, Trần Lâm không có ý định dùng chiếc xe mà Liễu Mộng Điệp tặng mà vẫn quyết định dùng đến chiếc chiến xa bọc thép của hình, nhờ thế vô hình chung biến nó thành trung tâm của tổ đội trinh sát.

Huống chi, chiếc xe bọc thép kia cũng rất thực dụng, nó là xe bọc thép nên hiển nhiên nó có thiết bị vô tuyết có thể báo cáo từ khoảng cách khá xa với đại quân phía sau!
Trần Lâm quyết định chọn nó cũng là để tránh cho việc phải tốn công chạy ngược về báo cáo.

Bên trong đại quân, trong một chiếc xe bọc thép khá rộng lớn và xa hoa, bốn người đang thoải mái bên trong ngồi nói chuyện phiếm.

Bốn người kia hiển nhiên chính là bốn người có thân phận trong lần hành động này Ngô Phàm, Liễu Mộng Điệp, Lôi Hồng và Lôi Vũ.

Với thân phận đặc biệt của mình nên dù là mang tiếng chỉ huy đội này đội kia, nhưng không có chuyện họ theo đội ngủ của mình chịu khổ.

Ngôi ngay bên cạnh Liễu Mộng Điệp không ai khác chính là Lôi Hồng, lúc này đang vô cùng nịnh nọt ôm lấy cánh tay Liễu Mộng Điệp cười nói.

- Dì Liễu, dì thật ào xinh đẹp nha.

- Bí quyết dưỡng nhan của dì là gì vậy, có thể chỉ cho ta được không?
Lôi Hồng vô cùng thân thiết cười nói, rõ ràng làm muốn lấy lòng Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp chỉ cười khẽ đưa tẩu thuốc của mình lên kéo một hơi rồi cười nói.

- Hút nhiều thuốc.

Nghe thấy câu trả lời của Liêu Mộng Điệp, Lôi Vũ đang người phía đối diện không nhịn được cười sặc sụa!
Còn Lôi Hồng thì ngượng đỏ mặt liếc nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại Liễu Mộng Điệp như không có chuyện gì cười nói.

- Dì Liễu thật là biết đùa tiểu Hồng!
- Ngươi nghĩ ta đang nói đùa?

Liễu Mộng Điệp đột nhiên lạnh giọng hỏi, cắt ngang lời nói của Lôi Hồng còn khiến nàng ta thoáng giật mình hoàng sợ.

Ngồi phía đối diện Ngô Bình chỉ cười nhạt trước hành động lấy lòng của Lôi Hồng.

Liễu Mộng Điệp là nữ nhân từng trải, sóng gió gì cũng đã gặp qua, có thể nói là đầu chứa đầy “sạn”, chút tiểu xảo lấy lòng của Lôi Hồng làm sao qua được mắt nàng.

Quan trọng hơn là Liễu Mộng Điệp không ưa Lôi Thành nên càng không thích con gái của hắn.

Tuy nhiên, Ngô Bình cũng không thể bỏ mặc Lôi Hồng đành đứng ra giải vây cho nàng.

- Liễu phu nhân đại nhân đại lượng, đừng dọa cho đám nhóc này sợ nữa.

Ngô Bình cười hề hề nói.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp cũng khẽ cười nói.

- Ta chỉ đùa với Lôi tiểu thư đây một chút thôi mà.

Nói xong Liễu Mộng Điệp không chút khách khí thả ra một làn khỏi trắng vào mặt Lôi Hồng, khiến mặt của Lôi Hồng từ trắng bệch dần dần chuyển thành màu đỏ, hai nắm tay cũng khẽ siết chặc nhưng không làm gì thêm.

Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp biết rõ trong lòng Lôi Hồng đang nghĩ gì khẽ nhếch mép cười.

Bên kia Ngô Bình hiển nhiên cũng biết trong đầu Lôi Hồng đang nghĩ gì và hiển nhiên lão cũng nhận thấy Liễu Mộng Điệp cũng biết nên vội vàng nói sang chuyện khác!
- Ưm! Liễu phu nhân!
- À thằng nhóc Trần Lâm kia là người của nàng?
Ngô Phàm đột nhiên nhớ ra Trần Lâm vội vàng hỏi, nhằm đánh lạc hướng Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên khi nhắc đến Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đột nhiên trở nên hoà nhã hơn rất nhiều cười nói.

- Phải, thằng nhóc đó là người của ta!
- Không tệ, ít nhất trưởng thành hơn mấy tên nhóc trong xe này.

Nghe Liễu Mộng Điệp nhắc đền Trần Lâm còn dính đến hai từ trưởng thành!
Ngô Bình không khỏi chết lặng, Trần Lâm không dính đến hai trừ trẻ trâu hay máu chó thì thôi, nào có việc gì hắn ta làm má có chút nghĩ trước nghĩ sau đâu, người như vậy mà trưởng thành cái nồi gì.

- Tên kia mà trưởng thành?

- Ta thấy hắn nhỏ tuổi bốc đồng thì có.

Ngô Bình không nhịn được cười nói.

Tuy nhiên khi nói xong lão lập tức hối hận.

Đây không phải đối đầu với Liễu Mộng Điệp nữa sao, đúng là thất sách.

May thay Liễu Mộng Điệp lại không chút để ý chỉ mỉm cười tự tin nói.

- Trưởng thành hay không, không liên quan đến tuổi tác hay những việc hắn từng làm.

- Mà là ở tư duy.

- Ở đây không phải có không ít người tự cho rằng mình làm những việc rất người lớn, như tư duy lại không khác gì thằng nhóc đấy thôi.

Nghe thấy thế Ngô Bình định mở miệng phản bát, nhưng lại không nói ra lời chỉ có thể nhíu mày trầm ngâm.

Hành động của Trần Lâm đều thể hiện một điều, hắn là kẻ hết sức ngông cuồng không coi Vũng Hải ra gì, sống trên đất người ta lại không coi chủ nhà ra gì đúng là không hề biết điều.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại biết dừng đúng lúc khi nhận thấy không có lợi, thể hiện ra hắn là người có đầu óc.

Thậm chỉ hắn còn vì đại cuộc mà vứt bỏ chút tiểu tiết, rõ ràng là một tính cách vô cùng ưu tú của những người làm đại sự!
Trần Lâm có thể nói là vừa đại hiệp ngông cuồng chơi ngu lấy số, nhưng lại xen lẫn chút tiểu nhân âm hiểm xảo trá, khiến Ngô Phàm không biết đâu mà lần, quả là một con người kỳ lại đánh để quan sát.

Bất chợt như nghĩ ra gì đó, Ngô Bình không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.

Dù Trần Lâm có ưu tú đến đâu, nhưng dừng như trong mơ hồ Ngô Bình phát hiện, Liễu Mộng Điệp có chút quan tâm thái quá đến mức thiên vị với hắn ta thì phải.

Nghĩ đến đây, Ngô Bình dường như phát hiện một bí mật động trời, không nhịn được nuốt nước bọt thầm nghĩ.

- Không lẽ Liễu Mộng Điệp lại thích tên nhóc kia sao.

- Người ta nói, thương nhau rồi thì người thương có làm cái đéo gì cũng bênh vực được.

- Như vậy là toang, toang thật rồi!
- Vị kia mà biết được, máu ghen dồn lên não kéo đến đây là chảy rụi cả Vũng Hải chứ không đùa.

Ý thức được “đại sự”, Ngô Bình mồ hôi chảy đầy khuôn mặt trắng bệch, chỉ muốn cấp tốc quay về báo tin cho Lôi Thành, đánh đấm gì tầm này đều không quan trọng.

May thay sau một hồi suy nghĩ, Ngô Bình cũng nhận thấy suy nghĩ của mình có phần võ đoán và hơi vô lý.

Xét về tuổi tác Trần Lâm đáng tuổi con của Liễu Mộng Điệp chứ không ít, Liễu Mộng Điệp cũng không phải dạng thích phi công gì, nói họ có quan hệ tình cảm nghe hơi vô lý.

Huống chi nếu đem lên bàn cân, vị kia chỉ có già hơn Trần Lâm thôi ngoài ra không thua gì.


Liễu Mộng Điệp đã không chọn hắn mà chạy đến Vũng Hải tránh bảo, thì cũng không có lý do gì đi ưng một tên nhóc con như Trần Lâm mới phải.

Bất chợt, Ngô Bình lại nghĩ ra gì đó không nhịn được hoảng sợ té từ trên ghế xuống, khiến ba người còn lại đều giật mình.

- Chú Ngô có sao không?
Lôi Vũ ngôi ngay bên cạnh lão không nhịn được hỏi.

Nghe thấy thế Ngô Bình cũng ngượng cười nói.

- Không sao ta đang suy nghĩ sách lược chiến đấu không cẩn tận bị té ngã thôi.

- Đường đến đó còn xa, Ngô trưởng quan không cần lo lắng như vậy.

Liễu Mộng Điệp hút một hơi thuốc lá cười nói.

Tuy nhiên Ngô Bình chỉ khẽ gật gật đầu rồi len lén liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.

Lúc này, Ngô Bình đã nghĩ đến một khả năng có lẽ lý hơn.

Trần Lâm rất có thể là.

.

con rơi của Liễu Mộng Điệp.

Thế nên Liễu Mộng Điệp mới bảo kê cho Trần Lâm đến vậy.

Giải thuyết này tuy nghe qua hơi vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Đầu tiền là về tuổi tác thì hoàn toàn trùng khớp.

Quan trọng hơn là theo điều tra, quê quán của Trần Lâm chính là thành phố Bạc Hà, mà Liễu Mộng Điệp cũng từng là người của thành phố Bạc Hà.

- Thời gian địa điểm đều hoàn toàn trùng khớp, cộng với sự quan tậm đặc biệt kia thì đến 96,69% là thật cmn rồi.

Ngô Bình não cự kỳ bổ không nhịn được suy nghĩ.

Ngược lại, Liễu Mộng Điệp thấy những biểu hiện lạ của Ngô Bình cũng không nhịn được thầm nghĩ.

- Tên này bị gì vậy, không lẽ trúng gió rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc