LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Cảm nhận được độ “hờ hững” trong lời nói của Trần Lâm, Tiểu Thuý biết ngay thiếu niên trước mặt này không dễ dụ nhưng vẫn cười nói:
- Chú Tài sợ cậu lạc đường nên bảo ta theo hướng dẫn cho cậu...
- Pháo đài Viễn Đông tuy gọi là một pháo đài nhưng thực tế là một đại thành, nếu không khéo hoàn toàn có thể đi lạc.
Nghe Tiểu Thuý nói thế, Trần Lâm khẽ nhìn lại những ngôi nhà một đến hai tầng san sát nhau bên trong bức tường thành trông khá là sầm uất kia không khỏi gật đầu.
Đại thành Viễn Đông này đúng là nhộn nhịp tấp nập, bản thân đang muốn tìm hiển nơi này vừa đúng cần một người hướng dẫn viên du lịch.
Hiện tại tự nhiên có người dẫn đường miễn phí, Trần Lâm không có lý do gì để từ chối gật đầu cười nói:
- Tốt vậy nhờ hết vào cô...
- À mà những tên kia là sao, tại sao bọn họ lại không bị thu phí vào cổng?
Vừa nói Trần Lâm vừa chỉ vào số ít người chứ thế đi qua cổng thành hoàn toàn miễn đi chuyện đóng phí vào cổng kia, thật lòng đây là vấn đề khiến Trần Lâm khá là tò mò...
Thấy thế Tiểu Thủy cũng khẽ mỉm cười nói:
- Họ là thợ săn cao cấp nên được miễn phí vào cổng thành...
- Huy hiệu đeo trên người họ chính là minh chứng...
Nghe Tiểu Thuý nói thế, Trần Lâm mới để ý đến huy hiệu hình ngôi sao nhỏ trên người số ít những thợ săn đang ra vào cổng thành kia, thảo nào bản thân bị chặn lại còn khiến trưởng quan đội gác cổng đích thân ra thẩm vấn.
Tuy nhiên, khiến Trần Lâm khá ngạc nhiên chính là Tiểu Thuý mặc dù cũng là một thợ săn nhưng không hề đeo huy hiệu ngôi sao, không chỉ thế rất nhiều người cũng như nàng không hề có huy hiệu gì cả.
Từ đó có thể thấy được mấu chốt vấn đề nằm ở câu nói của Tiểu Thuý, cao cấp thợ săn.
Xem ra thợ săn ở Viễn Đông cũng có phân cấp bài bản chứ không tạp nham như ở Vũng Hải và tương ứng với cấp bật chính là phúc lợi.
Trần Lâm cũng vì thế mà trách lầm chính sách thu phí của Viễn Đông...
Thực tế chính quyền Viễn Đông không cần lôi tệ của những người vào thành, mục đích mà họ đặc ra cái giá khá cắt cổ 2 lôi tệ kia chính là nhắm đến giá trị lao động của những thợ săn.
Ngươi muốn miễn phí tổn vào thành thì ngươi phải cố gắng trở thành một thợ săn cao cấp và với kinh nghiệm 18 năm chơi game của mình Trần Lâm có thể dễ đang đoán được, muốn lên cấp thợ săn chắc chắn cần phải làm nhiệm vụ...
- À mà ở Vũng Hải ta cũng là một thợ săn không biết đến đây thế nào...
Nói đến vấn đề thợ săn, Trần Lâm mới nhớ ra bản thân mình cũng là một thợ săn...
Tính ra còn khá và vip pro khi từng phụng sự cho chị đại Liễu Mộng Điệp, còn tham gia chiến dịch tấn công thi triều.

Tuy không thể nói ra nhưng nếu lấy đó mà tính Trần Lâm rất có thể là một thợ săn cấp cao nha.

Tuy nhiên Tiểu Thuý chỉ lắc đầu cười nói:
- Trước đó không được tính...
- Nếu muốn trở thành một thợ săn ở Viễn Đông, ngài bắt buộc phải đăng ký ở thợ săn công hội...
- Như thế mới chính thức trở thành một thợ săn chân chính.
- Thợ săn công hội?
- Còn có cái dụ này nữa sao...
Nghe Tiểu Thuý nhắc đến một công hội khá là quen thuộc, Trần Lâm không nhịn được ngạc nhiên nói.
Tuy đều thuộc khối cứ điểm Lôi Chấn nhưng Vũng Hải không hề có chuyện này, nhưng thợ săn ở đó không chỉ không có phúc lợi hay cấp bật gì mà còn thuộc dạng tự túc, cầm súng cầm đao lên ra ngoài săn thú chính là thợ săn chả cần trình báo với ai.
Ngược lại Viễn Đông lại vô cũng rõ ràng không những phân chia cấp bật các thứ mà còn cần phải trình báo với “thợ săn công hội”.
Tuy niên nghĩ lại cũng hợp lý...
Thứ mà một hậu phương như Vũng Hải cần là nông dân chứ không phải thợ săn, còn Viễn Đông rõ ràng là tiền tuyến nên cần nhiều người biết chiến đấu, dù là một quân nhân chính quy hay một thờ săn chỉ cần giết được một con thây ma thì Viễn Đông đều ít đi một phần áp lực.
Chính sách ưu tiên hỗ trợ cho thợ săn cũng theo đó được hình thành...
- Đi dẫn ta đến đó xem sao...
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Trần Lâm quyết định đến thợ săn công hội mang màu sắc cực kỳ fantasi kia xem sao.
Nghe thấy thế Tiểu Thuý cũng cười cười ngoan ngoãn dẫn Trần Lâm đến thợ săn công hội.
Việc Trần Lâm muốn trở thành một thợ săn tính ra cũng là một chuyện hết sức bình thường, ở cái pháo đài Viễn Đông này nói trắng ra chỉ có ba loại nghề nghiệp, một là quân nhân, hai là thợ săn còn ba chính là nghề phục vụ cho hai loại trên kia.
Trần Lâm đã cất công đến đây hiển nhiên là muốn tá túc tại pháo đài này, việc trở thành một thợ săn cũng là bình thường.
Cứ thế dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thuý, Trần Lâm bước lên con đường của một thợ săn huyền thoại.

Nhưng trước đó phải đến thợ săn công hội ở pháo đài Viễn Đông một trong những công hội quản lý thợ săn đầu tiên của nhân loại trước...
Dĩ nhiên, ở rất nhiều những nơi khác trong các khu sinh sống của nhân loại cũng mộc lên những công hội tương tự vô hình chung biết “thợ săn” trở thành một nghề của tương lai...
Để tiện việc quản lý cũng như để những người mới đến có cơ hộ đăng ký, thợ săn công hội nằm cách cổng thành Viễn Đông không quá xa, tuy nhiên cũng phải đi một đoạn mới đến...
Nhờ thế Trần Lâm có dịp rảnh rỗi quan sát toà đệ nhất pháo đài này.
Nhìn chung pháo đài Viễn Đông vẫn mang hơi thở nhất định của mạt thế, rất nhiều người quần áo lam lũ vội vàng bước đi trên con đường đá sẫm màu nâu đất...
Trên đường những gian hành xập xệ bày bán không ít vật phẩm cũng đang tất bật thu dọn đồ đạc trở về, tình ra không khác gì Vũng Hải là mấy.

Nếu nói sự khác biệt có chăng chắc chỉ có việc không hề thấy sự xuất hiện của những nạn dân không sức lao động ngồi đó chờ chính quyền phát cơm.
Tuy nhiên, không phải vì Viễn Đông tốt hơn mà là nơi đây không thế cho những kẻ như thế tồn tại, phần lớn những nạn dân không thể làm việc đều được “gửi” trở về Vũng Hải làm nông.
Ngoài ra còn có sự khác biệt không hề nhẹ về kiến trúc.
Ở Vũng Hải được phân chia thành ngoài thành và nội thành, trong đó nội thành chính là thiên đường sạch sẽ sung túc đèn đuốc sáng trưng, ngược lại ngoại thành chính là khu ổ chuột đúng nghĩa khi gần như toàn bộ khiến trúc đều là những ngôi nhà đất xập xệ, ánh sáng suy nhất cũng là được đốt từ củi lửa...
Nhưng Viễn Đông lại khác, không hề có sự phân biệt gì cả toàn thành đều là một khối thống nhất, khiến trúc dù hơi củ kỷ những vẫn tương đôi sạch sẽ, phần lớn đều là những ngôi nhà hai đến ba tầng được xây dựng khá là kiêng cố.
Tuy nhiên, nếu để ý kỷ sẽ có thể thấy được tất cả những công trình của Viễn Đông đều chỉ nhằm một mục đích, đó là hỗ trợ cho những thợ săn và quân nhân...
Không ít cách nhà ăn, nhà nghĩ phục vụ cho các thợ săn mộc lên như nấm, những cửa hàng chuyên chế tạo trang bị từ xác động vật cũng nhiều không kể xiết...
Có thể nói cả Viễn Đông không chỉ là một pháo đài mà còn như một trại lính khổng lồ.
- Trần tiểu đệ...!chúng ta đến nơi rồi...
Bất chợt một giọng nói thanh thuý vang lên.
Sau một lúc nhìn đông ngó tây, Trần Lâm và Tiểu Thuý cũng đã đến được thợ săn công hội trong truyền thuyết kia.
Đó là một toà nhà rộng lớn màu đen xám có đến ba tầng, về tổng thể to lớn không khác gì một cự thú tỏa ra khí thế trầm trọng khủng bố vô cùng ra dáng một thợ săn công hội trong tưởng tượng của Trần Lâm.
Bước vào trong toà thợ săn công hội, đứng trên đại sảnh rộng lớn, Trần Lâm khẽ liếc nhìn toàn cảnh xung quanh đánh giá.
Mặc dù trời đã về chiều nhưng thợ săn công hội vẫn chưa đóng cửa, rất nhiều những thợ săn vẫn đi lại trong đại sảnh lựa chọn từng nhiệm vụ thích hợp với mình rồi chạy đến quầy phục vụ nhận nhiệm vụ của mình.
Rõ ràng kẻ đã thiết kế ra toà thợ săn công hội này là một “dân trong nghề”, cách bày trí tầng trệt vô cùng giống với các công hội trong các phim fantasy ngày trước Trần Lâm từng xem...
Người của thợ săn công hội sẽ đứng sau các quầy phục vụ hỗ trợ những thợ săn, ngược lại những thợ săn sẽ nhận nhiệm vụ tương ứng được ban bố trên những tấm bảng lớn đặc quanh đại sảnh.
- Tiên sinh ngài cần gì?
- Nếu muốn trả nhiệm vụ thì lên tầng 1 xuất trình thẻ thợ săn của bản thân cùng vật phẩm nhiệm vụ tương ứng...
Đứng trước một trong các quầy phục vụ, một nữ nhân viên khẽ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi hỏi.
Hiển nhiên nữ nhân viên này đã hiểu lầm tưởng Trần Lâm là một thợ săn đang muốn trả nhiệm vụ.
Dù sao hiện tại cũng đã là buổi chiều tối, giờ này đúng là cũng có nhưng tên máu cho muốn nhận nhiệm vụ nhưng đa phần đều đến trả nhiệm vụ đã nhận trước đó nhiều hơn, thông thường nếu muốn nhận nhiệm vụ thường sẽ đợi đến sáng may mới đến...
Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười lại lắc đầu nói:
- Không, ta muốn đăng ký làm một thợ săn...

Nghe Trần Lâm nói thế, nữ nhận viên công hội không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm một cái:
- Tiên sinh mới đến đây?
- Phải ta vừa mới đến, may mắn gặp được dân địa phương chính cô ấy đã dẫn ta đến đây.
Trần Lâm vô cùng thành thật nói, không quên chỉ vào Tiểu Thuý đang đứng bên cạnh.
Khẽ liếc nhìn Tiểu Thuý một cái, vị nữ nhận viên công hội khẽ cười cười rồi nói:
- Phí đăng ký thợ săn...!5 lôi tệ...
- Hoàn thành thủ tục đăng ký, tiên sinh sẽ nhận được một thẻ thợ săn cấp F...
- Thẻ thợ săn là thứ chứng minh thân phận thợ săn được Viễn Đông cấp phép của ngài...
- Có thể dùng để nhận cũng như trả nhiệm vụ đã hoàn thành, xác nhận một số phúc lợi của thợ săn, có thể xem như chứng minh thư cũng được...
- Thợ săn cấp F...!nói như vậy thì còn cấp A, cấp B nữa phải không...
Nhận thấy mình chỉ là một thợ săn cấp F nghe thôi đã thấy phèn, Trần Lâm có chút tò mò hỏi.
Nghe thấy thế, nữ nhân viên công hội vô cùng chuyên nghiệp gật đầu đáp.
- Phải, ở Viễn Đông thợ săn được chia làm 5 cấp từ A, B, C, D, E, F...
- Trong đó F là thấp nhất, có thể xem như thợ săn tập sự không nhận được bất kỳ phúc lợi nào từ Viễn Đông...
- Cấp E cao hơn một bật, được giảm 10% tiền mua vũ khí từ chính phủ, được phép dùng súng...
- Đến cấp D có thể xem một trung cấp thợ săn, ngoài những phúc lợi tương tự cẩm E còn được giảm 10% tiền thuê nhà nghĩ, thậm chí nếu đủ lôi tệ có thể mua hẳn một căn nhà để sinh sống...
- Cấp C chính thức trở thành một thợ săn cao cấp, được thợ săn công hội phát cho một huy hiệu thợ săn xem như chứng minh thân phận cũng như quân hàm.
- Từ đó nhận quyền tự do đi lại có thể đi đến những trọng điểm cấm người vào của Viễn Đông, còn được miễn hoàn toàn chi phí vào cổng thành.
- Cấp B cực kỳ hiếm, huy hiệu thợ săn tăng lên một cấp bật tương đường với thiếu uý, có quyền tạo lập một bang hội cho bản thân và được chính quyền Viễn Đông hoàn toàn chấp thuận.
- Cuối cùng là cấp A, hiện tạo chưa ai đạt được, quyền lực công thêm chỉ có một đó là được quyền tham gia vào các quyết định của Viễn Đông, chân chính trở thành một trong các đạo lão tại đây...
Nghe nữ nhân viên kể về toàn bộ các cấp thợ săn tại Viễn Đông, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu xuýt xoa.
Lúc này Trần Lâm cũng hiểu tại sao nơi đây được gọi là Thợ Săn Công Hội chứ không phải Thợ Săn Tư Hội, bởi lẽ bản chất của cái hội thợ săn này hoàn toàn là doang nghiệp nhà nước.
Rõ ràng kẻ đứng sao cái thợ săn công hội này là chính quyền Viễn Đông, những cấp bật kia nói trắng ra chính là quá trình “thăng quan tiến chức” mà không cần xét đến lý lịch mà thôi, chỉ cần ngươi đủ cống hiến là được.
Nghĩ đến đây Trần Lâm khẽ cười nói:
- Như vậy làm thể nào để được lên cấp thợ săn và nhiệm vụ của một thợ săn là gì?
Nghe thấy Trần Lâm không hề chú ý nhiều đến những phúc lợi kia, mà lập tức hỏi ngay đến vấn đề cốt lõi của một thợ săn.
Nữ nhân viên thợ săn công hội không nhịn được liếc nhìn vị thiếu niên trẻ tuổi kia mấy lần, tâm tính này đã hơn xa rất nhiều người.
- Cách để tiến cấp chính là hoàn thành các nhiệm vụ do công hội đề ra.
- Mỗi nhiệm vụ tương ứng với một số điểm nhất định, nhiệm vụ càng dễ điểm càng ít và ngược lại...

- Tập hợp đủ điểm ngài sẽ lên cấp.
- Tính ra khá giống với việc luyện cấp của các tựa game ngày trước hoặc là cách lên cấp của hệ thống.
- Còn về nghĩa vụ của thợ săn thì cũng không có gì, trong vòng một năm chỉ cần hoàn thành 3 nhiệm vụ tương ứng với cấp độ thợ săn của mình là được...
- Ví dụ như cấp F của tiên sinh bắt buộc phải làm 3 nhiệm vụ cấp F là được.
- Dĩ nhiên nếu tiên sinh không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, ngài sẽ bị thu hồi giấu phép thợ săn, nếu muốn lấy lại ngài phải trả tiền phạt hoặc hoàn thành nhiệm vụ do công hội đề ra.
Nhận được câu trả lời của nữ nhân viên công hội...
Trần Lâm chỉ cười cười liếc nhìn những bảng nhiệm vụ to lớn được đặc quanh đại sảnh.
Đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.
Khác với Vũng Hải, Viễn Đông cần quân nhân tuy nhiên không phải người chơi nào cũng thích làm quân nhân, rất nhiều người chơi thích cuộc sống tự do tự tại không muốn gò bó khuôn khổ.
Chính vì thế thợ săn công hội mới ra đời, không hề gò bó bất kỳ một người chơi nào mà chỉ đem đến nhiệm vụ và phúc lợi tương ứng, mua và bán vô cũng sòng phẳng.
Đơn cử như Trần Lâm một thợ săn cấp F, muốn lên cấp E nhận được phúc lợi của một thợ săn cấp E thì cũng đơn giản thôi, đạt được 1.000 điểm tích lũy là được.
Trong đó nhiệm vụ dễ dàng nhất là giết thây ma, một cái đầu của một con thây ma phổ thông phèn chua tương ứng với 1 điểm, như vậy để leo lên thợ săn cấp E Trần Lâm phải giết chết 1.000 con thây ma.

Pháo đài Viễn Đông cũng vì thế mà không cần tốn sức loại được 1.000 lính của kẻ thù.
Đúng là hảo thủ đoạn...
Không chỉ có thế, để duy trì được cấp độ của mình, mỗi thợ săn trong vòng 1 năm đều bắt buộc phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ tương ứng với cấp bật hiện tại do Viễn Đông hắc thủ sau mà đề ra.
Tuy nghe thì có ra vẻ rất thoáng và với những thợ săn cấp E hoặc F thì đúng là không quá phức tạp, nhưng với những thợ săn cấp cao, được hưởng phúc lợi cao và địa vị xã hội cao thì lại hoàn toàn khác.
Ví dụ như một thợ săn cấp D trong một năm bắt buột phải hoàn thành 3 nhiệm vụ cấp D.
Tuy chưa xem nhiệm vụ cấp D ra sau nhưng chắc chắn nó sẽ không đơn giản chỉ việc giết vào con thây ma là xong, rất có thể để hoàn thành một nhiệm vụ cấp D phải giết đến những con thây ma hoặc hung thú cao cấp, thậm chí nếu chơi bài số lượng bù chất lương rất có thể cũng phải giết vài trăm thậm chí vài nghìn con thây ma phổ thông cho một nhiệm vụ...
Từ đó cấp độ thợ săn cao lớn thì sự ràng buộc của họ với Viễn Đông cũng sẽ càng nhiều, đúng là một công đôi việc hảo thủ đọa...
Mà tính ra khá là giống với cách vận hành của hệ thống...
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, mưu đồ của Viễn Đông cũng là vì lợi ích của nhân loại.
Nếu không đem kẹo ngọt ra dụ dỗ chắc sẽ không ai chịu phấn đấu, nhân loại cũng khó lòng tồn tại trước nanh vuốt của vạn tộc...
Tính ra không biết là do chính quyền Lôi Chấn làm ăn tốt hay chính bản chất của nhân loại là vậy, khi mà nhân loại đã thích nghi rất tốt với mạt thế, nhanh hơn dự tính của Trần Lâm khá nhiều.
Xét cho cùng mạt thế hàng lâm chỉ mới khoảng nửa năm, ấy vậy mà chỉ trong vòng nửa năm đó nhân loại đã hình thành nên cơ cấu chính trị tương ứng với thời đại loạn lạc này.
Mặc dụ hiện tại còn sống lây lắt qua ngày có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, nhưng trên cơ bản nhân loại đã đề ra những phương án thích hợp để sinh tồn chứ không bó tay chịu chết...
Có thể nói thích nghi chính là điểm nổi bật nhất trong huyết mạch của nhân loại từ nghìn xưa.


Bình luận

Truyện đang đọc