LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Giữa đêm!
Cơn mưa bất chợt khiến đại quân Vũng Hải rơi vào tình huống vô cùng khó khăn.

Những cột lửa lớn để chiếu sáng đại quân cất công chuẩn đều bị nước mưa dập tắt, khiến khoảng không phía ngoài tuyến phòng thủ hoàn toàn bị bóng tối bào phủ, chỉ còn lại những tia sáng từ các ngọn đèn le lói trong đêm đen như những sợi chỉ nhỏ không đáng là bao với đêm đen bất tận.

Trông thấy cảnh đó, Trần Lâm không khỏi lắc đầu thở dài thì thầm.

- Xem ra hung thủ cũng đã phát triển trí tuệ nhất định!
- Cái game này nhân loại cũng không dể chơi như ta nghĩ.

Rõ ràng đây không phải trùng hợp, đàn sói đã cảm nhận được đêm nay sẽ có mưa nên mới cấp tốc xuất thủ, tất cả đều đã được chúng tính toán từ trước!
Dù không sợ ánh sáng, nhưng rõ ràng đêm tối mới là thiên đường của những con sói đen kia.

Đứng bên cạnh Trần Lâm, Trương Tố Nga như một thị nữ trung thành cầm dù che mưa cho cậu cũng không nhịn được lo lắng hỏi.

- Đại nhân, Vũng Hải liệu có chơi lại được đán sói không?
Nghe Trương Tố Nga đột nhiên lên tiếng hỏi, Trần Lâm khẽ mỉm cười lắc đầu nói.

- Những con sói phổ thông thì đại quân không sợ!
- Vấn đề chính là những con sói cao cấp, chỉ sợ chúng sẽ lợi dụng đêm tối tập kích bất ngờ.

- Thương vô chỉ sở sẽ không ít.

.

Nhận được câu trở lời của Trần Lâm, Trương Tố Nga lại càng lo lắng không nhịn được liếc nhìn đêm đen phía xa.


Đúng như Trần Lâm nói, đại quân không hề sợ nhũng con sói phổ thông, nhưng những con sói cao cấp chính là vấn đề lớn, huống chi còn có bóng tối yểm trợ cho chúng lại càng thêm phiền phức.

Thấy mỹ phụ mũm mĩm đang lo lắng nhìn màn đêm u tối chí có những ánh đèn lấp ló lướt qua tuần tra, Trần Lâm không nhịn được bật cười vỗ vào cập mông phì mỹ tròn trịa có thể đè chết người của nàng cười nói.

- Nè tiểu mỹ phụ nàng quên mất năng lực của mình rồi sao?
Nghe Trần Lâm nhắc nhở, Trương Tố Nga mới chợt nhớ ra năng lực có phần vô dụng của mình!
Trên cơ bản đại quân cần nhất chính là ánh sáng để phát hiện được những con sói cao cấp đang ẩn mình trong đem tối, mà năng lực của bản thân không phải chính là chiếu sáng đó sao?
Chỉ là thường ngày Trương Tố Nga gần như không dùng đế năng lực của mình, nên thật sự nàng đã quên mất!
Khẽ vỗ đầu vì độ ngốc của mình, Trương Tố Nga ngược lại có chút thận trọng hỏi.

- Đại nhân, ta có thể!
Biết được ý định của Trương Tố Nga, Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười gật đầu nói.

- Chúng ta đang đi trên một chiếc thuyền.

- Hỗ trợ họ cũng là hỗ trợ chính mình, nàng cũng nên giúp họ một tay đi!
- Còn nữa, Yến Nhi, Phương Tuyết, Phương Ngân các nàng cũng ra tay giải quyến những con sói cao cấp đang đến gần kia đi.

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Lâm, Yến Nhi đã không thể chờ đợi lâu hơn mặc kệ mưa gió lập tức nhảy lên bức tường rồi lấy chiếc kính Trần Lâm tăng họ đeo lên!
Thấy nữ nhân bộ dạng vô cùng phong trần, thân mặc áo da tay cầm cự nỏ còn đeo lên một chiếc kính đen đứng trên bức tường tạm bợ vây quanh ngọn đồi mặc cho những hạt mưa nặng nề rơi xuống người.

Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên ngước nhìn nàng, bởi lẽ giờ là nửa đêm mà nữ nhân kia con đeo kính đen, không biết! có vấn đề về thần kinh hay không!
Bất chợt nữ nhân thần kinh trong mắt mọi người khẽ liếc nhìn một gọc tường u tối rồi không chút chậm trễ nhắm cự nỏ đến đó rồi bóp cò!
Xu một tiếng!
Mũi tên đen phá không bay đi lao đến góc tối kia rồi “phập” một tiếng như cấm vào thứ gì đó.


Gàoooo!
Cùng lúc đó một tiếng gầm thê lương cũng vang lên!
Hai tháp canh gần đó lập tức chiếu đèn xuống dưới chân bước tương thành, một xác sói đen nằm trong vũng máu của chính mình cùng mũi tên đen tuyền ghim ngay cổ nó ánh lên những tia sáng đen huyền bí hiện ra trước mắt mọi người.

Rõ ràng con sói này đã lợi dụng những khoảng tối mà những ngọn đèn không chiếu qua từ từ tiếp cận tường thành, vậy lại không một ai phát hiện được.

Nghĩ đến cảnh con sói đen kia xông qua được bước tường thành, Ngô Bình không nhịn được đổ mồ hôi hột hét lớn.

- Bỏ qua khoảng không bên ngoài lập tức chiếu sáng con hào dưới chân tường thành!
Nghe thấy tiếng hét của Ngô Bình, những quân nhân đang chịu trách nhiệm điều khiển những ngọn đèn cũng ý thức được việc cố gắn chiếu sáng khoảng không trước công sự phòng thủ thay cho những cột lửa là hoàn toàn không khả thi.

Thế nên họ lập tức điều khiển ngọn đèn chiếu xuống khoảng không dưới chân bức tường nhằm tránh những con sói tiếp cận, còn phía xa thì đành mặc kệ.

Bất chợt không gian hắc ám đột nhiên bừng sáng!
Trương Tố Nga đang cầm dù che cho Trần Lâm lúc này không khác gì một quang minh nữ thần trong truyền thuyết khẽ đưa tay lên, năm quả cầu ánh sáng như năm mặt trời nhỏ đột nhiên xuất hiện chiếu sáng đại địa u tối!
Khẽ vung tay, năm quả cầu ánh sáng như bị một bàn tay vô hình điều khiển chầm chậm bay đến phía trên công sự phòng thủ xua tan đi hắc ám phía trước bức tường, cùng như làm lộ ra những con sói đang có ý định tiếp cận bức tường bào.

Đùng! đùng! đùng!
Không cần ai phải nhắc nhở, các quân nhân lập tức nổ súng, từng viên đạn đen tuyền lao ra bắng chết những con sói xấu số bị thái dương nhỏ trên cao chiếu rọi.

Tuy nhiên, trong số chúng cũng có không ít những con sói khá cao cấp, chúng lập tức lách người né tránh những viên đan đang bay đến rồi dậm chân tựa như một cơn cuồng phong muốn nhảy lên bức tường.

Bất chợt một đạo kinh lôi khủng khiếp xẹt qua bầu trời!

Lôi Hồng tay cầm lôi kiếm tựa như một nữ vệ thần phá không lao đế chém vào con sói đen, lưỡi kiếm ánh lên những tia lôi điện chém xuống trực tiếp cắt đôi con sói làm hai rồi rơi xuống con hào nhỏ dưới chân bức tương.

Lôi Hồng cũng rơi xuống đứng trên tường cao liếc nhìn Yến Nhi đang đứng phía xa.

Thấy thế Yến Nhi khẽ nhíu mày những cũng không mấy quan tâm bóp cò bắn chết một con số khác đang định xông đến.

Cũng lúc đó, những người chơi cao cấp khác dưới sự chiếu sáng của mặt trời nhỏ bay trên đầu đều nhảy lên bức tường bao ra tay giải quyết những con sói vượt qua mưa đạn lao đến!
Vô số những kỹ năng không ngừng được thể hiện, từ dây leo đột nhiên từ dưới đất mọc lên quấn chặt những con sói gần đó cho các quân nhân bắn chết, đến những quyền phong nặng nè đán nát đầu chúng!
Nhìn những ngươi chơi cao cấp đang đứng trên bức tương, có quân nhân lẫn những người bình thường của các thế lực.

Ngô Bình khẽ mỉm cười liếc nhìn Trần Lâm gật đầu nói.

- Đa ta!
Tuy không trực tiếp ra tay nhưng công lao lớn nhất đều thuộc về những quả cầu ánh sáng kia, nếu không có chúng đàn sói rất có thể đã lợi dụng bóng tối cùng cơn mưa xông qua bức tường bảo hộ, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không thể dể dàng được như hiện tại.

Mà người tạo ra chúng không ai khác chính là nữ nhân đang cầm dù che mưa cho Trần Lâm.

Ngô Bình dù không mấy thích tính khí của Trần Lâm, thậm chí là những người đi theo Trần Lâm, nhưng lão cũng phải công một điều, những kẻ kia đều có vốn liến để kiêu ngạo!
Tuy nhiên, Trần Lâm chỉ lắc đầu liếc nhìn Trương Tố Nga đang đứng bên cạnh nói.

- Đúng người đúng việc mà thôi!
- Huống chi nàng cũng sắp không chịu nổi!
Quả thật năng lực của Trương Tố Nga quá “phèn”, ngoài để chiếu sáng ra thì không dùng được vào việc gì khác, tuy có chút tăng phúc cho tinh thần đại loại như khích lệ sĩ khí các kiểu con đà điểu nhưng nó chả đáng là bao!
Lần này có thể nói là Trương Tố Nga “may mắn” lắm mới có cơ hội dùng đến năng lực rọi đèn của mình.

Tuy nhiêu, điều đó không quan trọng, điều quan trọng nhất hiện tại chính là Trương Tố Nga không thể duy trì được những quả cầu ánh sáng của bản thân được nữa.

Trương Tố Nga mặc dù làm thịt rồi sào nấu không ít hung thú, nhưng cấp độ của nàng lại thấp đến gần như không có, thế nên nàng cũng không có khả năng duy trì được những quả cầu ánh sáng kia quá lâu được!
Nghe Trần Lâm nói thế, Ngô Bình cũng ý thức được vấn đề liếc nhìn Trương Tố Nga đang đứng bên cạnh Trần Lâm.


Lúc này trời đang mưa nhưng khuôn mặt mũm mỉm của Trương Tố Nga lại lắm tấm mồ hôi, cơ thể khẽ run lên khi những cơn gió lạnh thổi qua, xem ra tiêu hao để duy trì những quả cầu phát sáng kia là không nhỏ với tình hình hiện tại của nàng!
Ý thức được Trương Tố Nga mà “tắt đèn” thì đại quân cũng gặp đại phiền phức, Ngô Bình liếc nhìn quân nhân bên cạnh mình nhỏ giọng nói.

- Dẫn đội quân y chuyện dụng đến đây!
Nhận được mệnh lệnh của Ngô Bình, vị quân nhân kia thoáng ngạc nhiên những vẫn nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.

Rất nhân một tổ đội gồm năm quân nhân đã tiến đến trước mặt Ngô Bình.

Thấy họ Ngô Bình thoáng gật gật đầu rồi chỉ vào Trương Tố Nga ra lệnh!
- Các ngươi chia nhau ra hành động, đảm bảo nàng ta có thể dùng năng lực của mình từ đây đến sáng.

- Đây là quân lệnh.

Nhận được mệnh lệnh của Ngô Bình, năm quân nhân khẽ nhìn nhau rồi liếc nhìn Trương Tố Nga đang như một thị nữ đứng che dù cho Trần Lâm!
Không một chút chậm trễ hai trong số năm quân nhân bước ra, cánh tay đưa ra ánh lên những tia sáng xanh lam chiếu lên người Trương Tố Nga.

Đứng trong đạo lam quang do hai quân nhân kia phát ra, sắc mặt của Trương Tố Nga tốt lên rõ rẹt, hơi thở cũng trở nên điều hơn không còn đứt quản như lúc trước.

Thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên lập tức phát động quỷ nhãn tìm hiểu năm quân nhân mới đến kia.

Chỉ là vừa nhìn vào bảng thông tin của họ, Trần Lâm đã nhếch mép mỉm cười, lam quang kia hiển nhiên là năng lực của họ và công dụng của năng lực kia là! hồi mana!
Rõ ràng trong mắt Ngô Bình “ánh sáng của Đảng” trong đêm này là vô cùng quan trọng, thế nên lão mới đem năm người này đến đây thay phiên nhau liên tục hồi mana cho Trương Tố Nga, đảm bảo Trương Tố Nga có thể duy trì năng lực quang cầu đến sáng.

Thế mới thấy được, Vũng Hải nói gì thì nói vẫn là đại căn cứ của nhân loại tại vùng này, tập trung không ít kỳ nhân dị sĩ cũng là điều hiển nhiên!
Chỉ đáng tiếc là năm quân nhân kia đều có chim nếu không Trần Lâm thật lòng muốn bắt vài người về huyết tộc nguyên cứu.

Tuy nhiên năng lực hồi mana kia có đến năm người cùng sở hữu, rõ ràng không phải năng lực thuộc dạng quý hiểm, thế nên cứ chờ đợi biết đâu tương lai lại tìm về được một em thì sao.

Ngoài ra có hồi mana thì sẽ có hồi cái khác, tuy đội ngủ Huyết Oa hỗ trợ chính của đại quân huyết tộc đều có khả năng trị thương không khác bình máu di động, nhưng thu thêm mấy em có năng lực hồi máu cũng không sao!


Bình luận

Truyện đang đọc