LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Bạch Gia thôn một thôn nhỏ cách thành phố Vũng Hải khoảng hai ngày đường, tuy là một thôn nhỏ nhưng địa thế của nó lại vô cùng tốt, không quá xa khu căn cứ Vũng Hải nên tránh được khá nhiều phiền phúc trong đó có thi triều đã quét qua Phúc Điền thôn kia và cũng không quá gần khu căn cứ để bị họ tiêu diệt.
Thậm chí khu căn cứ còn ngầm cho phép những thế lực nhỏ rải rác xung quanh tồn tại, chỉ cần không quá gần để ảnh hưởng đến khu căn cứ thi những “vệ tinh tự nhiên” này không có gì là xấu đối với khu căn cứ cả.

Cũng chính vì thế mà đám phần tử vũ trang của Vương Báo có thể tồn tại đến hiện tại, thậm chí họ còn đến Vũng Hải trao đổ không ít vật tự.
Xét về tổng tể Bạch Gia thôn này cũng khá ra dáng một khu trú ẩn hợp cách, thôn trang khá lớn với rất nhiều những ngôi nhà màu trắng trông khá xinh xắn cái tên Bạch Gia thôn cũng bắt nguồn từ đó, cả thôn trang được bao quanh bởi một bước tường dày và cao đến 5 mét, cửa chính khá lớn được bốn tên phần tử vũ trang canh giữ, ngoài ra trên tường thành còn xây một số tháp canh phục vụ cho việc quan sát và canh gác.
Nhưng điểm đặc biệt nhất của Bạch Gia thôn chính là một mảnh ruộng đang được hơn chục tiểu hài tử chừng 5 đến 10 tuổi cùng một số nữ nhân toàn thân lắm lem bùn đất chăm sóc, không ngờ Bạch Gia thôn này lại sở hữu một loại cây lương thực.
Cây lương thực này nhìn khá giống cây ngô nhưng to lớn hơn nhiều, tuy nhiên những quả ngô không mọc đơn lẽ mà mọc một thành một chùm như quả chuối, cho nên nó có tên gọi khá kỳ cục là Chuối Ngô.
Bên kia bốn tên đang gác cổng thấy đoàn xe của Vương Báo trở về vội vàng mở cổng cho đoàn xe vào trong thôn.
- Báo ca...!anh đã về...
Vừa dừng lại xuống xe đã hai nam ba nam nhân dẫn theo một nhóm người tay cầm súng trường tiến đến chào hỏi.
Thấy thế Vương Báo lạnh lùng gật đầu rồi quay người sang Lê Dũng mỉm cười nói:
- Lê Dũng huynh đệ người của ngươi ngồi trên xe đã lâu cũng nên cho họ xuống đi.
Nhìn vào thái độ của Vương Báo, Lê Dũng khẽ suy nghĩ rồi gật đầu nói:
- Đều xuống xe đi!
Cứ thế các thôn dân trên xe mới dám đi xuống, dù sao ngồi trên xe quá lâu họ cũng không chịu nổi.

Tuy nhiên thôn dân Phúc Điền thôn chỉ khoảng 100 người nhưng gia trẻ trai gái đều có và nhất là những cô gái đa phần đều là tuổi mới lớn dù không xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng thu hút sự chú ý của không ý nhóm phần tử vũ trang của Bạch Gia thôn đang vây quanh.
- Cô nàng đó thật xinh đẹp!
- Cô nàng kia mông thật to nếu được vuốt một cái chắc rất sướng!
Nhìn thấy những nữ nhân thơm ngon mọng nước của Phúc Điền thôn, đám phần tử vũ trang mỉm cười dâm đãng ánh mắt không hề kiêng nể quét qua quét lại trên người họ nhưng nhìn một món đồ vật làm cho những cô gái mới lớn sợ hãi núp sau các thôn dân.
Thấy thế những thôn dân Phúc Điền thôn đều sôi máu, nhìn chung cả Phúc Điền thôn đều chung dòng tộc họ Lê nên ai nấy đều là anh chị em họ hàng, thấy chị em mình bị khinh nhờ như thế những thanh niên trai tráng đều nổ giận muốn xông lên những đã bị các lão nhân trong thôn ngăn lại.
Bên kia một trong ba gã lãnh đạo nhóm phần tử vũ trang đi tới bên người Vương Báo, vẻ mặt hèn mọn nói ra:
- Báo ca, anh thật lợi hại!
- Đi ra ngoài một lần mà mang về thật nhiều người như vậy còn không ít nữ nhân...
- Như vậy mọi người cũng có thể sảng khoái một hồi.
Nghe thấy thế Vương Báo nhướng mày nổi giận quát:
- Im hết cho ta...
Thấy Vương Báo nổi giận quát, đám phần tử vũ trang cũng như ba tên lãnh đạo đều im lặng lại, hiển nhiên Vương Báo có quy quyền rất lớn trong đám cướp này.
Thấy thế Vương Báo hài lòng trầm giọng nói:
- Đây là Lê Dũng huynh đệ bạn tốt mà ta mới kết giao...

- Những người kia đều là người của anh ấy, không có phần cho các người.
Nghe được những nữ nhân xinh đẹp kia không có phần của mình, những tên phần tử vũ trang này thất vọng rời đi.

Thấy thế những nữ nhân của Phúc Điền thôn cũng buôn lỏng một chút, nhưng những nam nhân vẫn không thôi cảnh giác...
Vương Báo mỉm cười nhìn qua Lê Dũng nói:
- Huynh đệ mời qua bên này!
Thấy thế Lê Dũng gật đầu dẫn theo thôn dân đi theo Vương Báo tiến đến một biệt thự khá xa hoa trong thôn.

Đây là tòa nhà của trưởng thôn Bạch Gia thôn nhưng hiện tại là nơi ở của Vương Báo.
Sau khi vào tòa nhà Lê Dũng cùng hai người khác đi theo Vương Báo, còn các thôn dân được sắp xếp một nơi khác để họ tự nấu ăn, dù sau đoàn người Phúc Điền thôn có gần 100 người Vương Báo cũng không thể bao luôn bọn họ được chỉ cung cấp nơi nấu nướng và chốn ngủ nghĩ đã là khá lắm rồi.
Bên kia sau khi ngồi vào bàn Vương Báo mỉm cười thiện chí nhìn qua hai người đang theo sau Lê Dũng hỏi:
- Lê Dũng huynh đệ hai vị đây là...
Nghe thấy Vương Báo hỏi Lê Dũng cười khổ trong lòng rồi quay lại giới thiệu:
- Đây là Lê Quý người chắc đã biết rồi...
- Còn đây là Trần Đại Ca...!bằng...!bằng hữu của ta...
Tên ôn thần trong mắt Lê Dũng này cực kỳ vô sỉ ngủ suốt dọc đường không hề để ý đến họ, nhưng khi vừa nghe có ăn đã vội vàng nhảy xuống đi theo hai người Lê Dũng ăn chực, làm cho Lê Dũng không biết phải làm sao, đuổi thì không giám đuổi, còn để hắn đi theo thì lo lắng không thôi, lở có chuyện gì tên kia có thể nhè nhàng đào thoát, còn thôn dân Phúc Điền thôn thì chỉ có thể bị vạ lây.
Nghe Lê Dũng giới thiệu Vương Báo mỉm cười hòa ái nói:
- Xin chào hai vị...
Thấy thế Lê Quý không nhanh không chậm đáp:
- Xin chào ngài...
Còn Trần Lâm chỉ khẽ gật đầu không mấy quan tâm đến Vương Báo bộ dạng vô cùng nóng ruột chờ ăn chực.
Thấy thế Vương Báo khẽ nhíu mày đánh giá tên Trần Đại Ca này, nhìn qua hắn chỉ là một tên thanh niên không có gì nổi bật, bộ dạng khá lực lưỡng những cũng không phải quá cao to, trừ việc chỉ có một mắt và mái tóc trắng quỷ dị thì không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên khó chịu thì khó chịu Vương Báo thân vẫn là một thủ lĩnh cả trăm người chút độ lượng đó vẫn có được, quan trọng hơn là hắn muốn mời chào hai người Lê Dũng và Lê Quý, nhất là Lê Dũng năng lực hoàng quang có thể chắn được cả đạn của y làm Vương Báo rất ẩn tượng.
Không quan tâm đến tên Trần Đại Ca kia nữa Vương Báo thản nhiên cười chỉ vào ba người bên cạnh mình giới thiệu:
- Tôi cũng giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trương Tam, Lý Tứ và Vương Ngôn...
- Cả ba người bọn họ là hảo huynh đệ của tôi!
Trương Tam là một đại hán thân cao hai mét, thân thể to lớn cường tráng như một con gấu, mặt mũi dữ tợn vừa nhìn qua đã biến là người hung hãn.
Còn Lý Tứ thì nhỏ hơn một chút nhưng hai cánh tay thô to đầy vết chai thể hiện rõ hắn là một người luyện võ lâu năm.
Ngược lại Vương Ngôn lại hoàn toàn khác, cơ thể của hắn khá gầy gò còn mang kính cận, nhìn qua là người trẻ tuổi nhã nhặn nhưng chính hắn là người đã đã nịnh nọt Vương Báo ở đầu thôn muốn chia những nữ nhân của Phúc Điền thôn cho mọi người sảng khoái kia.
Hiển nhiên ba người kia đều là tâm phúc của Vương Báo và cũng là những người cầm quyền trong Bạch Gia Thôn dưới trướng Vương Báo nên Lê Dũng cũng không dám lờ là mỉm cười với bọn họ nói:

- Chào ba vị...
Thấy thế cả ba đều khách khí mỉm cười chào hỏi Lê Dũng, đã là tâm phúc của Vương Báo thì những người này đều hiểu rõ y, rõ ràng là Vương Báo muốn mời chào vị Lê Dũng này vào bọn nên họ cũng rất khách khí với Lê Dũng đôi chút...
Tuy nhiên đó là đố với Lê Dũng còn người khác thì không như vậy, nhất là tên có thái độ không được tốt kia.
Trương Tam ánh mắt sắc lạnh nhìn về Trần Lâm mỉm cười nói:
- Đại Ca đây quả là...!Đậu máo cái tên...
Ý thức được mình lởi lời Trương Lâm tức giận trường mắt với Trần Lâm đang vô tội không hiểu gì rồi ho khan nói:
- Khự...!khự...!à...
- Trần tiểu huynh đệ đây quả nhiên là bất phàm, hay là hai chúng ta đọ sức một chút trước bữa ăn nhé.
Nghe thấy thế sắc mặt Vương Báo trầm xuống nói:
- Trương Tam!
- Đại..

à Trần tiểu đệ đây là người Lê Dũng bằng hữu của tôi...
- Anh không được cho phép làm càng...
Thấy thế sắc mặt Trương Tam đầy khinh miệt nhìn Trần Lâm rồi cúi đầu trước Vương Báo nói:
- Thấy tiểu huynh đệ đây rất có cá tính, tôi chỉ muốn giao lưu một chút mà thôi...
- Nếu như anh không cho phép thì thôi...
Bên kia Trần Lâm thấy hai tên này kẽ tung người hứng thì không nhịn được bỉm môi.

Rõ ràng là Vương Báo muốn mời chào Lê Dũng, chuyện cọ xát này là chiêu trò của họ bài ra, không chỉ đã để răng đe Lê Dũng cho hắn thấy được sức mạnh của bọn họ mà từ đó Vương Báo còn có dịp làm người tốt đứng ra giảng hòa một công đôi việc, đáng tiết bọn họ đụng phải Trần Lâm...
Mỉm cười nhìn Trương Tam, Trần Lâm không nhanh không chậm bước ra nói:
- Nếu vị Trương Tam đây có nhã hứng thì ta chúng không ngại vận động một chút trước bữa ăn...
Nghe thấy thế đám người Vương Báo đều nở nụ cười nhìn con cừu non rơi vào bẩy, phải biết Trương Tam không chỉ hình thể to lớn mà còn vô cùng mạnh, lúc trước hắn là một tên cao thủ quyền anh tự do, đã có bảy người chết dưới nắm đấm của hắn rồi.
Còn hai người Lê Dũng lẫn Lê Quý đề toát mồ hôi, nhưng không phải lo lắng cho Trần Lâm mà ngược lại họ lo lắng cho tên Trương Tam kia, lở như bị vị Đại Ca này lở tay giết chết, đến lúc đó tình hình sẽ vô cùng khó khăn với họ.
Tuy nhiên Trần Lâm đã quăn cho hai người một ánh mắt an tâm làm cho họ không biết nói gì hơn chỉ có thể cầu trời không xảy ra án mạng.
Bên kia mặc dù Vương Báo đang cười thầm trong lòng nhìn tên trẻ trâu kia sắp cạp đất nhưng vẫn cẩn thận hỏi Lê Dũng:
- Lê Dũng huynh đệ anh xác định muốn cho Trần tiểu đệ cùng Trương Tam tỷ thí?
- Nắm đấm của Trương Tam không nhẹ đâu...

Vương Báo nhìn người vô số lại nhìn không ra thiếu niên Trần Đại Ca này ngoài cái tên khá bố đời ra thì có gì mạnh cả.

Hắn chợt lo sợ Trương Tam lở tay đánh chết tên kia làm hổng hoạch mời chào Lê Dũng của hắn thì nguy.
Còn Lê Dũng chỉ cầu trời phù hộ cho tên Trương Tam kia tai qua nạn khỏi, khi nghe Vương Báo nói thế hắn chỉ cười khổ nói:
- Anh Báo cứ yên tâm, tôi không có gì đáng ngại cả...
- Chỉ là nếu không may Trương Tam huynh có chuyện gì mong Báo ca đừng trác tội...
Nghe thấy lời nói của Lê Dũng cùng như thái độ thành khẩn của hắn, Vương Báo thoáng ngạc nhiên rồi bắt đầu tò mồ về tên họ Trần kia.
Quay đầu lại nhìn về phía hai người Trương Tam và Trần Lâm đang đứng trên một bải đất trống, Vương Báo lạnh giọng nói:
- Được rồi! Tỷ thí bắt đầu!
Vừa nghe được tiếng hô của Vương Báo, Trương Tam đã mĩm cười đắc thắng nói.
- Nhóc con, tao sẽ cho mày thế nào là trời cao đất dày...
Nói xong Trương Tam giống như con báo săn lao về phía trước, hung hăng nện một quyền đánh vào khuôn mặt ưu nhìn của Trần Lâm.
Nhìn thấy Trương Tam đam cấp tốc lao đến Trần Lâm ánh mắt chán đời như kiểu đánh nhanh đi rồi ăn cơm, bộ dáng vô cùng khó ưu làm cho cả Lê Dũng lẫn Lê Quý đều có xúc động đấm vào mặt hắn.
Tuy nhiên trước khi quyền phong đang đánh tời Trần Lâm chỉ nhẹ nhàng nghiên người né qua một quyền của Trương Tam, sau đó cậu không nhanh không chậm vọt tới trước tung một quyền đánh vào phần bụng của Trương Tam.
Lúc này Trương Tam cảm nhận được một cổ lực lượng vô cùng to lớn ập đến như một chiếc xe ô tô tông vào bụng mình, hắn lập tức thống khổ kêu lên một tiếng rồi ôm bụng nằm lăng dưới đất cả người co giật đến cả mật xanh cũng ối ra.
Nhìn thấy Trương Tam bị Trần Lâm dễ dàng đánh bại như vậy, ánh mắt Lý Tứ ngồi bên cạnh Vương Báo lúc này không khỏi co rút lại, hắn là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Vương Báo, nhưng cho dù là hắn cũng khó mà đánh bại Trương Tam trong một chiêu như vậy.
Bên kia Vương Báo nhìn thấy một màn này cũng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt đầy cuồng nhiệt nhìn về phía Trần Lâm, phải tên này rất kiêu ngạo nhưng hắn có vốn liếng để kiêu ngạo như thế mới là bình thường.

Nhưng quan trong hơn là quan hệ của hắn với hai người Lê Dũng cũng không phải quá khắc kích, Vương Báo phải hảo hảo tính toán lại một lần nữa nhất là với thanh niên trẻ tuổi kia.
.
Bên kia đoàn người của Phúc Điền thôn đã bắt đầu nấu nướng, tường tô cháo nóng hỏi được các nữ nhân chuẩn bị còn các thanh niên thì không quên cảnh giới xung quanh, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác.
Tuy nhiên nguy hiển thì không có nhưng nhóc con thì có rất nhiều.
Rất nhiều tiểu hài tử mặt mày lắm leo quần áo rách rưởi không khác gì thây ma đang vung trộm nhìn đoàn người, nhất là thức ăn đang để trên bàn, nước miếng không nhịn được chảy dài.
Được một lúc một tiểu nam hài không nhịn được chạy đến một vị phu nhân dáng người khá mập đang nấu bếp, dùng ánh mắt to tròn đen nháy nhìn nàng nói:
- Cô cô xinh đẹp...!cô có gì cho con ăn không...
- Đồ...!đồ bỏ cũng được...!chúng con đói quá...
Nhìn thấy nam hài trách tuổi con mình đói đến gầy trơ xương, không mặt lắm lem bùn đất không không khác gì thây ma, phu nhân kia không nhịn được ngủi lòng lấy ra một miến bánh cho đứa bé.
Tiểu nam hài cầm lấy miến bánh nước mắt lưng trồng vừa ăn ngấu nghiến miến bánh vừa ríu rít tạ ơn vị phu nhân kia.
- Đa tạ người cô cô! Đa tạ người!
Bên kia những hài tử khác thấy có cái ăn cũng vội vàng chạy đến xin ăn.
- Cô cô xinh đẹp! Cho em chút gì ăn đi! Em đói!
- Đại tỷ tỷ xinh đẹp! Chị là người tốt, van cầu chị cho em chút gì ăn đi, em đói!
Nhìn những tiểu hài tử vây quanh mình xin ăn, vị phu nhân kia cũng không nhịn nổi đen đồ ăn của mình phân phát cho lũ trẻ.
Cùng lúc đó những người khác cũng nhìn thấy hiện trạng của những tiểu hài tử kia đều không nhịn thở dài.


Những người của Phúc Điền thôn đều có người thân chết trong miệng thây ma, trong đó có không ít những người làm cha làm mẹ mất đi con cái, hôm nay khi nhìn thấy những đứa trẻ này làm sao họ không ngủi lòng cho được.
Rất nhanh những phu nhân, lão giã cùng các nữ hài vội vàng mút cháo phân phát cho đám tiểu hài tử kia.
Nhìn một đám con ních không ngừng xì sụp ăn bát cháo, những người của Phúc Điền thôn không khỏi chạnh lòng, một tiểu nữ hài không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật quá đáng...
- Tại sao đám thủ lĩnh nơi này lại có thể đối xử với con ních như vậy?
- Bọn chúng có còn nhân tính không?
Nghe thấy thế một lão phu nhân tức giận quát lớn:
- Câm miệng...
- Chúng ta bây giờ đang ở trong địa bàn của người ta chớ nói lung tung!
Nghe lão nhân kia nói thế tiểu nữ hài mới giật mình lo sợ nhìn quanh nhưng rất may xung quanh chỉ toàn là người của Phúc Điền thôn.
Bên kia những tiểu hài tử đã liếm sạch sẽ bát cháo, tuy nhiên sau khi ăn xong chúng mới nhớ ra nhiệm vụ chăm sóc ruộng Chuối Ngô của mình vội vàng chạy đi không quên cảm tạ đoàn người Phúc Điền thôn.
Nhưng chưa được bao lâu một tên lưu manh cầm súng trường tiến đến đá vào một tiểu nữ hài đang chạy làm cho những miến bánh vừa xin được rơi vãi trên mặt đất mỉm cười đê tiên nói:
- Tiểu tử thu hoạch không tệ nha!
Tên phần tử võ trang kia cười ha hả, nhìn qua đám tiểu hài tử còn lại quát lên.
- Đem thứ tốt trên người giao ra đây, nếu không lão tử đánh chết các ngươi.
Nhìn thấy tên phần tử vũ trang kia xuất hiện, trong mắt tất cả tiểu hài tử đều hiện ra vẻ sợ hãi, do dự một hồi đem kẹo và bánh bích quy trong ngực móc ra, đưa cho tên phần tử vũ trang kia.
Bên kia vị phu nhân lúc nảy thấy cảnh đó rốt cục cũng nhìn không được nữa, nàng đứng lên nhìn vào tên phần tử vũ trang và quát lớn:
- Tại sao có người như anh vậy?
- Đồ của con ních mà anh cũng cướp, anh có cảm thấy xấu hổ hay không?
Ánh mắt tên phần tử vũ trang kia nhìn chằm chằm vào vị phu nhân kia, lớn tiếng cười nói:
- Bà thím chuyện của lão tử không cần cô quản!
Nghe thấy thế vị phu nhân kia vô cùng tức giận muốn tiến lên đôi co với tên kia nhưng một bàn tay đang ngăn nàng lại.
Một trung niên nhân lưng hùng vai gấu tiến đến nhìn chầm chầm vào tên phần tử vũ trang kia nói:
- Thứ ngươi muốn lấy đã lấy được rồi, đừng làm phiền chúng ta.
Nhìn vào vị trung nhiên kia cũng hơn chục thanh viên khác đang chầm chậm tiến đến, tên lưu manh kia thoáng lo sợ, hắn hừ lạnh một tiến rồi quay người bỏ đi.
Lúc này vị phu nhân kia mới tiến tới đứng bên cạnh trung niên nhân nói:
- Chú Phúc, đám người này thật là quá đáng...
Nghe thấy thế Phúc Bá lắc đầu thở dài, ánh mắt lo lắng nhìn những tiểu hài tử đang nơp nớp lo sợ của Phúc Điền thôn nói:
- Chỉ sợ đám người này không phải người của thôn trang này...
- Ngươi không thấy là trong Bạch Gia thôn này không có một lão nhân nào sao...
Nghe Phúc Bá nói thế những thôn dân xung quanh mới giật mình nhận ra, hình như từ khi bước vào thôn này họ chưa gặp một người lớn tuổi nào, dù cho có bị thây ma tấn công cũng không đến độ chết hết được, nghĩ đến đây tất cả đều không khỏi rùng mình.
Còn những thanh niên đang cảnh giới xung quanh thì vô thức siết chặt súng trong tay, quá rõ ràng Vương Báo không phải người của thôn này, hắn đã cướp lấy nó rồi thi hành chính sách nô dịch, những người có giá trị lợi dung nên được giữ lại còn những người già không dùng được thì đều bị thủ tiêu.
Thế giới tận thế chính là đen tối như vậy chỉ có điều ở Vũng Hải nơi mà đoàn người muốn đến có khác biệt hay không...


Bình luận

Truyện đang đọc