LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC

Từ cổ chí kim trên đời này không gì khốn nạn bằng việc đã ra đôi heo còn bị chặt tứ quý...

Đáng tiếc trong cái ngày không đẹp trời cho lắm này, cái đau khổ đó lại rơi trên đầu Huyết Linh đáng thương và đớn đau còn nhân lên gắp trăm lần khi kẻ thủ ác kia lại còn là cái con mà mình vô cùng ghét...

Nỗi đau không gì tả nổi bất ngờ ập đến khiến Huyết Linh đáng thương phương tâm vỡ nát gần chết đứng trố mặt nhìn vào bốn lá bài trên bàn.

...

.

- Hắc... hắc... ta đã nói rồi không nghe...

- Đúng là tự gây nghiệt không thể sống a...

Nhìn Huyết Linh mặt ngu ra ngồi đó như không muốn tin vào sự thật trước mắt, Liễu Mộng Điệp thật sự là cạn lời thả ra một làn khói trắng từ cái miệng nhỏ anh đào cười cười nói.

Bên cạnh vốn nghiệm nghị như Lý Minh Nguyệt cũng không nhịn được nhếch mép mỉm cười một cái trước màn tự hủy của Huyết Linh cũng như thầm cảm tạ vị Huyết Sắc nữ vương này đã gánh cho mình, bài của Minh Nguyệt không đẹp nhưng nhờ Huyết Linh chí ít nàng sẽ không phải người thua thảm nhất...

Ngược lại Thanh Vân kẻ nhẫn nhục chờ đợi rốt cuộc cũng nhận được quả ngọt cười lên khoái chí, ánh mắt không chút giấu diếm sự khiêu khích trắng trợn trừng mắt nhìn Huyết Linh một cái đầy sự đắc ý.

Nhận ra được ánh mắt khiêu khích trắng trợn không chút kiêng kỵ kia Huyết Linh giận đến tím người rất có xúc động muốn lật bàn trở mặt, đáng tiếc trước ánh mắt của không chỉ là Thanh Vân mà còn là của Lý Minh Nguyệt và Liễu Mộng Điệp nàng có muốn chơi dơ như thế cũng khó lòng mà đắt thủ được...

.

Rất may trời còn thương Huyết Linh nàng...

Ngay lúc Huyết Linh lệ nóng chảy đầy mặt một tinh linh thiếu nữ đã vội vàng chạy đến nghiên minh báo cáo cũng như cứu nguy cho Huyết Linh một bàn thua trông thấy...

- Ba vị nữ vương... Liễu phu nhân...

- Chúng ta vừa nhận được tin đến từ thành phố Thanh Thủy...

- Bên đó dường như phát sinh chút chuyện... có liên quan đến Huyết tổ đại nhân...

...

.

- Cái gì Huyết tổ... hắn... hắn trở về Thanh Thủy...

Nghe tin về Trần Lâm vị lão tổ đã rời đi tính ra cũng khá lâu mọi người đều không khỏi kinh ngạc không thôi, nhất là Huyết Linh trực tiếp kích động đứng lên hỏi.

Trước ánh nhìn của bốn đại boss Huyết tộc, vị tinh linh thiếu nữ kia cũng không dám chậm trễ vội vàng lên tiếng đáp:

- Phải, bên kia cho biết Huyết tổ đại nhân đã trở về...

- Không chỉ thế người còn đang lên đường trở về đây... rất nhanh sẽ có thể đến Huyết Thành...

...

.

- Như vậy thì quá tốt rồi...

- Không được... ta phải lập tức đi đón phụ phân đại nhân... các ngươi tự chơi đi...

Nhận được tin Trần Lâm thật sự sắp trở về, Huyết Linh vui mừng khôn xiết nhanh như một cơn gió lập tức đứng dậy chạy đi, bộ dáng hết sức là vội vàng trông không khác gì bị chó đuổi.

.

Thấy thế mọi người đều không khỏi ngu người ra nhìn Huyết Linh chạy như bay không chút gì là thanh tạo của một đông phương hoàng hậu rồi nhìn lại những lá bài xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, trong nội tâm cứ cảm thấy có cái gì đó cấn cấn ở đây dường như bản thân đã quên đi một cái gì đó rất quan trọng...

Đáng tiếc tin Trần Lâm sau một thời gian dài vứt áo ra đi rốt cuộc cũng trở về khiến mọi người nhất thời không nhớ ra được là cấn ở đâu.

Về phần tinh linh thiếu nữ chạy đến báo tin càn bị hành động quyết đoán không chút tỳ vết của Huyết Linh làm cho giật mình ngây người, chưa bao giờ nàng nghĩ vị mẫu hoàng của mình có thể chạy nhanh đến vậy, nhưng cũng chính vì như thế vị tinh linh thiếu nữ kia mới ý thức được vấn đề vội vàng hét lên:

- Nữ vương chậm đã...

- Bên Thanh Thủy nói Huyết tổ đang trên đường về... chứ không phải đã về đến...

- Ngài chờ cúng vô dụng a...

...

.

Đáng tiếc mặc kệ tinh linh thiếu nữ kia hoảng sợ hét lớn đến mức nào, Huyết Linh dường như điếc ngang hoàn toàn không nghe thấy thậm chí còn tăng tốc chạy đi càng lúc càng nhanh thoáng chóc đã biến mất khiến tinh linh thiếu nữ vô cùng hoảng sợ.

Tin là do nàng báo nếu để Huyết Linh hiểu sai chạy đi chờ đợi Trần Lâm mà không thấy đây chắc chắn là trọng tội, không dám nghĩ nhiều nữa vị tinh linh thiếu nữ đáng thương vội vàng muốn chạy theo Huyết Linh nói rõ cho nàng.

Rất may trước khi tinh linh thiếu nữ đáng thương sắp làm chuyện ngu ngốc đó, Lý Minh Nguyệt đã giữ nàng lại cười nói:

- Không cần quan tâm đến nàng ta...

- Ta nghĩ Huyết Sắc nữ vương của chúng ta sẽ trốn rất sâu... ngươi có tìm cũng chưa chắc gì đã tìm được...

- Được rồi... không có chuyện của ngươi nữa tiếp tục công việc của mình đi...

...

.

- Vâng...

Nghe Lý Minh Nguyệt nói thế, tinh linh thiếu nữ cảm thấy các vị nữ vương nhà mình thật là kỳ lạ khó hiểu vô cùng song vẫn gật đầu lãnh mệnh rồi chầm chậm lui ra ngoài.

Ngay lập tức Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn chạy ra ngoài truy sát Huyết Linh quyết phải lôi đầu tiện nữ chơi dơ kia ra cho bằng được, từng tiếng lôi động theo đó vang vọng cả bầu trời Huyết tộc...

Thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi cười cười kéo lấy một hơi thuốc vui vẻ nói:

- Xem ra chơi dơ cũng có tính lây nhiễm a... ha... ha...

...

.

- Phải... không chỉ thế tên đầu sỏ còn sắp trở về...

- Hừ... không nói không rằng phủi đích bỏ đi, lần này trở về ta nhất định sẽ cho hắn mềm mình...

Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt cũng thoáng cười cười để mặc Thanh Vân và Huyết Linh làm loạn vui vẻ ngồi đó trò chuyện cùng Liễu Mộng Điệp.

Người nói vô ý người nghe lại hữu tình, trước lời nói của tinh linh thiếu nữ kia mọi người rốt cuộc cũng nhớ ra bản thân đã quên cái gì, đó không gì khác chính là ván thua của Huyết Linh.

Hiển nhiên Huyết Linh không ngu đến mức không nhận ra Trần Lâm chỉ là đang trên đường trở về còn cách Huyết Thành một đoạn dài, nàng chạy đi như thế không phải để chờ đợi Trần Lâm gì cả mà chỉ là mượn cớ bỏ chạy thua không muốn chung mà thôi.

Quả là một đại nữ vương chơi dơ đến cực điểm rất có phong cách của Huyết tổ đại nhân.

Đáng tiếc đến khi nhận ra mọi chuyện đã quá trễ, Huyết Linh đã sớm cao bay xa chạy không thấy bóng dáng Thanh Vân có bá đạo cách mấy cũng không tìm ra được phẫn hận vô cùng.

...

..

Cùng lúc đó cách Huyết Thành khoảng một ngày đường...

Thiên Cung Chiến Hạm to lớn hùng vĩ như một tòa thiên không ốc đảo trong truyền thuyết nhẹ nhàng lướt đi trên những cơn gió lộng bay về phía trước hướng về tổng bộ Huyết tộc, chiếc bóng khổng lồ theo đó in xuống rừng cây lá đỏ bên dưới như một minh chứng bất di bất dịch vùng đất này là lãnh thổ của Huyết tộc.

Hiển nhiên dù chỉ là lão tổ ngồi chơi nhưng Trần Lâm cũng không rảnh ngây ngốc ngồi chơi ở thành phố Thanh Thủy làm gì...

Ngay khi thương thế tạm ổn Trần Lâm đã tức tốc lên đường trở về Huyết Thành, dù sao Huyết tộc còn rất nhiều dự định phải làm trước là chiến với Thi Hoàng một trận mở rộng lãnh thổ qua bên kia sông Vân Hà, sau hiển nhiên là đánh xuống đồng bằng phương nam thẳng tiến ra biển nhìn mặt cha con Sa Hoàng.

Đại sự đông vui như thế không thể thiếu sự có mặt của Huyết tổ đại nhân được, không chỉ thế nhờ khả năng chuyên chở vô cùng tốt của thiên không ốc đảo lần trở về này Trần Lâm còn dẫn theo không ít người, trong đó tuyệt nhiên không thể thiếu sự có mặt của Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên hai đại sư đoàn trưởng mà Trần Lâm đã sắc phong.

Với sự bành trưởng ngày một nhanh và mạnh của Huyết tộc tình hình quân lực cũng cần phải có sự sắp xếp hoàn hảo ngay từ bây giờ, Trần Lâm sớm đã có ý định chia quân lực Huyết tộc làm bốn sư đoàn tương ứng đông tây nam bắc do bốn người Hồng Ánh, Huỳnh Dao, Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên cai quản còn bản thân chỉ việc vui vẻ ngồi chơi.

Đáng tiếc do nhiều nguyên nhân tạm thời chưa thể phân chia rõ ràng được, lần chở về Trần Lâm muốn chính thức tạo nên bốn đại sư đoàn cho Huyết tộc để bà mẹ vợ không cho chơi còn khó tính tiện bề quản lý.

.

Ngoài ra một người không liên quan khác cũng đi theo, kẻ đó hơi có chút bất ngờ lại là đóa hoa lớn biết phun sương khói Yêu Cơ. Tuy nhiên khác với mọi người có đại sự nơi thân, Yêu Cơ đi theo đơn giản là đi chơi bởi lẽ mục đích của nàng không phải Huyết Thành cũng không phải hợp hội gì mà là thiên không ốc đảo.

Sau khi thành phố Thanh Thủy chính thức kết hợp với đại lãnh địa Huyết tộc, cùng với lượng binh lực do Hồng Ánh mang đến và nhận được nguồn năng lực từ đại lãnh địa thực lực của thành phố Thanh Thủy và cả khu vực phía đông đã tăng mạng hoàn toàn không sợ bố con thằng nào nữa. Tuy nhiên đồng nghĩa với đó giá trị của Yêu Cơ cũng mất đi, dù sao đóa hoa hồng sắc bản thể của Yêu Cơ cũng chỉ biết tạo sương tạo khói mà thôi, lúc còn hèn yếu cần ẩn nhẫn lẫn trốn thì rất tốt nhưng giờ đã mạnh lên hoàn toàn không cần ẩn mình trong sương khói lẫn trốn gì nữa.

Chính vì thế Trần Lâm đã có một quyết định táo bạo đó là dời đóa hoa hồng sắc kia lên thiên không ốc đảo biến Yêu Cơ trở thành đóa hoa đầu tiên phát triển khả năng bay lượng.

Đương nhiên là chân chính bay lượng khi không chỉ dời đóa hồng sắc hoa vào hồ nước nơi trung tâm Thiên Cung Chiến Hạm mà Trần Lâm còn trao quyền điều khiển Cân Đẩu Thạch và ba tấm bài địa sát nói chung chính là toàn bộ Thiên Cung Chiến Hạm cho Yêu Cơ khiến nàng chính thức trở thành thuyền trưởng của chiến hạm bay này thay thế cho Trần Lâm.


Dù sao Trần Lâm cũng phải chiến đấu khi cần rất khó phân tâm điều khiến Chiến Hạm Thiên Cung, những lần gặp nguy hiểm Trần Lâm thật ra đều để thiên không ốc đảo tự bay tính ra có phần hạn chế sức mạnh của thiên không ốc đảo đi rất nhiều, thế nên Trần Lâm mới nhường luôn quyền điều khiển cho người không chạy đi đâu được là Yêu Cơ để này điều khiển chiến hạm bay đầu tiên và cũng là duy nhất trên Thiên Lam tinh cầu này.

Về phần Yêu Cơ dâm nữ này hiển nhiên là không từ chối, không cần nghĩ nhiều cũng có thể nghĩ ra được Thiên Không Chiến Hạm gọi vậy cho sang mồm thôi thực tế nó là tẩm cung của Trần Lâm thì đúng hơn, trở thành người chính thức vận hành cái tẩm cung này ngày ngày bên cạnh Huyết tổ đại nhân Yêu Cơ không có lý do gì để từ chối cả, thậm chí còn thích ra mặt.

.

Ngược lại Kỳ Kỳ đại hung thú thủ hộ thành phố Thanh Thủy và cả sư đoàn phía đông lại không tham gia chuyến đi này, mặc dù Vũng Hải đã vô cùng suy yếu sau trận chiến lại còn một tử địa phóng xạ án ngữ nhưng phòng thủ tuyệt không thể thiếu, dù sao vùng đất đông hải không chỉ có nhân loại mà còn có một thi triều to lớn đứng đó nhìn chằm chằm.

Ngoài ra hai chị em Phương Tuyết, Phương Ngân, Lâm Mỹ Anh, Bích Ngọc và cả nha đầu Huyết Thiên cũng không theo Trần Lâm trở về. Nguyên nhân không gì khác là để luyện cấp sớm ngày đột phát cấp 30, ngoài ra còn là để huấn luyện cho ba cô bé Đào Nhi. Thế nên đội thị nữ chỉ có hai mỹ phụ lo chuyện cơm nước là Chu Lệ Đình và Trương Tố Nga theo Trần Lâm trở về tổng bộ Huyết tộc.

Rất may từ thành phố Thanh Thủy một dường bay về phương tây đều là lãnh thổ của Huyết tộc nên trừ số ít hung thú họ chim bay trên trời vô tinh gặp phải ngoài ra không gặp chút nguy hiểm gì gió yên trời lặng một đường thẳng tiến...

...

..

Tuy nhiên bên trong thiên không ốc đảo lại không được yên lặng như bên ngoài...

Bên trong hang đá khá là xa hoa lộng lẫy được khoét sâu vào lòng Chiến Hạm Thiên Cung, từng tiếng rên rỉ nỉ non khiến người ta như say như mộng không ngừng vang lên phá tan không khí yên tĩnh...

Ngôi trên bảo toạ rộng rãi Trần Lâm muốn bao nhiều đê tiện thì có bấy nhiêu ôm lấy mỹ phụ mộng nước Chu Lệ Đình vào lòng hảo hảo đặc nàng ngồi trên đùi minh mà mặc sức chơi đùa, bàn tay heo không một chút khác khí xuyên qua cổ áo rộng chạm vào hai quả dưa hấu mộng nước của Chu Lệ Đình mà ra sức nhào nặn.

Bộ dáng kia... tác phong kia... đã thể hiện xuất sắc cái gì gọi là hoang dâm vô đạo.

Trước bàn tay heo khốn kiếp không ngừng bóp lấy bộ ngực sữa của mình biến nó thành muốn hình vạn trạng, Chu Lệ Định đáng thương chỉ có thể oằn mình chịu trận rên lên những tiếng rên rỉ như mèo kêu:

- Ahhh... không... không được nha...

- Ukk... đừng mà... sữa... sữa sắp chảy ra rồi... sắp chảy ra rồi ahhh... ahhhh...



.

Dưới bàn tay ma quái của Trần Lâm không ngừng ra sức mơn trớn...

Chu Lệ Đình không khỏi rung lên bần bật, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra những tiếng rên rỉ hết sức gợi tình, cả một tắm thân thành thục mộng nước hoàn toàn tựa vào người Trần Lâm để hắn mặc sức mà chơi đùa nhất là hai bộ ngực sữa của nàng đã bị bóp đến đỏ ửng, hai đầu nhũ hoa màu nâu hồng dưới sự mơn trớn kỳ diệu kia bắt đầu tiết ra từng tia sữa trắng đục...

Thấy thế Trần Lâm như sói đói thấy được cừu non hú một một tiếng nham nhở nói:

- He... he... chảy ra càng tốt...

- Ta là muốn uống lấy sữa tươi nguyên chất của nàng đây...

...

.

Nói xong Trần Lâm gắp đến độ không thể chần chờ nhanh chóng xé luôn chiếc áo nhỏ đơn bạc của Chu Lệ Đình ném qua một bên, ngay lập tức một đôi ngực sữa to lớn đầy đặn trắng nõn như tuyết ngập tràn mật dịch thiên thai như đang mời gọi hiện ra trước mặt Trần Lâm...

Nhìn những tia sữa trắng ngà đọng lại trên đầu đôi nhũ hoa xinh đẹp, Trần Lâm không thể nhịn được nữa như đói khát từ đời nào lao đến một tay ra sức nhào nặn một bên ngực lớn quá khổ tay ôm không hết, trong khi bên còn lại Trần Lâm há mồm như trẻ sơ sinh ngập lấy nhũ hoa sớm đã to như hạt đâu vì sướng khoái mà ra sức mút lấy mút để hút ra từng giọt sữa tươi thanh thuần ngọt ngào.

Từng dòng từng dòng sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm thơm ngon tròn vị khiến Trần Lâm bất giác nhớ mẹ vô cùng. Ngược lại Chu Lệ Đình đáng thương không biết là vô tinh hay cố ý từ trong sướng khoái phe pha gần như mất đi ý thức lại rên rỉ ôm lấy đầu Trần Lâm kéo sâu vào ngực mình mà xoa xoa cái đầu trọc của hắn như một người mẹ hiền đang dành hết tình thương cho con mình.

Quả là một tinh mẫu tử thiên liên không gì sánh được, dĩ nhiên là trừ đó những tiếng rên rỉ nỉ non như mèo cái đang trong cơn động dục phát ra từ miệng Chu Lệ Đình kéo theo một đạo nước bọt chảy dài nơi khóe miệng trông hết sức dâm mỹ.

.

Đương nhiên Trần Lâm chưa đến mức hoang dâm vô độ đến thế, Trần Lâm chỉ thuần túy là đang trị thương hoặc ít nhất là hắn nghĩ như thế...

Với độ điên của đám nữ nhân Huyết tộc, Trần Lâm cũng không dám đem thân thể trọng thương trở về thế nên trên đường đi Trần Lâm đã tranh thủ trị thương và không có một thứ thuốc nào trị tốt hơn sữa tươi của Chu Lệ Đình.

Cũng vì lẽ đó với một cái lý do hết sức là đường hoàng Trần Lâm hiên ngang bất phàm kéo Chu Lệ Đình vào phòng miệt mài trị thương trước ánh mắt khinh bĩu của đám người Lôi Uyển Nhi...

Đáng thương cho Chu Lệ Đình không còn cách nào khác chỉ có thể tận hưởng số phận an bài, trong cơn sướng khoái cái miệng nhỏ bất giác phát ra những tiếng trên rỉ mời gọi:

- Ahhh sướng... phải sướng lắm... mút... mạnh nữa lên đừng tiết thương ta...

- Chủ nhân a... bóp... ahhh... phải ta sướng...

...

.

Nghe thấy tiếng rên rỉ tiêu hồn phát ra từng cái miệng nhỏ gợi dục của Chu Lệ Đình...

Trần Lâm cũng không phải thánh nhân dưới sự kích thích khó tả đại côn thịt to lớn bắt đầu cương cứng giật giật trong quần dường như lại muốn đồi quyền làm người.

Dưới sự phấn kích không nói nên lời, Trần Lâm càng ra sức mút mạnh hơn mạnh hạt đậu nhỏ mềm mềm trong miệng hết bên này chán chê lại đến bên kia dường như không muốn bỏ sót giọt mật dịch nào, từng giọt sữa tươi chảy vào trong miệng không chỉ cải thiện thương thế của Trần Lâm mà còn như một chất kích thích làm cho Trần Lâm không muốn dừng lại mãi mãi vùi đầu vào trong chốn bình yên này.

Mãi một lúc lâu khi cảm giác dòng sữa ngon ngọt kia đã ít hơn, Trần Lâm mới tiếc nuối buôn bỏ nhẹ nhàng đỡ lấy Chu Lệ Đình đang thở hổn hển ánh mắt ướt át mề ly nằm ngửa ra ghế rồi nhanh tay cởi chiếc quần đùi dễ mặc dễ cởi của mình ra giải thoát đại côn thịt trụ lũi khiến anh bạn to béo này rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng tự do vùng lên mạnh mẽ.

Thấy thế Chu Lệ Đình dường như cũng gấp không kém tự động nhỏm cặp mông lớn của mình lên nhanh tay cởi luôn chiếc quần đơn bạc của mình ra rồi dạng rộng hai chân để lộ nguyên vẹn âm hộ lông lá sớm đã ước đầy dâm thủy ra trước côn thịt to lớn của Trần Lâm chờ đợi hung vật kia tiến vào.

Nhờ có sự giúp đỡ của Chu Lệ Đình mà thương thế của Trần Lâm mới tạm hồi phục, về tinh về lý Trần Lâm sao có thể cô phụ tấm thịnh tình đó của nàng.

Không một giật cần chờ Trần Lâm mạnh mẽ không gì sánh được hút mạnh côn thịt lo lớn vào lổ nhỏ ướt át kia, dâm thủy như một chất bôi trơn kỳ diệu khiến hung vậy to lớn kia đâm một phất ngập sâu vào tận tử cung Chu Lệ Đình.

...

.

- Ahhh... vào... vào rồi... ahhh...

Âm hộ gần như bị nông ra hết cỡ như muốn xé làm đôi, Chu Lệ Đình vừa đau vừa sướng hét lên một tiếng gần như chấn động của thiên không ốc đảo khiến những tên đang rình trộm bên ngoài cũng phải giật mình hoảng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc