LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Trước cổng ngoại thành Vũng Hải.
Một nhóm quân nhân khoảng mấy chục người, ai nấy đều mặt mũi nghiêm nghị đứng trước cổng ngoại thành, kiểm tra từng người qua lại đến một con mũi cũng không bay lọt, khiến Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, làm Trần Lâm ngạc nhiên nhất là nhóm quân nhân kia chỉ kiểm tra người ra khỏi ngoại thành, còn người trở về thì không hề quan tâm đến...
Chuyện kiểm tra thế này lúc Trần Lâm đi không hề có, hiển nhiên sau khi Trần Lâm rời đi, Vũng Hải đã gặp sự cố gì đó nên mới có chuyện kiểm tra thế này.
- Không lẽ giống như trong phim, có thích khách hành khích hoàng đế rồi bỏ chạy...
Bước qua khỏi cống thành, nhìn một hàng dài người đang chờ kiểm trả để được ra ngoài, Trần Lâm không nhịn được húng át nghĩ.
Đi phía sau Trần Lâm, Thu Thảo cũng nhận thấy sự bất thường của ngoại thành Vũng Hải, không chỉ là biểu hiện lạ lùng của các quân nhân, mà chính trong ánh mắt của những nạn dân đều toát lên vẽ sợ hãi.
- Xem ra Vũng Hải đã gặp chuyện gì đó, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không...
Thu Thảo không nhịn được có chút lo lắng nói.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười quỷ dị nói.
- Không vấn đề gì...
- Hỏi một chút là biết ngay thôi ấy mà.
.
Trên quản trường rộng lớn của ngoại thành, nơi từng là địa điểm phát cháo cứu đói cho rất nhiều nạn dân bần cùng.
Nhưng hiện tại, không hiểu vì lý do gì mà lại dẹp bỏ chuyện phát cháo kia khiến nơi này vắng tanh như chùa bà Đành.
Trong thấy cảnh đó, Trần Lâm không khỏi nhíu mày, mục tiêu của Trần Lâm khi đến đây là để tìm trung niên Vạn Thông hỏi xem hình hình Vũng Hải khi cậu vắng mặt...
Ấy vậy mà Vũng Hải lại dẹp bỏ chuyện phát cháo, lão già kia chắc chắn cũng không đến đây làm gì.
Khẽ thở dài một tiếng, Trần Lâm không còn cách nào khác đành quay người rơi đi, định sẽ tìm một người khác hỏi chuyện...
- Đại nhân, không ngờ lão già ta còn cơ hội gặp lại ngài...
Bất chợt khi Trần Lâm vừa đinh qua đi thì một âm thâm có phần thảm thiết vang lên.
Từ trong một con hẻm nhỏ, trung niên Vạn Thông mặt mũi lắm lem bùn đất khóc lóc thảm thiết chạy đến ôm lấy chân Trần Lâm, như trinh phụ ngày đêm chờ trông chồng về...

Thấy lão già này diễn lố quá, Trần Lâm tức giận không chút khách khí một cước đá bay lão ta nói.
- Cái gì mà không còn cơ hội gặp lại, lão đang trù ta chết có phải không...
Biết mình thất thố, trung niên Vạn Thông ngượng ngừng đứng dậy phủ phủ mông nói.
- Lão đầu ta nào dám...
- Lúc ngài đi, Vũng Hải đã gặp rất nhiều đại sự khiến cho suýt chút nữa thì không chỉ lão mặt cả Vũng Hải bay màu rồi.
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên, Vũng Hải tuy không phải đại thế lực gì những cũng có thể xem là có sức phản kháng nhất định, không phải ai muốn diệt là diệt được, vận là lão già Vạn Thông này lại nói như sắp chết đến nơi rồi vậy.
Khẽ mỉm cười Trần Lâm tiến đến một góc cây gần đó ngồi xuống.
Thấy thế hai chị em Phương Tuyết vô cùng thành thục đứng sau lưng Trần Lâm cảnh giới, Yếu Nhi cũng nhanh tay lấy ra một bình rượu rồi như một thị nữ rót một ly cho Trần Lâm.
Còn Thu Thảo thì sau khi ném cho trung niên Vạn Thông một túi thịt nhỏ, thì chỉ khoanh tay đứng một bên lắng nghe.
Ôm lấy túi thịt còn khá tươi, trung niên Vạn Thông liếc nhìn bốn nữ nhân tựa như bốn thị nữ của Trần Lâm cười cười rồi nói.
- Đại nhân ngài thật có phúc nha...
Nghe thấy thế Trần Lâm uống một ngụm rượu cười nói.
- Bớt nói nhảm đi...
- Kể rõ cho ta nghe tình hình Vũng Hải đi...
Tuy quen chưa lâu nhưng trung niên Vạn Thông khá rõ tính khí của Trần Lâm không dám dong dài nữa vội vàng nói.
- Đại nhân, từ lúc ngài đi Vũng Hải đã gặp không ít chuyện động trời.
- Đầu tiên chính là Băng Thiên hội...
- Không hiểu vì lý do gì mà lão đại băng thiên hội La Thiên bị mời đến phủ thanh chủ uống trà...
- Tuy không biết nguyên nhân kết quả ra sao, nhưng khi về La Thiên giận đến tím mặt, chuyện thu nợ cũng chuyển qua cho Đông Xưởng...
Nghe thấy thế Trần Lâm sẽ gật đầu.
Chuyện này Trần Lâm chính là đẩu sỏ chứ ai, không cần nghĩ nhiều cũng biết La Thiên bị mời lên uống trà chính là vì chuyện đánh cướp bị bể ra, chỉ là xem ra quan hệ của đám đại lão ở đây không tầm thường, La Thiên chỉ phải cắt đi một phần lợi ích để bịt miệng chứ không bị dí chết...
Nghĩ lại cũng phải, thế lực ở ngoại thành này luôn phải duy trì thế chân vạt, nếu đập chết một La Thiên thì nội thành cũng sẽ phái một La Địa khác lên thay thế.

Thế nên lấy một số lợi ích trực tiếp từ Băng Thiên hội rõ ràng là thơm hơn rất nhiều.

Huống chi người quen dễ làm việc, đổi một thằng khác biết đâu lại phát sinh nhiều vấn đề không hợp...
Khẽ gật gật đầu Trần Lâm liếc nhìn trung niên Vạn Thông hỏi tiếp.
- Thế ngươi nguy cơ mất mạng là sao, không lẽ La Thiên máu dồn lên não quyết làm phản?
Nghe Trần Lâm nói thế, trung niên Vạn Thông thoáng hoảng sợ vì lời nói đùa của Trần Lâm, ánh mắt hoảng sợ liếc nhìn quanh nhỏ giọng nói.
- Đại nhân, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm ngài không nên nói như vậy.
- Nghe đồn La Thiên đúng là có giận quá chơi ngu làm chuyện động trời thật, nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm đến Vũng Hải...
- Chỉ là chúng ta gặp một vị khách không mời, khiến cho suýt chút nữa là Vũng Hải bay màu rồi.
- Số là không biết từ đâu đến, một con cự hầu to lớn như quả núi đi ngành qua Vũng Hải khiến chính quyền Vũng Hải được một phen hú hồn chim én, nạn dân ngoại thành cũng được một vé du ngoạn địa phủ.
- Lúc đó hàng nghìn quân nhân được triệu tập sẵn sàng chiến đấu, may thay con khỉ kia chỉ đi ngang qua Vũng Hải không hề làm gì khác, nếu không chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết...
- Lão đây cũng sợ muốn chết tưởng là không còn mạng để gặp lại ngài.
Nghe trung niên Vạn Thông nhắc về một con cự hầu to lớn, Trần Lâm không nhịn được bật cười.
Cự hầu kia rõ ràng chính là con cự hậu đã đánh nhau với Kỳ Kỳ ở thành phố Thanh Thủy, nói như vậy nó đi ngang qua Vũng Hải khiến cho không ít người sống tại đây được một phen ú hồn cũng có liên quân đến Trần Lâm.
Khẽ vuốt càm, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy mình có chút giống ôn thần, đi đến đâu người khác đều gặp họa.
Đầu tiên là thanh niên xấu số Vương Báo, mới tá túc chỗ hắc có mấy hôm mà đã “vô tình” khiến Bạch Gia thôn của hắn bay màu, giờ lại đến Vũng Hải...
- Không lẽ ta là ôn thần đầu thai thật sao, chắc chỉ là trùng hợp thôi không phải đâu.
Trần Lâm vô cùng dối lòng suy nghĩ.
Bất chợt như nhớ ra gì đó Trần Lâm liếc nhìn trung niên Vạn Thông hỏi.
- Lúc nãy lão sợ tạ nói bậy, còn nói La Thiên chơi ngu, rốt cuộc là chuyện gì?

Nhắc đến chuyện của La Thiên, trung niên Vạn Thông chỉ biết thở dài lắc đầu nói.
- Lúc vào thành chắc chắn ngài đã thấy không ít quân lính tuần tra, khám xét người ra khỏi thành...
- Đó đã là nhẹ nhàng rồi, mấy hôm trước còn đại trả xét nhà nữa, những chuyện như phát cháo đều bị dẹp bỏ...
- Tất cả đều đến từ La Thiên mà ra...
- Mấy ngày hôm trước, sau khi con cự hầu kia đi ngang qua, tưởng chừng như một chuyện đã xong, nhưng không...
- Lợi dụng lúc Thái Trọng và Liễu phu nhân vào nội thành hợp, phủ thành chủ bất ngờ bị người ta tập kích, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt...
- Khi trở về Thái Trọng gần như phát điên truy quét cho bằng được hung thủ, suýt chút nữa là muốn dở ngược ngoại thành này lên...
- Đáng tiếc vẫn không tìm được hung thủ, mà thật sự cần tìm hung thủ sao?
- Rõ ràng hung thủ đều là những người chơi cấp cao, đủ sức đánh ngang với Ngô Phàm và Thái Sơn...
- Mặc dù không có bằng chứng, nhưng cả ngoại thành này người đánh nghi nhất còn ai ngoài Băng Thiên hội, nói La Thiên không có dính líu đến chó còn không tin.
Nghe trung niên Vạn Thông kể Trần Lâm lại một lần nữa chột dạ.
Sự thật đã quá rõ ràng La Thiên bị chơi một vố đau, không nhịn được tức giận không ngờ lại cắn bậy cả gan tấn công cả phủ thành chủ.
Tuy là do La Thiên chủ động làm ra, nhưng xét cho cùng cũng là do Trần Lâm chủ mưu chuyện bọn cướp khiến người chơi hệ băng mang tâm hồn hệ lửa kia phát khùng...
Khẽ ho khan một tiếng, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai khó hiểu hỏi.
- Vô lý, La Thiên dù có khùng đi nữa cũng không tất công phủ thành chủ chỉ để đập phá...
- Chắc chắn mục đích của hắn là nhằm vào thứ gì đó.
- Thái Trọng lục soát gắt gao như vậy là để tìm lại đồ của mình, chứ ngu như lão còn biết là do La Thiên làm, Thái Trọng làm sao không biết được...
Bị Trần Lâm bất ngờ đá đểu, trung niên Vạn Thông mặt mo thoáng đỏ lên vì giận những vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Phải ngài nói không sai, Thái Trọng đã sớm nghi ngờ La Thiên...
- Từng không ít lần muốn đến Băng Thiên hội khám xét.
- Chỉ là thứ Thái Trọng mất không phải đồ vật mà là người.
Nghe đến đây trung niên Vạn Thông mỉm cười nham nhở khẽ thì thầm.
- Người còn nhớ ta từng kể ngoại thành có hai đại mỹ nhân hay không...
- He...!he...!một người là Lâm Mỹ Anh nữ nhân yêu quý nhất của La Thiên, người còn lại chính là phu nhân thần bí của Thái Trọng...
- Đám người kia đánh vào phủ thành chủ chính là bắt mất nàng ta...

Nghe thấy thế Trần Lâm rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cách tốt nhất để trả thù một nam nhân chính là bắt đi nữ nhân của hắn.
Thái Trọng bị người ra xông vào nhà bắt đi phu nhân của mình, không khác nào một cái bạt tai đau điếng vào mặt.
Huống chi nam nhân mà, dù đối phương chỉ muốn khích tướng không làm gì, nhưng lão bà của mình bị người ta bắt đi, không nghĩ đến mấy cảnh hấp diêm tập thể mới là chuyện lạ.
Thái Trọng không phát điên xông vào Băng Thiên hội đồ sát tứ phương đã có thể nói là bình tỉnh lắm rồi, chứ đổi lại là Trần Lâm thì chỉ sợ chưa đến một phút ba mươi giây đã kéo đại quân huyết tộc đến san bằng Băng Thiên hội rồi.
Đáng nói hơn là hành động trông có vẻ điên cuồng này của La Thiên không phải không có đường lui, xuất phát điểm chỉ là muốn chọc giận Thái Trọng, bắt lão bà của hắn mấy hôm rồi đòi tiền chuộc là xong chuyện.
Có máu quá hấp luôn nàng ta thì cũng không sao, rửa sạch rồi trả về cũng được mà.
Mạt thế hàng lâm nữ nhân rẻ rúng.
Trần Lâm không tin chỉ vì một nữ nhân mà Thái Trọng lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán với La Thiên.
Huống chi, dù Thái Trọng có thật lòng yêu thương lão bà của mình, muốn khô máu với La Thiên thật thì Vũng Hải cũng sẽ không cho phép...
Thái Trọng chỉ có thể nuốt cục tức này âm thâm trả thủ La Thiên mà thôi.

Dĩ nhiên vẫn còn một cái khác, đó là trả một cái giá nhất định để Vũng Hải mắt nhắm mắt mở cho Thái Trọng phát tiết đôi chút lên đầu La Thiên.
Cái đó thì phải xem độ yêu thương của Thái Trọng với lão bà, cùng như độ quan trọng của La Thiên với Vũng Hải.
- Thật là diệu kế, mình có nên áp dụng không nhỉ?
Hiểu rõ được mấu chốt trong đó, Trần Lâm không nhịn được hung ác suy nghĩ...
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cả thấy là lạ...
Theo như trung nhiên Vạn Thông kể, chuyện này đã phát sinh được năm sáu người rồi, theo lý mà nói thì La Thiên cũng nên đòi tiền chuộc rồi nhanh chóng trả người được rồi, không có lý do gì lại kéo dài như thế.
Thậm chí để quá lâu, Thái Trọng máu nóng dồn lên não thì mọi rất khó có cái kết đẹp.
Dù sao, nói gì thì nói bắt lão bà của người khác chính là chơi với lửa, làm không khéo để lửa cháy đến thân là toi mạng.
Đùng...!đùng...!đùng...
Bất chợt, khi Trần Lâm còn đang thầm khinh bỉ đội ngũ “bắt cóc tống tiền” của Băng Thiên hội làm ăn như shit thua xa Hồng Ánh, thì đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ...
Liếc nhìn đống lửa cháy hừng hực phía xa, Trần Lâm không nhịn được vỗ trán.
- Củ lạc giòn tan...
- Lão già Thái Trọng không nhịn được nữa đánh thật rồi sao?


Bình luận

Truyện đang đọc