LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Tuy Huyết tổ đại nhân hơi phế, nhưng Huyết tộc vẫn là một đại tộc hùng mạnh.
Không chỉ thống trị vùng đất rộng lớn của thành phổ Bạc Hà là vùng ngoại vi, mà Huyết tộc còn nuốt luôn cả dãi Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn.
Đến hiện tại vẫn còn đang kéo quân tiến đến thành phố Thanh Thủy, vùng lãnh địa xa xứ Huyết tộc...
Còn tương lai chắc chắn sẽ nam tiến đánh xuống vùng đồng bằng phương nam...
Dĩ nhiên với diện tích lãnh thố như vậy, Huyết tộc vẫn khá nhỏ nếu so sánh với những đại tộc khác như Hải Sa tộc thống trị của một vùng đại hải rộng lớn hay Long tộc đã chiến lấy cả Hải Dương đại lục...
Tuy nhiên, Huyết tộc vẫn là một đại tộc đứng top 5 sever hơn hẳn rất nhiều chủng tộc có diện tích lãnh thổ lớn hơn mình.
Từ đó có thể thấy được, tuy tạm thời Huyết không rộng lớn nhưng nội lực của Huyết tộc lại rất mạnh, chỉ là hiện tại Huyết tộc chưa chiếm được nhiều đất mà thôi, tương lai theo quá trình chinh chiến thứ hạng của Huyết tộc chỉ sợ sẽ tăng lên.
Và tất cả những thứ đó đều đến từ năng lực “ra lính” cực kỳ bá đạo của Huyết Sắc nữ vương Huyết Linh.
Tuy nhiên, binh hùng tướng mạnh thì cũng không thể không nhắc đến thứ đã phục vụ cho chủng tộc gần như toàn bộ thành viên đều là quân lính này, đó không gì khác chính là dị kim loại...
Huyết tộc, chủng tộc duy nhất tính đến thời điểm hiện tại không cần mua bất kỳ vũ khí phổ thông hay chiến giáp gì để trang bị cho đại quân, mà có thể tự tạo ra vũ khí cũng như chiến giáp cho riêng mình.
Tứ đó, Huyết tộc có được một khoảng thần tệ cực lớn phục vụ cho việc mua sắp nhưng trang bị hiếm, thay vì mua những trang bị bổ thông để trang bị qua quân đội.
Có thể nói sự giàu có của Huyết tộc đến tự việc họ đã có thể tự sản xuất, không cần lệ thuộc vào hệ thống...
Tất cả điều đó đều đến từ dị kim loại mang tên Địa Nham Kim Tinh, một kim loại vô cùng cứng rắn được tạo từ...!shit của Địa Nham Trùng...
Mà Địa Nham Trùng thì cần đến “nham” tức là dung nham núi lửa để có thể ăn và ị được.
Thế nên có thể nói, ngoài trang bị cam và gái ra thì núi lửa là thứ Huyết tộc thèm khát nhất...
Đó với những chủng tộc khác thì núi lửa là một điều đại phiền phức, nhưng đối với Huyết tộc núi lửa lại chính là núi bảo vật, núi dị kim loại, là núi trang bị...
Từ đó Trần Lâm và toàn bộ cao tầng của Huyết tộc đều thống nhất thu lấy dãi Thập Vạn Địa Sơn một dãi núi lửa lâu đời trước, rồi mới nam tiến để trang bị vũ khí áo giáp cho quân đội...
Đáng tiếc Huyết tộc quá tham lam và Huyết Linh ra lính quá nhanh, số lượng dị kim loại mà dãi Thập Vạn Đại Sơn có thể tạo ra đã không đủ sức tạo ra những trang bị phục vụ cho quân số càng ngày càng nhiều của Huyết tộc...
Việc cấp thiết nhất chính là tìm một nơi cũng cấp nhiên liệu khác cho Huyết tộc và đối tượng được nhắm đến số một chính là đảo quốc núi lửa vang danh thế giới, đảo quốc Indon, với hơn hơn 100 ngọn núi lửa đang hoạt động đảo quốc này rõ ràng là thiên đường trong mắt Huyết tộc...
Không chỉ thế, dị biến hàng lâm khiến không chỉ động thực vật mà địa chất cũng biết đổi, số lượng khoảng 100 núi lửa kia chỉ sợ đã tăng lên đến con số không tưởng...
Thế nên Hồng Ánh mới muốn cấp tốc nam tiến không chỉ thu lấy vùng đồng bằng ngập nước phương nam mà là để tạo điều kiện nhắm đến quốc đảo kia.

Chỉ là mặc dù có hai phương án, một là từ đồng bằng phương nam “lội” biển ra thẳng đảo quốc kia, còn hai là đánh qua vùng đồng bằng phía tây sông Vân Hà tiến đến lãnh thổ Thái quốc rồi đi vòng qua ke đất đánh xuống...
Dù cả hai phương án đều có ưu khuyết riêng, nhưng trên cơ bản không có cái nào thơm với Huyết tộc.
Nguyên nhân rất đơn giản, Huyết tộc làm một chủng tộc thuần lục địa, chưa hề thấy mặt biển bao giờ vội vàng xuống đó thì chắc làm mồi cho cá...
Thế nên Trần Lâm đã thử mời cô bạn nhậu của mình giúp một tay, chỉ là Bạch Sa lại sợ lão cha của nàng nên không dám hứa với Trần Lâm.
Không ngờ hôm nay chính Sa Hoàng lại đem đảo quốc kia ra dụ Trần Lâm.
Chỉ là Trần Lâm không có khả năng từ chối cũng không muốn từ chối kèo thơm này.
Có Hải Sa tộc giúp một tay đáo quốc kia không khác đồ trong túi.
Ngược lại Sa Hoàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì làm gì có chuyện cho không Huyết tộc mấy cục đất.
Sa Hoàng hiển nhiên cũng có tính toán của mình, khi thấy cái Liên Minh Cầm Thú kia Sa Hoàng lập tức nghĩ ngay đến tạo ra một liên minh để đối đầu với Long tộc trên Hải Dương đại lục.
Mặc dù đám thằn lằn biết bay kia khá là lười rất ít khi chủ động tấn công, nhưng Sa Hoàng đã nếm đòn đau từ Long tộc, lão không thể nào yêu tâm được với chủng tộc kia.
Tuy nhiên một mình thì đánh không lại, cách tốt nhất chính là kết mình và nhìn qua nhìn lại thì Huyết tộc lại vô tình thỏa mãn yêu cầu của Sa Hoàng...
Thứ nhất Huyết tộc đủ mạnh, muốn chơi với Long tộc cần mộ chủng tộc đủ mạnh, đám tiểu tộc không được gì còn phải tốn công gánh chúng, Sa Hoàng không muốn kết mình với chúng là gì...
Thứ hai, Huyết tộc cần đảo nhưng lại không cần biển, đối bên tuy sát biên giới nhưng không dính nhiều đến lợi ích...
Thế nên Sa Hoàng không chút đắn đo giúp Huyết tộc một tay thu quần đảo nhằm sát vách Long tộc kia, để Huyết tộc trở thành chó cho Hải Sa tộc...
Từ đó vì hai chủ lợi ích của hai bên mà một cái liên minh khá là tạm bợ giữa Huyết tộc và Hải Sa tộc chính thức hình thành.
Dĩ nhiên tạm bợ thì vẫn là tạm bợ, trên cơ bản tuy có thể phát sinh quan hệ hợp tác giữa đôi bên nhưng đối tượng kết minh mà Huyết tộc nhắm đến tạm thời không phải những con cá biển kia, đất liền mới là sân chơi mà Huyết tộc nhắm đến trong tương lai gần.
Ngược lại Hải Sa tộc, chủng tộc của đại hải cũng chỉ có ý định hợp tác với Huyết tộc nhằm hạn chế sức mạnh của Long tộc mà thôi, với họ liên minh với tộc nhà cá nào đó sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, việc gia nhập cái liên minh tạm bợ này không phải không có trả giá...
Liếc nhìn bốn tên vương giả trước mặt, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép cười khổ nói.
- Sa Hoàng nói gì thì nói phe chúng ta dường như hơi bị ít...
- Hay là chúng ta rút lui chiến lược trước đi rồi về gọi anh em chơi chúng nó sao.
Thấy Trần Lâm vẫn còn ý định rút lui dù đã ăn được cả một cục đất lớn, Sa Hoàng không nhịn được hừ lạnh nói.

- Hệ thống cố tìm để chúng ta đánh nhau, rõ ràng là đang tạo mâu thuẫn giữa những đại tộc từ đó sinh ra chiến tranh chủng tộc...
- Bên kia chỉ là bốn tên vương giả quèn, ta muốn đi không ai cản được...
- Tuy nhiên nếu ta chạy mặt mũi của Hải Sa tộc sẽ mất sạch, sau này rất khó để kéo những đại tộc khác về phe của mình...
Nghe thấy Sa Hoàng nói thế, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thở dài.
Lạ là vấn đề mặt mũi, tuy nhiên theo sự phát triển của Huyết tộc địa vị của Trần Lâm cũng ngày một cao, cậu rốt cuộc cũng hiểu được cái mặt mũi này nó quan trọng đến mức nào.
Đúng như Sa Hoàng nói, lão và cả Trần Lâm đều có thể dễ dàng bỏ chạy nhưng nếu chạy đồng nghĩa với việc họ đã bại, không một chủng tộc nào muốn về phe một kẻ bại trận nếu họ có sự lựa chọn...
- Cmn xem ra ta phải dùng đến chiêu cuối rồi...
Quyết tâm chơi khô máu, Trần Lâm không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy thế Sa Hoàng chỉ bật cười nói.
- Không cần phải lo lắng...!người của ta và cả người của ngươi có lẽ sắp đến...
Bên kia bộ tứ cầm thú thấy vì mình mà hai đại tộc Hải Sa tộc và Huyết tộc lại kết minh không nhịn được cười khổ.

Bản thân họ cũng không muốn đánh tiếp nhưng mặt mũi này cũng không thể mất.
Liếc nhìn Trần Lâm, nam nhân bạch y khí thế tựa như hùng ưng trên thiên không trầm giọng nói.
- Bất kể chúng có kết minh hay không, giải quyết hai tên kia không phải là xong rồi sao...
- Kim Mao...!ngươi và Thanh Vũ cầm chân Sa Hoàng...
- Tên Huyết tổ kia để ta và Khổng Tuyên lo liệu...
Nói xong bạch y nam tử liếc nhìn thanh niên anh tuấn gọi là Khổng Tuyên kia.
Hiển nhiên là muốn lợi dụng ưu thế phe mình đông hơn nhanh chóng giải quyết hai người Trần Lâm và Sa Hoàng.
Tuy nhiên một bóng đen còn nhanh hơn hắn một bật đã lao đến trước nhắm ngay xạ thủ của team Thanh Vũ vương đánh tới.
Trần Lâm đã đạt được thỏa thuận với Sa Hoàng lập tức phát huy triệt để sức mạnh của mình, lợi dụng lúc Kim Mao Sư vương và bạch y nam tử thoáng lơ là cấp tốc lao đến chém vào đầu Thanh Vũ vương...

Bị Trần Lâm bất ngờ tấn công, Thanh Vũ vương cùng không chậm cấp tốc lui ra sau muốn né tránh một đao sắt lạnh kia...
Ngay bên cạnh bạch y nam tử cũng nhanh không kém, bạch y tung bay cánh tay hóa thành trảo ánh lên kim quang chói lọi lao đến một chém của Trần Lâm...
Tuy nhiên, đây là Trần Lâm phiên bản siêu cấp vip-pro khi cánh tay huyết giáp đã được giải phòng không phải ở trạng thái ẩn thân như trước nữa.
Một chém của Tà Nguyệt đao lại được sức mạnh của cánh tay huyết giáp gia trì không hề nhẹ...
Keng một tiếng...
Tà Nguyệt đao chém vào bàn tay kim quang kia của bạch y nam tử không ngờ ánh lên muôn vàn tia lửa...
Chỉ là đồng tử của bạch y nam tử lại không nhịn được co rút lại, một lực đạo khủng bố khiến hắn không nhịn được bị đánh lui mấy bước...
Hiển nhiên nếu xét về sức mạnh, Trần Lâm đúng là không bì được với nhưng tên thiên sinh trâu bò mã lực cao như Sa Hoàng hay Kim Mao Sư vương, nhưng chắc chắn là hơn đám gia cầm này...
Bất chợt một tiếng sư hống vang lên, Kim Mao Sư vương thấy bạch y nam tử bị Trần Lâm đánh lui không nhịn được rống giận muốn lao đến.
Tuy nhiên, một thanh hoàng kim chiến kích đã lao đến ngăn cảng Kim Mao Sư vương lại...
- Đối thủ của ngươi là ta...
Liếc nhìn Kim Mao Sư vương, Sa Hoàng khẽ nhếch mép mỉm cười vung lên chiến kích chém tới...
Bên kia bạch y nam tử vô cùng trầm trọng liếc nhìn Trần Lâm.
Vị Huyết tổ này của Huyết tộc hiển nhiên không phải chỉ có tiếng không có miếng, tốc độ cực nhanh thân pháp lại vô cùng quỷ dị nhưng sức mạnh cũng không hề yếu một chút nào.
Một chém kia tuy bạch y nam tử đã đỡ được nhưng cánh tay lúc này vẫn còn tê rần...
Ngược lại, Trần Lâm chỉ cảm thấy sướng...
Tính ra cũng đã khá lâu rồi Huyết tổ đại nhân chưa chém một đao toàn lực.
Vuốt nhẹ thân đao đen tuyền, Trần Lâm khẽ nhếch mép nhìn bạch y nam tử trước mặt tò mò hỏi.
- Ngươi là tên Bạch vương của Điểu tộc kia...
- Phải ta là Bạch vương...!Đại Bàng nhất tộc Bạch Ưng vương chính là ta...
Bạch y nam tử không chút giấu giếm gật đầu đáp.
Hiển nhiên, hắn ta chính là Bạch Vương thanh niên đứng top 8 chiến lực bảng, chỉ dưới Trần Lâm một bật...
Tuy nhiên danh xưng chủ hắn lại khiến Trần Lâm khá bất ngờ, theo cách nói của Bạch Ưng vương hắn thuộc Đại Bàng tộc chứ không phải Điểu tộc.
Xem ra cái Điểu tộc kia đúng là lạ...
Không nhịn được tò mò, Trần Lâm ngược lại không vội động thủ cười hỏi.

- Đại Bàng nhất tộc?
- Không phải hệ thống ghi là Điểu tộc sao...!không lẽ ngươi đổi tộc rồi...
Thấy Trần Lâm không vội xuất thủ, Bạch Ưng vương ánh mắt ánh lên tia tinh quang cười nói.
- Đại Bàng nhất tộc là một chi tộc của Điểu tộc...
- Không chỉ ta bọn họ đều là người của Điểu tộc.
Nghe Bạch Ưng vương nói thế, Trần Lâm kẽ nhướng mày gật gật đầu.
Trần Lâm đoán không sai, Điểu tộc là một tập hợp gồm bốn chi tộc bao gồm Đại Bàng tộc, Khổng Tước tộc, Chu Tước tộc và Thanh Loan tộc.

Cả bốn đều có đặc điểm riêng nhưng do có chung nguồn gốc gì đó nên bị hệ thống gọi chung là Điểu tộc.
Trong đó Bạch Ưng vương của Đại Bàng tộc là bá nhất, ba tộc còn lại có phần yếu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên đây không phải vấn đề gì mới lạ với Trần Lâm, chính bản thân Huyết tộc cũng rơi vào trường hợp tương tự.
Nếu không có Trần Lâm, Huyết tộc chính là một đại tộc được tập hợp từ bốn chi tộc nhỏ hơn gồm chi thứ Thực vật của Huyết Linh, chi thứ Hung thú của Thanh Vân, chi thứ Nhân loại của đám người Minh Nguyệt và cuối cùng chỉ mới có một thành viên là chi thứ thây ma do Huyết Thiên đại diện.
Tất cả trên cơ bản đều khác nhau về một số yếu tố nhưng vẫn được hệ tống tính là Huyết tộc.
- Khổng Tuyên xuất thủ khống chế hắn...
Bất chợt khi còn đang cảm thán về độ thú vị của cái Điểu tộc kia, thì Bạch Ưng vương lập tức hét lên rồi xuất thủ lao đế Trần Lâm.
Cùng lúc đó, Khổng Tuyên bá chủ của Khổng Tước tộc cũng lao đến...
Sau lưng Khổng Tuyên đột nhiên hiện lên một con công khổng lồ tỏa ra muôn vàng ánh sáng, cái đuôi lớn từ phía sau cũng xòe ra lộ ra hàng trăm con mắt kỳ dị nhìn chằm chằm vào Trần Lâm...
Không gian trước sức ép vô hình của hàng trăm con mắt kỳ dị kia dường như cũng bị đình trệ...
Tuy nhiên trước sức ép vô hình của hàng trăm con mắt đang nhìn đến.
Trần Lâm chỉ nghiên đầu khó hiểu nhìn vị Khổng Tước vương vô cùng xinh đẹp kia rồi không chút khách khí tung cước đá bay hắn, khiến vị anh tuấn thanh niên mê chết không biết bao thiếu nữ bất kể chủng tộc kia đập mạnh lên bức tường phía sau phun máu gục tại chỗ.
Phe cánh của Liên Minh Cầm Thú cứ như thế bị hạ mất một vị vương giả trước ánh mắt ngơ ngác của Bạch Ưng vương lẫn Thanh Vũ vương đang trốn một góc tìm cơ hội đánh lén...
Ngược lại, bản thân Trần Lâm cũng khó hiểu nhìn bá chủ của Khổng Tước tộc bị mình đá bay kia gãi đầu nói:
- Đcmn...!làm ra vẻ khí thế các kiểu tưởng mạnh lắm, ai ngờ...!đá cái lượm gạo rồi...
- Cái Điểu tộc này đúng là...!lạ thật...


Bình luận

Truyện đang đọc