LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Liếc nhìn các quân nhân đang đứng vây quanh cảnh giới rồi nhìn lại Lôi Vũ đang làm con tin trong tay Yến Nhi.

Ngô Bình chỉ muốn đập đầu vào cột đèn chết cho xong.

Lôi Vũ dĩ nhiên là phải cứu, nhưng cứu như thế nào lại là một vấn đề lớn khi đối phương quá cứng.

Huống chi, cứu được Lôi Vũ rồi thì xử lý như thế nào với đám người Yên Nhi mới là vấn đề khiến Ngô Bình đau đầu nhất.

Nếu nhắm mắt cho qua thì chắc chắn không ổn, Lôi Vũ chắc chắn sẽ cáo trạng lên với Lôi Thành.

Tuy nhiên nếu làm cứng quá cũng không ổn!
Lúc nãy máu nóng dồn lên não thì khác, nhưng bây giờ bình tĩnh lại Ngô Bình cũng không nhịn được toát mồ hôi vì hành động của chính mình.

Sức mạnh và độ điên của Trần Lâm thì hầu như ai cũng đã biết đến, không ai trong số hàng nghìn người quanh đây muốn dây vào tên điên kia, nếu để hắn biết được khi mình không có mặt đám người Yến Nhi bị hội đồng thì chắc chắn Vũng Hãi sẽ rước về không ít phiền phức!
Nghĩ theo cách đơn giản nhất, Trần Lâm nỗi khùng lên đổi nghề làm cướp cạn, giết sạch các thợ săn ra ngoài hoang dã săn bắn thì Vũng Hải cũng đủ đau đầu rồi.

Thế nên ba người Yến Nhi dù không giữ con tin, Ngô Bình cũng không dám làm gì khinh xuất với họ.

Huống chi uy vọng của đám người Yến Nhi trong đại quân viễn chinh này cũng không thấp, xuất phát điểm lại là Lôi Vũ khiêu khích người ta trước, ra tay quá nặng với đám nữ nhân kia sẽ khiến không ít người dị nghị.

May thay khi Ngô Bình đang không biết phải làm sau thì Liễu Mộng Điệp đã bức ra cười nói.

- Yến Nhi mau bỏ dao xuống đi!
- Trần Lâm mà có ở đây chắc chắn sẽ không muốn các ngươi làm vậy.


Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, ba người Yến Nhi không khỏi nhíu mày nhìn nhau.

Quả thật Trần Lâm chỉ bảo các nàng ở lại đại quân, chờ Trần Lâm “làm thịt” hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương sẽ trở về hội hợp cùng các nàng, không hề muốn các nàng có mâu thuẫn dù lớn hay nhỏ với Ngô Bình!
Chỉ là Lôi Vũ lại không biết sống chết mà đến sỉ nhục Trần Lâm, huyết tổ đại nhân không thể bị đám nhân loại thấp hèn kia sỉ nhục, Yến Nhi hiển nhiên là không nhịn được xuất thủ cho Lôi Vũ biết được chữ chết viết thế nào.

Tuy nhiên dù xuất phát điểm là gì, nhưng đến nước này đám người Yến Nhi chỉ có thể chơi tới bến lắc đầu nói.

- Bị hàng trăm khẩu súng nhắm vào người, nếu đổi lại là Liễu phu nhân đây thì cô có thả người hay không?
Nghe thấy Yến Nhi nói như thế, chưa cần Liễu Mộng Điệp lên tiếng thì Ngô Bình đã phất tay bảo các binh sĩ hạ súng xuống rồi cười nói.

- Liễu phu nhân nói không sai, đây chỉ là chút hiểu lầm nhỏ các người mau thả Lôi Vũ ra!
- Chúng ta ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước từ từ nói chuyện!
- Ta đảm bảo sẽ không ai làm gì các cô!
Rõ ràng Ngô Bình thiện chí muốn giản hoàn, hoặc ít nhất bảo đảm mạng sống cho Lôi Vũ trước rồi tính.

Tuy nhiên Yến Nhi không tin lão lắc đầu nói.

- Người thì chúng ta sẽ thả, nhưng chúng ta cũng không muốn ở cùng các ngươi!
- Chúng ta sẽ rời đi tìm đại nhân, để ngài ấy quyết định.

Nghe lời yêu cầu của Yến Nhi, hai người Ngô Bình và Liễu Mộng Điệp khẽ nhìn nhau rồi bất lực thở dài.

Đám người Yến Nhi quá khó để nói chuyện, tìm Trần Lâm để hắn đứng ra giải quyết là một giải pháp không tệ, với tính cách một là chơi tới bến hay là không chơi của Trần Lâm chuyện này rất có thể sẽ lại kết thúc trong êm đẹp.

Dù sao cũng chưa có ai chết, bản thân đại quân cũng cần những người chơi cao cấp như Trần Lâm kìm chân đám thây ma cao cấp của thi đàn.


Chỉ là nghe ý tứ thì đám người Yến Nhi muốn để Lôi Vũ là con tin, Ngô Bình thực lòng không an tâm.

Tuy nhiên an tâm hay không là chuyện của lão, Yến Nhi không hề quan tâm lập tức triệu hồi ra chiếc xe bọc thép từ không gian giới chỉ rồi nhanh chóng kéo Lôi Vũ lên ghế sau.

Hai chị em Phương Tuyết cũng nhanh chân leo lên khoang lái điều kiểm chiếc xe bỏ chạy trước ánh mắt của mọi người.

Ngô Bình hiển nhiên là không thể để đám người Yến Nhi dễ dạng bỏ đi như vậy cấp tốc đổi theo phía sau.

Đến khi đã khá xa nơi đóng quân, Yến Nhi mới mở của sau xe ra khẽ nhìn đoàn người đang đuổi theo phía sau rồi không chút khách khí co chân đá Lôi Vũ xuống đất như đá bịch rác!
- Áaaa!
Với tốc độ khá nhanh của chiếc xe, Lôi Vũ không hề nhẹ nhàng tiếp xúc thân mật với mặt đất bình yên, khiến vị Lôi thiếu gia này ăn không ít đau khổ kêu lên một tiếng đau đớn, xem ra đã bị thương không ít.

Đoàn người Ngô Bình cũng cấp tốc dừng lại xem xét Lôi Vũ đã chết hay chưa để còn lo chuyện ma chay.

Xui xẻo thay Lôi Vũ chỉ bị thương nhẹ gãy mấy khúc xương chưa nguy hiểm đến tính mạng.

- Khốn kiếp, các ngươi còn đứng đó làm gì không mau bắt đám nữ nhân kia lại.

Vừa mới thoát thân Lôi Vũ nào còn bộ dạng khóc lóc cầu xin như lúc nãy, lập tức trở mặt tức giận rống lên.

Tuy nhiên lại không ai rảnh nghe lời hắn nói nhảm.

Liếc nhìn chiếc xe bọc thép đang chạy khuất dần phía chân trời, Ngô Bình ngược lại chỉ biết thở dài, có xúc động muốn cho Lôi Vũ một bạt tai.


Chiến lực của tổ độ Trần Lâm thì không cần phải bàn đến, thậm chí ngay từ đầu Vũng Hải đã nhắm đến chiến lực của Trần Lâm nên mới dễ dàng để Liễu Mộng Điệp theo, giờ khi không lại chọc cho họ chạy mất, trận chiến ngày mai lấy ai ra gánh đây!
!
Thành phố Thanh Thủy!.

Trên một toà nhà cao gần như được phủ kín bởi huyết thụ ngay sát bìa thành phố!
Trần Lâm ngồi nhịp giò trên ghế, hồn nhiên không hề biết rằng đám người Yến Nhi đã vì một chuyện vô cùng chó má mà trở mặt với đại quân, chỉ lẳng lặng nhìn ra đồng cỏ mênh mông bên ngoài thành phố!
Lúc này trên cánh đồng cỏ ngoài kia, có hai bóng dáng khá giống nhân loại đang đứng.

Một người trong số đó có ngoại hình vô cùng cao lớn nhưng lại có phần mảnh khảnh, nước da trắng ngần như tuyết cùng mái tóc đen dài đến tận mông che đi tấn lưng trần quyến rũ, con mắt màu lam cùng con ngươi hẹp dài của loài bò sát vô cùng kỳ dị liếc nhìn nữ nhân còn lại đang đứng phía xa.

Phía xa nữ nhân còn lại không ai khác chính là Hàn Thiên Lam, vẫn dung mạo xinh đẹp động lòng người đó, vẫn là khí chất băng sương lạnh lùng như một đóa tuyết liên đó và vẫn là cơ thể ma mỵ lồi lõm khiến nam nhân phải nuốt nước bọt đó.

Nhưng nàng đã không còn là Hàn Thiên Lam của trước kia nữa, bởi lẽ lúc này trên đầu của nàng lại có thêm một cặp sừng đỏ tươi như máu thể hiện rõ ràng nàng không phải nhân loại mà đã là một thành viên mới của huyết tộc.

Còn cập sừng kia không gì khác chính là huyết giáp của nàng, huyết dạng dạng sừng.

Tương tự như nha đầu Yến Nhi, Hàn Thiên Lam cũng sở hữu huyết giáp dạng sừng, chỉ là ngoại hình của chúng lại có một sự khác biệt vô cùng lớn.

Cặp sừng của Yến Nhi là một cập sừng nhỏ, khá giống như sừng của loài linh dương mộc thẳng lên từ đỉnh đầu khiến cho chúng hoàn toàn có thể bị tóc che khuất, không mấy ảnh hưởng đến hoạt động thương ngày của Yến Nhi.

Nhưng cập sừng của Hàn Thiên Lam lại khác, về cơ bản nó khá lớn và có nhiều ngạnh chĩa ra, khá giống với sừng của các loài hươu hay nai.

Cả cặp sừng thuần một màu đỏ như máu, mộc từ đỉnh đầu lên cao vô cùng nổi bật trên mái tóc đen tuyền của Hàn Thiên Lam!
Tuy nhiên, dù có hình dáng như thế nào nhưng công dụng của chúng đều khá giống nhau, đó là tăng cường chỉ số tinh thần cho chủ sở hữu, khá giống một cái! Ăngten và hai người sở hữu loại huyết giáp này trên cơ bản đều thuộc hệ pháp sư.

Yến Nhi là phát sư tiên tri, còn Hàn Thiên Lam là pháp sư hệ gió!
Đứng trên cánh đồng cỏ bát ngát, Hàn Thiên Lam khẽ vươn tay ra cảm nhận những cơn gió thổi qua cơ thể luồn qua từng ngón tay của nàng.

Bất chợt Hàn Thiên Lam đột nhiên vung tay, một mũi phong tiễn đột nhiên hiện ra bên cạnh nàng rồi phá không lao đến con thỏ ngu phía xa.


Phập một tiếng!
Phong tiễn cấm xuống đất rồi biến mất để lại một vết tích nhỏ, con thỏ ngu cũng giật mình hoảng sợ chui vào trong hang.

Trông thấy quả phong tiễn vô cùng “chất lượng” của Hàn Thiên Lam!
Nữ nhân cao gầy không ai khác chính là Kỳ Kỳ hung thú trấn thủ thành phố Thanh Thủy này của huyết tộc cũng không nhịn được lắc đầu thờ dài, đây là lần thứ 10 nàng trông thấy cảnh tương tự.

Phong Tiển kia hiển nhiên chính là năng lực của Hàn Thiên Lam, tốc độ rất nhanh sát thương cũng có thể xem là lớn, chỉ là tỷ lệ trúng lại là số âm.

Dĩ nhiên, nguyên nhân không phải đến từ năng lực kia, mà đến từ chính bản thân Hàn Thiên Lâm, dù sao tạo ra phong tiễn để tấn công khác hoàn toàn với việc dùng cung hay súng nhắm bắn!
Ngoài ra, phong tiễn dù rất nhanh nhưng khác với năng lực gọi “bướm phát nổ” Địa Nhiệt Hồ Điệp của Liễu Mộng Điệp có thể tạo ra gần như tức thời, thì phong tiễn của Hàn Thiên Lam lại cần một quá trình ”ngồi rặn” một lúc mới ra được.

Số lượng cũng tương phản với chất lượng, trên cơ bản Hàn Thiên Lam có thể tạo ra bao nhiêu phong tiễn cũng được.

Nhưng ác ở chỗ, trong cùng một thời gian “ngồi rặn” số lượng phong tiễn được tạo ra càng nhiều thì sát thương của từng mũi tên gió có thể tạo ra sẽ càng nhỏ, nếu số lương lên đến hàng trăm thì phong tiễn rất có thể sẽ trở thành cơ gió mùa thu làm mát đối thủ!
Thế nên để đảm bảo việc vừa tạo ra được nhiều phong tiễn lẫn đảm phẩm sát thương, Hàn Thiên Lam phải “ngồi rặn” lâu hơn!
Hoặc cũng có thể chơi trò nhất khích tất sát, để Hàn Thiên Lam “ngồi rặn” tầm tiếng đồng hồ rồi tạo ra đúng một phong tiễn, với sức mạnh được nén lại mũi phong tiễn kia hoàn toàn có thể giết chết đối thủ bất chấp phòng ngự.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Hàn Thiên Lam phải bắn trúng, chứ ngồi gồng gần tiếng đồng hồ mà bắn hụt thì team chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Huống chi, đối thủ phải khùng cỡ Trần Lâm trở lên mới rảng rỗi để cho Hàn Thiên Lam ngồi rặn như vậy.

Thế nên, một năng lực vừa khó sử dụng, vừa lệ thuộc hoàn toàn vào thời gian “thi pháp” như Phong Tiễn này, Hàn Thiên Lam chắc kiếp trước phải hiếp dâm hết nhân loại mới may mắn đụng phải nó.

Thực tế ngay từ đầu khi sở hữu năng lực này, Hàn Thiên Lam đã đánh giá nó quá gân gà nên quyết định bỏ nó qua một bên chọn sử dụng súng sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, hiện tại Hàn Thiên Lam đã trở thành một thành viên mới của huyết tộc, mặc dù sẽ giữ vai trò trí giả không cần phải lo chuyện đánh nhau, nhưng Hàn Thiên Lam ngược lại muốn phát triển năng lực của mình.

Dĩ nhiên cái ngày mà Hàn Thiên Lam phất tay một cái gọi ra hàng nghìn phong tiễn xỏ xâu kẽ thù sẽ không bao giờ diễn ra, nhưng ít nhất Hàn Thiên Lam muốn học cách bắt trúng đối thủ cho đỡ nhụt!


Bình luận

Truyện đang đọc