ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Đích thân tới, là yêu cầu của anh cả, anh cả bảo cháu làm thế nào thì cháu sẽ làm như thế!”  

Lâm Hi chắc nịch nói.  

“Sao cháu lại nghe lời thằng nhóc đó thế?”  

Lý Bình cảm thấy khó hiểu gặng hỏi.  

“Anh cả làm chuyện gì cũng đều có lý do. Đương nhiên cháu phải nghe lời anh ấy”.  

Lâm Hi khẽ cười, sau đó nói.  

“Cháu xem giờ buổi trưa rồi, ở đây ăn một bữa cơm nhé. Ăn xong thì bảo Vận Nhi chuẩn bị cho cháu một tập hồ sơ”.  

Lý Bình đưa ra đề nghị.  

“Vâng ạ. Vậy thì cháu ở đây ăn chực một bữa cơm nhà bác ạ”.  

Lâm Hi mỉm cười, nói.  

“Vậy thì tốt rồi. Nếu cháu thấy ăn cơm nhà bác ngon thì sau này chăm chỉ tới chơi, muốn ăn gì thì bác nấu cho cháu ăn”.  

Lý Bình vô cùng nhiệt tình nói.  

“Bà này thôi đi. Nơi rách nát thế này cũng mời người ta đến chơi thường xuyên”.  

Long Đức Phúc ngồi một bên không nhịn được mà trách.  

“Bác trai nói gì vậy ạ. Ở đây tuy đơn sơ một chút nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, sáng sủa ạ”.  

Lâm Hi cười tươi. Một nhà tíu tít nói chuyện. Lâm Hi cũng không kén ăn, mà tay nghề nấu ăn của Lý Bình thì khỏi phải nói. Cô ấy thực sự rất thích bữa ăn này.  

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hi cầm hồ sơ của Long Vận Nhi rồi lái xe rời đi.  

“Ông à, ông cảm thấy cô gái này thế nào?”  

Tiễn Lâm Hi đi khỏi, Lý Bình mới lên tiếng.  

“Cái gì mà thế nào? Con trai bà có vợ rồi, tôi cảm thấy con bé Cố Tuyết Cầm rất tốt, sẽ là người vợ tốt, người mẹ tốt, bà nghĩ đi đâu thế?”  

Long Đức Phúc liếc mắt nhìn Lý Bình, bực mình nói.  

“Không phải tôi có ý đó. Tôi nói làm có vẻ quan hệ của Tiểu Tiếu với cô gái này rất đặc biệt”.  

Lý Bình suy tư nói.  

“Đặc biệt thế nào?”  

“Tôi cũng không biết, chỉ cảm giác thế. Nhưng, tôi đang tự hỏi, tại sao Tiểu Tiếu lại toàn kết bạn với nhiều cô gái xinh đẹp vậy, mà hầu như đều có vẻ rất giàu. Như cô bé Lâm Hi này, vừa rồi tôi đã thấy xe của cô bé. Vận Nhi nói, chiếc xe đó ít nhất cũng phải tới chục triệu, xe sang bậc nhất”.  

Lý Bình hoang mang nói.  

“Cái này sao tôi biết được. Tiểu Tiếu có thể kết bạn với những người như thế thì đó là bản lĩnh của nó, cũng là chuyện tốt”.  

Long Đức Phúc nói.  

“Bố, mẹ”.  

Lúc này, Long Vận Nhi đi vào.  

“Bố, mẹ, hai người nói con có thể quay lại trường học không?”  

Long Vận Nhi vẫn còn chút nghi ngờ, một trường như trường đại học Lâm Giang cũng không thiếu sinh viên xuất sắc. Theo quy định, những sinh viên đã thôi học thì sẽ không thể quay lại trường tiếp tục học.  

Nếu Lâm Hi có thể khiến trường học thay đổi quy định, vậy thì, Lâm Hi là người thế nào, anh trai mình có thân phận gì. Tại sao một câu nói của anh trai lại có thể giúp mình quay trở lại học tập.  

“Cô bé Lâm Hi này, có vẻ không đơn giản. Anh trai con đi nhiều, quen biết nhiều người, đều là người không tầm thường, Tiểu Hi đã nói như vậy thì chắc là có thể trở lại học rồi”.  

Lý Bình cũng trả lời nói.  

“Có thể đi học, đương nhiên là tốt, tốt nghiệp xuất sắc, tìm một công việc tốt, thì không cần phải vất vả như bố mẹ nữa”.  

Long Đức Phúc cũng tán đồng nói, con gái vì bệnh của mình mà phải thôi học, trong lòng ông ấy vẫn luôn cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Con gái ông ấy vốn dĩ vô cùng cố gắng, vô cùng ưu tú, cô ấy đáng được có một tương lai tốt đẹp hơn.  

“Nếu có thể thì đương nhiên là con sẽ đi học rồi. Để xem thế nào ạ. Con đi chuẩn bị vài thứ đã”.  

Long Vận Nhi hít sâu một hơi, sau đó nói. Trong lòng cô ấy hiểu rõ rằng, muốn thay đổi vận mệnh của mình thì đối với những đứa trẻ có xuất thân như cô ấy thì học hành chính là một cơ hội duy nhất.  

“Đúng vậy. Còn lãnh đạo trường có tới không cũng không quan trọng!”  

Lý Bình lại cảm thán nói.  

“Cứ đợi xem thế nào, những điều gì cần đến thì sẽ đến”.  

Long Đức Phúc cũng nói. Nói xong, Long Vận Nhi đi thu dọn bát đũa. Lý Bình lại bận rộn việc này việc kia. Từ khi đôi chân của Long Đức Phúc không đi được nữa, Lý Bình vẫn luôn dựa vào một gánh đồ ăn sáng để duy trì thu nhập trong nhà.  

Sau khi Long Vận Nhi nghỉ học, cô ấy đã đến làm thêm tại một nhà hàng lẩu, mỗi tháng thu nhập hai, ba ngàn, có thể phụ đỡ chi tiêu trong nhà. Nhưng những chi tiêu lớn thì cũng không có cách nào để chống đỡ.  

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến 4 giờ chiều rồi. Lúc này, Long Vận Nhi cũng chuẩn bị đi làm, ngành ăn uống đều làm theo ca, chỉ có đến giờ ăn mới phải đi làm.  

Thời gian Long Vận Nhi đi làm, chính là buổi tối từ 6 giờ đến 12 giờ. Đây là lúc mà khách tới ăn đông nhất.  

Khi Long Vận Nhi vừa ra khỏi cửa, thì thấy bên ngoài chợt vang lên tiếng xe, mấy chiếc xe dừng ở lại trước nhà.  

Lý Bình cũng nghe thấy có xe đến ngoài cửa, bà ấy cũng có chút bối rối. Bình thường trước cửa nhà mình đến cả xe đạp cũng ít đi qua. Sao hôm nay lại dừng nhiều xe vậy. Nói xe của Lâm Hi buổi trưa thì còn có thể hiểu được, dù sao Lâm Hi cũng là người thân cận với con trai mình. Nhưng những người vừa tới lại làm gì đây?  

“Vận Nhi, ai tới vậy?”  

Người trên xe vẫn chưa xuống, Lý Bình lại hỏi.  

“Con cũng không biết”.  

Long Vận Nhi có chút rụt rè, nói. Sau khi chiếc xe dừng lại vững vàng, thì bắt đầu có người xuống xe. Đi đầu là một người đàn ông trung niên bụng phệ, trên tay còn cầm một cặp công văn. Đằng sau ông ta có một phụ nữ trung niên hơi mập mặc trang phục công sở và một người hói đầu lớn tuổi.  

Ngoài ra, còn có vài người khá trẻ, đều mặc trang phục bình thường.  

“Đây… đây là…”  

Long Vận Nhi thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, cô ấy bối rối tới mức không nói thành lời.  

“Vận Nhi, sao thế, họ là ai?”  

Lý Bình vội vàng hỏi.  

“Đó là hiệu trưởng trường con, hiệu trưởng trường đại học Lâm Giang. Con chỉ từng nhìn thấy thầy ấy trong ảnh, bình thường rất hiếm khi xuất hiện ở trường. Hôm nay thầy ấy lại tới nhà chúng ta”.  

Long Vận Nhi có chút hoang mang nói.  

“Hả? Lãnh đạo trường con, thật sự tới đây mời con quay lại học sao?”  

Lý Bình kinh ngạc hô lên, cảm thấy khó tin.  

“Chào cả nhà, xin hỏi ai là bạn học Long Vận Nhi nhỉ?”  

Người đàn ông trung niên đi đầu hỏi.  

“Thầy là hiệu trưởng Dương Ngọc Can ạ? Em tên là Long Vận Nhi, em chính là Long Vận Nhi, các thấy muốn tìm em ạ?”  

Long Vận Nhi có chút rụt rè, nói. Không ngờ lãnh đạo trường lại tới thật, cô ấy trở tay không kịp.  

“Bạn học Long Vận Nhi năm đó thi đại học đứng top ba thành phố Lâm Giang chúng ta, sau đó vì tình hình đặc biệt mà xin thôi học”.  

Người đàn ông hói đầu nói. Long Vận Nhi đương nhiên biết người này, ông ta tên là Chu Thiết Lượng, là chủ nhiệm giảng dạy của trường đại học Lâm Giang.  

“Là thế này, chào bạn học Long Vận Nhi. Tôi là Dương Ngọc Can. Tình hình của em chúng tôi đã tìm hiểu rồi. Vì hoàn cảnh gia đình mà một sinh viên ưu tú như em đành phải thôi học, thực sự là tổn thất của chúng tôi. Tôi vừa tìm hiểu tình hình liên quan thì lập tức chạy ngay tới đây”.  

Dương Ngọc Can chậm rãi nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc