ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bởi vì bố và Tuyết Cầm ở chung sẽ sinh thêm em trai em gái, nên phòng trống là dành cho em trai em gái sau này ở”.  

Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói.  

“Khụ khụ khụ...”  

Long Thiên Tiếu nghe xong không khỏi ho khan một tiếng, anh bị nghẹn luôn rồi, đứa nhỏ này thật sự cái gì cũng dám nói.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong cũng đỏ mặt như chiếc vải màu đỏ, liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, khó chịu nói: “Ai muốn cùng bố em sinh em bé chứ?”  

“Phải sinh chứ, sinh một em trai, một em gái chơi cùng Tiểu Tịch, không lẽ không tốt sao?”  

Long Tiểu Tịch bộ dạng ngây thơ nói.  

“Được rồi, nói nhiều như vậy, mau đi ngủ đi, còn không đi là đánh mông em đó”.  

Cố Tuyết Cầm có chút không kiểm soát được biểu cảm, chỉ có thể mắng nhẹ một câu.  

“Vâng, em biết rồi, em làm xong bài tập rồi đây, đi ngủ liền. Tối nay em muốn ngủ với chị Tuyết Cầm!”  

Long Tiểu Tịch nghe thấy lời này, rất ngoan ngoãn nói. Vừa nói, cô bé vừa chui vào chăn của Cố Tuyết Cầm, che kín người, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.  

“Bố, nếu bố muốn ngủ với chị Tuyết Cầm thì con cũng có thể để cho chị Tuyết Cầm ngủ với bố một đêm! Trên người chị Tuyết Cầm có mùi thơm, sờ da thịt chị rất thoải mái. Con là con gái mà cũng rất thích. Nhưng nếu bố muốn con nhường chị Tuyết Cầm thì phải hứa ngày mai làm sườn xào chua ngọt cho con”.  

Long Tiểu Tịch bộ dạng nghiêm túc nói, bộ dạng đó không hề giống đang nói đùa chút nào, Cố Tuyết Cầm nghe xong trong lòng vừa ngại vừa khó xử, cái gì mà da thịt sờ cảm thấy rất thoải mái, da thịt là da thịt gì?  

“Chị nói em nghe nè nhóc con, chị chỉ đáng giá một bữa sườn xào chua ngọt thôi sao?”  

Cố Tuyết Cầm không vui nói.  

“Được rồi, con im lặng đi, cẩn thận không lát nữa chị Tuyết Cầm đuổi con ra ngoài đó”.  

Long Thiên Tiếu khá cạn lời nói, anh cũng không biết cô nhóc này là vô tình hay cố ý, nói linh tinh làm hai người cảm thấy không thoải mái, Long Thiên Tiếu vậy mà lại có ý muốn trốn tránh.  

“Anh cũng đi ngủ đi, không lẽ thật sự muốn ngủ ở đây sao?”  

Cố Tuyết Cầm đỏ mặt nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe xong cũng đáp lại rồi liền rời đi. Sau khi nhìn Long Thiên Tiếu rời đi, trong lòng Cố Tuyết Cầm đột nhiên có cảm giác mất mát.  

“Được rồi, đi ngủ thôi, không được nói nữa, ngày mai còn phải đi học”.  

Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch đang vùi đầu trong chăn.  

“Em ngủ rồi!”  

Long Tiểu Tịch mở một mắt nói. Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút buồn cười, rồi tắt đèn. Nhưng sau khi tắt đèn, Long Tiểu Tịch lại xoay người chui vào lòng Cố Tuyết Cầm, dường như vòng tay Cố Tuyết Cầm đặc biệt ấm áp vậy.  

Cố Tuyết Cầm cảm nhận được đứa trẻ đang trong vòng tay mình, cô chỉ dịu dàng cười nhẹ, ôm cô bé vào lòng.  

Sau khi rời khỏi phòng Cố Tuyết Cầm, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên, trở về phòng, Long Thiên Tiếu mới bấm nghe điện thoại, là cuộc gọi của Lâm Hi.  

“Có chuyện gì vậy?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Ngày mai Bách Lí Vô Cầu sẽ đến thành phố Lâm Giang, anh cả, bên anh đã chuẩn bị xong chưa?”  

Lâm Hi ở đầu dây bên kia hỏi.  

“Bố tôi đã được nhập viện Long Hòa thành phố Lâm Giang. Nếu anh ta đặc biệt gấp gáp thì lúc anh ta đến liền có thể bắt đầu giải quyết vấn đề của bố tôi”.  

Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Bách Lí Vô Cầu sẽ đến bệnh viện Long Hà vào lúc mười giờ sáng mai”.  

Lâm Hi lại nói.  

“Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp”.  

Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  

“Ừm, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, anh cả cũng đi ngủ sớm đi ạ”.  

Lâm Hi ở đầu dây bên kia nói.  

“Ừm”.  

Long Thiên Tiếu đáp lại, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng bíp, hiển nhiên là Lâm Tiếu đã cúp điện thoại.  

Chỉ là anh vừa đặt điện thoại xuống thì lại nhận được hai tin nhắn.  

“Alo!”  

“Ông chú kỳ quặc, khi nào thì chú dạy cháu Thái Cực Quyền?”  

Đây là tin nhắn của Tần Tiểu Manh.  

“Bao giờ rảnh rồi nói”.  

Long Thiên Tiếu chỉ tùy tiện trả lời lại.  

“Bao giờ chú rảnh?”  

Tần Tiểu Manh lại hỏi.  

“Chú cũng không biết”.  

Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.  

“Sao có thể như vậy?”  

Tần Tiểu Manh gửi tới một biểu tượng cảm xúc khinh thường.  

“Chú cho cháu một thời gian chính xác”.  

Tần Tiểu Manh lại hỏi.  

“Ngủ đi”.  

Long Thiên Tiếu không biết xấu hổ mà đáp.  

“Alo, không được, chú không được ngủ, mau trả lời câu hỏi của cháu!”  

Tần Tiểu Manh lại nói.  

“Không được ngủ, mau trả lời!”  

Tần Tiểu Manh lại gõ rất nhiều tin nhắn cho Long Thiên Tiếu nhưng vẫn không có hồi âm, Tần Tiểu Manh cảm thấy mình sắp tức chết, vì vậy lại bắt đầu gửi những icon cảm xúc. Nhưng lúc này, Long Thiên Tiếu đã tắt WeChat rồi, ngay cả điện thoại di động cũng đã tắt.  

Ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu bật điện thoại lên, khi anh phát hiện trong WeChat có hơn nghìn tin nhắn, anh thậm chí muốn xóa luôn Tần Tiểu Manh ra khỏi danh sách bạn.  

Sáng sớm, sau khi ăn sáng, Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đến trường mẫu giáo, vì hôm nay phải đi cùng Long Thiên Tiếu đến bệnh viện nên Cố Tuyết Cầm không đi làm, buổi sáng cũng không cùng Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đi học, mà cô lại ra ngoài tập thể dục.  

Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đi học rồi lại về nhà, lúc này đã gần chín giờ rồi.  

Khoảng 9 giờ 30 phút sáng, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng bệnh của Long Đức Phúc, bệnh viện Long Hòa.  

“Bố, mẹ!”  

Long Thiên Tiếu bước vào phòng bệnh, thấy Lý Bình đang xem Long Đức Phúc ăn. Ngoại trừ chân không tiện đi lại thì Long Đức Phúc có thể tự mình ăn cơm được.  

“Cháu chào hai bác!”  

Cố Tuyết Cầm cũng rất lịch sự nói.  

“Thiên Tiếu đến rồi, Tuyết Cầm cũng đến rồi. Ở đây không có việc gì, bọn con bận công việc thì không cần qua đây cũng được”.  

Lý Bình nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm trong lòng có chút vui mừng, đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Tuyết Cầm ở phía sau Long Thiên Tiếu, bà cảm thấy con dâu và con trai mình vô cùng xứng đôi.  

“Đợi lát nữa bác sĩ Bách Lý sẽ đến đây, con không thể không ở đây!”  

Bình luận

Truyện đang đọc