ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 74: Bệnh tình

“Thế này đi, bố mẹ và Vận Nhi, mọi người ngồi ở xe của cô bé này nhé. Con và Tuyết Cầm sẽ đi xe máy điện đến, bố mẹ không cần lo viện phí, con đã lo hết rồi!”

Sau khi đỡ Long Đức Phúc vào xe, Long Thiên Tiếu nói với Lý Bình.

“Ừ, được rồi! Mà bạn con giúp như thế này, chúng ta phải báo đáp thế nào đây?”

Lý Bình hơi thấp thỏm, họ là những người nông dân cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đều là người thành thật, không muốn thiếu nợ ai.

“Bác không cần lo nhiều như vậy đâu, đây là việc cháu nên làm, chuyện nhỏ thôi mà! Không cần nói cái gì mà báo đáp hay không đâu ạ!”

Tần Tiểu Manh ngồi ở ghế lái, sau đó nói.

“Chuyện này…”

Lý Bình nghe thấy, đột nhiên không biết nên nói gì, cũng không biết con trai mình và cô bé này có quan hệ gì, cô bé này không giống như những đứa trẻ bình thường.

Sau khi Long Vận Nhi, Lý Bình và Long Đức Phúc đều lên xe, Long Thiên Tiếu cũng đóng cửa xe lại.

“Có thể xuất phát rồi, chú sẽ đi theo sau!”

Long Thiên Tiếu nói với Tần Tiểu Manh, nghe thấy, cô bé chỉ gật đầu, sau đó khởi động xe. Ngồi ở trong xe, Long Đức Phúc và Lý Bình đều cảm thấy không tự nhiên cho lắm, vừa nhìn đã biết chiếc xe này là xe hiệu, cả đời họ cũng chưa từng ngồi lên chiếc xe nào như thế nào.

“Cô bé, nhà cháu làm gì thế?”

Lý Bình hơi do dự một chút mới hỏi ra

“Nhà cháu á, cái gì cháu làm gì cũng chút chút ạ: bất động sản, y dược, may mặc, nghề nào cũng làm một chút ạ”.

Tần Tiểu Manh nghe thấy, chỉ thản nhiên trả lời lại.

“Tiểu Manh, sao chị thấy em khá quen nhỉ, hình như chị từng gặp em ở đâu rồi nhưng chị không nhớ ra”.

Long Vận Nhi ngồi ở ghế phó lái hỏi.

“Người đó nói với mọi người cháu là ai thế?”

Tần Tiểu Manh hỏi.

“Người đó là anh chị sao? Anh ấy không nói gì!”

Long Vận Nhi nói.

“Thế thì em cũng không thể nói cho mọi người biết được, đến khi đó, chị tự đi hỏi chú ấy là biết mà”.

Tần Tiểu Manh cười cười, úp úp mở mở, sau đó tập trung lái xe.

“Tần Tiểu Manh là ai, hình như mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi?”

Cố Tuyết Cầm ngồi trên chiếc xe máy điện của Long Thiên Tiếu, hỏi.

“Cô bé đó đến từ nhà họ Tần – Tần Viễn Lâm là bố của cô bé thì cô nói xem cô bé là ai?”

Long Thiên Tiếu cười cười, những chuyện này, cũng không cần phải giấu Cố Tuyết Cầm, dù bây giờ anh không nói thì sau khi đến bệnh viện, Cố Tuyết Cầm cũng có thể nhìn ra thôi.

“Hả? Anh đang đùa tôi à?”

Trên mặt Cố Tuyết Cầm hiện lên vẻ khó tin, mặc dù nói cách Tần Tiểu Manh thể hiện cô bé ấy là người có tiền, nhưng cô không ngờ Tần Tiểu Manh lại là cô cả nhà họ Tần.

“Tôi không đùa, không phải tôi đã từng nói với cô là tôi và Tần Viễn Lâm có chút giao tình rồi sao?”

Long Thiên Tiếu khởi động chiếc xe máy điện, thờ ơ nói.

“Vậy thì không phải tôi có thể, thông qua cô bé…”

Trong lòng Cố Tuyết Cầm dấy lên một chút hi vọng, ban đầu cô vẫn không tin Long Thiên Tiếu, nhưng hiện giờ, cô tin rồi, cho nên cô cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ Long Thiên Tiếu thật sự quen biết Tần Viễn Lâm, hơn nữa, dường như hai người còn có quan hệ không bình thường.

“Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ đưa cô đến tìm Tần Viễn Lâm. Còn con bé là một cô nhóc chỉ biết ăn chơi ngủ nghỉ, hiểu cái gì chứ?”

Long Thiên Tiếu cười nhạt, sau đó nói.

“Được!”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, hít một hơi thật sau, một tia hi vọng nhen nhóm trong lòng cô, xem ra chuyện ngày mai sẽ ăn chắc rồi. Người đàn ông này rốt cuộc còn đang giấu giếm cô bao nhiêu chuyện nữa, tại sao anh ấy lại có quan hệ với người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Cố Tuyết Cầm có rất nhiều nghi vấn trong lòng.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe máy điện của Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng dừng ở trước cửa bệnh viện Long Hòa thành phố Lâm Giang. bệnh viện Long Hòa thành phố Lâm Giang là Bệnh viện do nhà họ Tần đầu tư, là bệnh viện có trang thiết bị đầy đủ nhiều chuyên gia hàng đầu nhất của thành phố Lâm Giang.

“Bệnh viện Long Hòa thành phố Lâm Giang!”

Cố Tuyết Cầm xuống xe, hơi kích động thốt lên một tiếng. Đây là bệnh viện lớn và quyền lực nhất ở thành phố Lâm Giang, viện phí của bệnh viện Long Hòa không hề rẻ chút nào, ở trong bệnh viện này một ngày thì viện phí gấp năm đến mười lần các bệnh viện bình thường.

Cũng chỉ có những người có giàu có và nổi tiếng, có thân phận và địa vị, mới có thể lựa chọn bệnh viện Long Hòa làm nơi tĩnh dưỡng và khám bệnh.

Đến đây, Cố Tuyết Cầm càng tự tin giao tình giữa Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm là giao tình không hề bình thường.

“Đi thôi nào, vào thôi!”

Long Thiên Tiếu nói, Cố Tuyết Cầm nghe thì gật đầu, đi theo anh vào trong. Long Thiên Tiếu gửi tin nhắn cho Tần Tiểu Manh thì biết Long Đức Phúc đang ở trong phòng bệnh, mặc dù chỉ là kiểm tra, nhưng Tần Tiểu Manh vẫn sắp xếp phòng bệnh cho Long Đức Phúc.

“Tình hình bây giờ ra sao rồi?”

Long Thiên Tiếu bước vào phòng bệnh, đây là phòng bệnh cao cấp, thiết bị cần thiết nào cũng có.

“Đã kiểm tra hết rồi, hiện giờ, chỉ đợi kết quả khám thôi!”

Tần Tiểu Manh trả lời, với phòng bệnh này của bệnh viện Long Hòa, hơn nữa thân phận của Tần Tiểu Manh còn là cô cả nhà họ Tần, tốc độ kiểm tra đương nhiên phải nhanh nhất.

“Thiên Tiếu à, con nhìn chỗ này xem, xa hoa như vậy, chắc chắn phải tiêu rất nhiều tiền!”

Lý Bình nhìn xung quanh, cảm thấy hơi lo lắng, từ khi đi vào bệnh viện, bà ấy đã có thể nhìn ra, bệnh viện này khác với những bệnh viện khác.

Hơn nữa, chính vì Tần Tiểu Manh mà những người ở đây ai cũng rất khách khí với họ.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, tiền không thành vấn đề!”

Long Thiên Tiếu thản nhiên đáp.

“Xin hỏi người nhà của bệnh nhân Long Đức Phúc có ở đây không?”

Đúng lúc này, một y tá bước vào hỏi.

“Tôi là người nhà của bệnh nhân, xin hỏi đã có kết quả kiểm tra chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Đã có kết quả kiểm tra của bệnh nhân Long Đức Phúc, giáo sư Lưu mời anh đến, ông ấy muốn đích thân giải thích bệnh tình của bệnh nhân với anh”.

Y tá liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, cực kỳ khách sáo nói, sau đó lại chào hỏi Tần Tiểu Manh, ai cũng biết Tần Tiểu Manh có thân phận gì, trong hoàn cảnh bình thường, cô cả rất ít khi đến nơi này.

Lần này, vì bệnh nhân tên là Long Đức Phúc mà cô ấy đến bệnh viện của họ, ai cũng có thể nhìn ra được thân phận của bệnh nhân này không hề đơn giản chút nào.

“Cô có thể bảo giáo sư Lưu đến không, gia đình chúng tôi, gồm cả bố của tôi, đều muốn biết bệnh tình như thế nào!”

Long Thiên Tiếu dừng lại một chút, sau đó nói.

 

“Chuyện này… tôi e rằng không được rồi, theo quy định của bệnh viện, chúng tôi phải tránh mặt bệnh nhân, tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân”.

Y tá có hơi khó xử.

“Cô gái, tôi không sao, tôi cũng muốn biết chân mình thế nào, làm phiền cô rồi”

Long Đức Phúc cũng nói.

“Chuyện này…”

Y tá vẫn hơi khó xử.

“Đi đi, làm theo những gì họ yêu cầu, nói với giáo sư Lưu, chỉ cần nói là tôi nói vậy thôi!”

Cuối cùng Tần Tiểu Manh lên tiếng.

“Vâng, thưa cô chủ!”

Y tá nghe vậy, khẽ cúi đầu, rất cung kính đáp, sau đó đi ra ngoài.

Hai phút sau, một bác sĩ tuổi trung niên đeo kính, khoảng bốn mươi tuổi bước vào, phía sau còn có vài bác sĩ trẻ.

“Xin chào cô chủ, tôi là Lưu Chấn Sinh, là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện!”

Lưu Chấn Sinh đến trước mặt Tần Tiểu Manh, rất cung kính nói.

“Tôi biết rồi, ông nói cho người nhà bệnh nhân về tình trạng của bệnh nhân đi!”

Tần Tiểu Manh khẽ gật đầu, sau đó nói.

Bình luận

Truyện đang đọc