ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 8: Không biết cũng không dám hỏi

Động tác khó hiểu này của Trần Hướng Thiên hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Vẻ mặt của ông ta giờ phút này đã tái nhợt, gần như gặp phải chuyện không thể chấp nhận được.

“Bụp!”

Trần Hướng Thiên quỳ xuống, nhặt giấy chứng nhận trên mặt đất, trịnh trọng gấp lại, ánh mắt khẽ di chuyển giống như sợ người khác nhìn thấy nội dung bên trong giấy chứng nhận.

“Thế nào?”

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt hỏi.

“Họ Trần tôi có mắt không tròng, thật đáng chết!”

Ánh mắt Trần Hướng Thiên nhìn Long Thiên Tiếu rõ ràng đã thay đổi. Trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, sợ sệt, lúc nói chuyện, hơi thở cũng có chút gấp gáp.

“Đứng lên đi!”

Long Thiên Tiếu lại nói, nghe được lời này, Trần Hướng Thiên mới đứng bật dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Long Thiên Tiếu, dùng hai tay nâng tờ giấy chứng nhận lên. Long Thiên Tiếu từ trên cao nhìn xuống, cất tờ giấy chứng nhận đi.

“Ông tên là gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Báo cáo, tôi là Trần Hướng Thiên, nguyên sĩ quan cấp tá hạng ba, phân khu 7, chiến khu Nam Cảnh!”

Trần Hướng Thiên lùi sau hai bước, đứng thẳng người, đang định hành lễ nhưng bị Long Thiên Tiếu giữ tay lại.

“Ông làm gì vậy? Tôi chỉ là người bình thường, gọi tôi là Long Thiên Tiếu. Nếu ông tôn trọng tôi thì xưng hô tôi, anh. Nếu ông coi tôi như người lạ thì gọi tên tôi là được”.

Khóe miệng Long Thiên Tiếu cong lên, nói.

“Anh Long!”

Trần Hướng Thiên hô lớn. Ông ta cũng là người tinh ý, nhanh chóng hiểu ý của Long Thiên Tiếu. Anh không muốn để lộ thân phận ở nơi này.

Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến những người xung quanh đều chết lặng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Cảnh sát trưởng Trần, Trần Hướng Thiên, sao vậy, tôi gọi ông đến là để bắt thằng vô dụng này phải chịu tội!”

Trịnh Lệ Hoa sững sờ, tại sao lại thành như vậy. Rốt cuộc thằng vô dụng này đưa cho Trần Hướng Thiên xem cái gì, vì sao phản ứng của Trần Hướng Thiên trước và sau lại khác nhau một trời một vực như vậy.

“Đúng vậy, cảnh sát trưởng Trần, có phải ông nhầm lẫn rồi không. Nó chỉ là thằng vô dụng, nó thì có thân phận gì mà tôi làm mẹ vợ còn không biết?”

Thấy công sức mình bỏ ra sắp công cốc, vẻ mặt của Vương Mỹ không ổn lắm vội vàng nói.

“Cảnh sát trưởng Trần, tôi thấy chứng nhận kia của anh ta chắc chắn có vấn đề, chắc chắn là giả. Cảnh sát trưởng Trần, đừng tin kẻ bỏ đi này!”

Cố Thiếu Duy cũng nói chen vào.

“Đủ rồi, im mồm hết cho tôi”.

Trần Hướng Thiên nghe thấy thế thì sắc mặt lạnh lùng nói.

“Trần Hướng Thiên, ông không thể làm thế. Mẹ con tôi bị thằng vô dụng này đánh cho tơi tả mà ông lại thờ ơ. Trần Hướng Thiên, nhà họ Tôn chúng tôi không dễ chọc đâu!”

Trịnh Lệ Hoa tức tối. Bà ta là phu nhân nhà họ Tôn. Tuy nhà họ Tôn chỉ là dòng họ hạng hai ở thành phố Lâm Giang nhưng đã đủ để bà ta tung hoàng ngang dọc ở đây rồi, đến đâu mà không được người khác đón tiếp nồng nhiệt chứ?

Trịnh Lệ Hoa vừa nói như thế, Trần Hướng Thiên đã đi về phía bà ta.

“Bốp!”

Một cái tát giòn giã vang lên, khiến mọi người đều hoảng sợ, không ai ngờ Trần Hướng Thiên lại ra tay luôn.

“Đồ rẻ mạt này, bà cho rằng nhà họ Tôn là cái thá gì, cái đồ không biết trời cao đất dày. Chỉ là một đứa hầu mà la hét cái gì? Thân phận anh Long tôn quý, nếu nói thêm nửa câu, thì dù anh Long không nói gì thì Trần Hướng Thiên tôi cũng sẽ tiễn bà xuống địa ngục”.

Sắc mặt Trần Hướng Thiên dữ tợn nói. Đối với người sỉ nhục Long Thiên Tiếu, ông ta hận không thể ăn tươi nuốt sống bà ta. Chỉ có người từng ở chiến khu Nam Cảnh, mới biết người đàn ông trước mặt này rốt cuộc là ai.

Sự hung hăng của Trần Hướng Thiên khiến tất cả mọi người ở đó đều không dám lên tiếng, nhìn dáng vẻ của ông ta khiến Trịnh Lệ Hoa cũng bị dọa cho sợ run.

“Còn mấy người, không một ai biết trời cao đất dày là gì. Nếu tôi lại nghe thấy nửa câu gièm pha đối với anh Long thì không ai thoát khỏi cái chết đâu!”

Trần Hướng Thiên nhìn xung quanh rồi nói. Những người đang có mặt ở đây đều im như thóc. Thế giới này điên rồi sao?

Họ không biết cũng không dám hỏi.

“Vừa phải thôi, tôi không muốn trong nhà có người chết”.

Long Thiên Tiếu nhìn thấy cảnh này chỉ lạnh nhạt nói.

“Vâng, anh Long. Đây là số điện thoại của tôi. Sau này có việc gì cần hỗ trợ thì hãy gọi cho tôi, tôi rất mong muốn có thể giúp đỡ anh!”

Trần Hướng Thiên đưa cho Long Thiên Tiếu một danh thiếp, cung kính nói.

“Thật sao? Tôi muốn san bằng nhà họ Tôn, ông có làm được không?”

Long Thiên Tiếu nhìn tấm danh thiếp, nói một câu đầy ý tứ.

“Chuyện này… Sợ rằng tôi không làm được! Nhưng nếu được anh chống lưng thì tôi chắc chắn sẽ hoàn thành”.

Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy có chút khó xử, nhưng khi nghĩ kỹ thì lại nói vô cùng chắc chắn.

Nếu Long Thiên Tiếu dùng chính năng lực của mình để san bằng nhà họ Tôn thì chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng nếu ông ta đi làm thì đó là chuyện không thể.

Mọi người nghe thấy thế thì nhất thời vô cùng kinh ngạc.

“Được rồi, ông đi trước đi, tiện tay dọn sạch đống rác trong nhà tôi. Con người tôi, được cái vô cùng thích sạch sẽ”.

Long Thiên Tiếu cầm lấy tấm danh thiếp, nói.

“Rõ!”

Trần Hướng Thiên hơi cúi người, nói.

“Mấy người các cậu bắt con hầu này, và tên lưu manh Tôn Hạo này cho tôi. Tôi sẽ đưa chúng về thẩm vấn”.

Trần Hướng Thiên lại nói với mấy cảnh sát sau lưng ông ta. Những người này nghe thấy thế thì xông lên bắt lấy Trịnh Lệ Hoa.

“Ông… các người! Trần Hướng Thiên, ông thật sự không nể mặt nhà họ Tôn sao?”

Lúc này, Trịnh Lệ Hoa mới hoảng sợ, vội vàng nói.

“So với anh Long thì thể diện nhà họ Tôn đáng mấy xu, không biết tốt xấu, đưa đi!”

Trần Hướng Thiên trách mắng, không cho Trịnh Lệ Hoa có cơ hội nói thêm gì nữa.

“Nhà họ Tôn đúng không. Nếu họ không biết điều thì thành phố Lâm này không có chỗ dành cho dòng họ Tôn này nữa đâu”.

Long Thiên Tiếu quay lưng lại, ôm cô bé đi vào trong, lạnh nhạt nói. Tuy giọng nói của anh không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ.

Nhìn theo bóng lưng của Long Thiên Tiếu quay đi, Trần Hướng Thiên lại hơi khom lưng, tỏ ra vô cùng cung kính.

“Cái đó… cảnh sát trưởng Trần, chuyện này là sao?”

Lúc này Vương Mỹ vẫn đang sững sờ, khung cảnh trước mắt khiến bà ta khó hiểu.

“Đúng vậy, cảnh sát trưởng Trần, anh ta chỉ là thứ rác rưởi!”

Cố Thiếu Duy cũng nói.

“Hừ, có một vài việc, hai người không đủ tư cách để biết. Nhưng tôi cảnh cáo bà một chuyện, đừng lấy dây tự thắt cổ mình, anh Long không phải là người mà bà có thể mở miệng ra là gọi vô dụng, rồi rác rưởi đâu. Biết điều một chút sẽ tốt hơn đấy!”

Trần Hướng Thiên không nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, vung tay rồi đưa người rời đi.

Vì Tôn Hạo bị đánh không còn nhận ra dáng người nữa cho nên sau đó đành phải cử ra bốn người túm lấy tay chân khiêng đi.

Đến khi đám người đã giải tán hết thì Cố Tuyết Cầm mới hoàn hồn từ sự kinh ngạc. Sự việc đã biến thành như thế này, rốt cuộc là Long Thiên Tiếu đã đưa cho Trần Hướng Thiên xem cái gì mà sau khi ông ta xem xong thì phản ứng trước sau thay đổi lớn như thế?

Lúc này, lòng Cố Tuyết Cầm tràn đầy thắc mắc, nhìn Long Thiên Tiếu rời đi, cô cũng vội vàng đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc