ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Cái thằng này, có tiền cũng không thể tiêu như thế, có tiền cũng là tiền của con, con kiếm tiền chẳng lẽ không vất vả hay sao? Mới có một tý tiền, đừng tiêu lung tung!”  

Lý Bình có chút bất lực nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng chỉ cười cười, bố mẹ anh vất vả cả đời quen rồi nên mới thế.  

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con tự biết suy nghĩ”, Long Thiên Tiếu nói.  

“Bây giờ đã hơn bốn giờ, Tuyết Cầm với Tiểu Tịch cũng sắp tan học rồi. Con phải đi đón bọn họ đây, chỗ chúng ta ăn cơm gần trung tâm thương mại Tiềm Long”, Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ và nói.  

“Trung tâm thương mại Tiềm Long ở gần đây, cách đây mấy phút đi đường. Sau khi anh đón được chị dâu và Tiểu Tịch thì gọi điện cho em, em với mẹ đi bộ qua là được”, Long Vận Nhi nói.  

“Được, vậy anh đi đây”, Long Thiên Tiếu nghe xong liền nói, sau đó xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện  

Bệnh viện Long Hòa gần Tập đoàn Cố Thị hơn chút nên Long Thiên Tiếu quyết định đón Cố Tuyết Cầm trước.  

Khoảng mười phút là anh đã tới trước cửa Tập đoàn Cố Thị. Lúc anh tới thì Cố Thị vẫn chưa hết giờ làm việc, bên ngoài còn ít người.  

Anh tìm một chỗ để đậu xe sau đó nhắn tin cho Cố Tuyết Cầm nói rằng anh đến đón cô.  

“Tôi biết rồi, xuống ngay đây”.  

Cố Tuyết Cầm trả lời tin nhắn rất nhanh, đoạn cuối tin nhắn còn đính thêm stiker trái tim màu hồng. Long Thiên Tiếu nhìn thấy, miệng bất giác cong lên.  

Anh mở cửa xe, bước xuống, anh không nói với Cố Tuyết Cầm về việc mình lại mua một con xe mới, muốn cho cô một bất ngờ, cũng là sợ cô vì chuyện này mà giận anh.  

Sau khi xuống xe, anh dựa vào chiếc Audi A6, trong tay cầm điện thoại di động, đọc báo.  

Khoảng hai, ba phút sau thì Tập đoàn Cố Thị cuối cùng cũng hết giờ làm việc, rất nhiều người từ bên trong tòa nhà Cố Thị đi ra, từng tốp nam nữ xì xào bàn tán.  

Vị trí Long Thiên Tiếu dừng xe tương đối dễ thấy. Bất kỳ ai tan làm đi ra, chỉ cần liếc mắt là cũng có thể thấy chỗ Long Thiên Tiếu đứng.  

“Chậc chậc chậc, người đó là ai vậy, trông khá đẹp trai đó!”  

“Anh ta dựa vào cái xe đó. Nếu như không nhầm thì cái xe đó chính là chiếc Audi A6 đời mới của năm nay”.  

“Chiếc xe đó ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm ngàn tệ, hình như anh ta đang đợi ai đó”.  

Rất nhiều cô gái đi ra từ tòa nhà Cố Thị đều lén nhìn Long Thiên Tiếu và bàn luận to nhỏ. Những cô gái trẻ trung mơ mộng nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của Long Thiên Tiếu thậm chí còn đỏ mặt.  

Long Thiên Tiếu tuy rằng đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi nhưng mà trông trẻ hơn tuổi, trông như chỉ mới ngoài hai mươi. Một người đàn ông đẹp trai lại có khả năng tài chính nhất định thì thường được chào đón trong xã hội.  

Rõ ràng, Long Thiên Tiếu đươc coi là người như thế vào lúc này.  

Rất nhiều cô gái chỉ dám nhìn lén, chỉ bước chậm lại chứ không dám tới bắt chuyện, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.  

“Anh gì ơi, anh đang đợi ai à?”  

Lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền đến, một cô gái cao gầy, mặc một bộ váy ngắn, đi giày cao gót và xách túi đi tới. Cô gái cao gầy có một đôi chân dài với tất da chân màu đen, thân hình có đường cong, đôi môi đỏ rực có thể khiến đàn ông nổi lên d*c vọng trong phút chốc, một cái nháy mắt càng tăng thêm phần quyến rũ.  

Long Thiên Tiếu nghe thấy tiếng nói, rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn cô gái dường như là người nơi này và nói: “Đúng là đang đợi người, sao thế?”  

“Em, Cao Nguyệt Hinh, có vinh hạnh được trở thành người anh đợi không?”  

Cô gái cao gầy để hai tay trước bụng, vẻ dè dặt, cắn môi và nói. Thậm chí lúc nói chuyện, trên mặt còn xuất hiện vẻ ngượng ngùng.  

“Lương của cô rất cao đúng không?”, cô gái hỏi một đằng, Long Thiên Tiếu trả lời một nẻo.  

“Là sao?”, cô gái có chút không hiểu, liền hỏi.  

“Không phải cô nói lương của cô rất cao hay sao?”, Long Thiên Tiếu chớp mắt, cô gái sau khi nghe thế thì ngây ra một lúc rồi mới hiểu ý của anh.  

“Trời ơi, ông anh thật xấu xa, lấy người ta ra làm trò đùa. Người ta nói là tên của người ta là Cao Nguyệt Hinh, Cao trong từ Cao Nhĩ Phu(Golf), Nguyệt trong từ ánh trăng, Hinh trong từ ấm áp, hạnh phúc”.  

Người phụ nữ uốn éo thân hình, nói một cách trách móc.  

“Ồ, thì ra là thế?”, Long Thiên Tiếu bày ra bộ dạng đã hiểu rõ.  

“Anh đẹp trai ơi, người ta hôm nay quên đem theo chìa khóa rồi, tối nay không về được nhà rồi, hay là anh mời em ăn cơm đi”, người phụ nữ lại gợi ý một lần nữa.  

“Cô lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô”.  

Long Thiên Tiếu vẫy tay với cô gái, sau đó nói. Cô gái nghe vậy thì trong lòng rất vui, đàn ông đều như thế, cắn câu rồi. Cô ta đã có vô số chiến tích, với nhan sắc của cô ta, ai có thể kìm lòng được mà không cắn câu.  

Vì thế, cô gái đi tới, dỏng tai lên nghe.  

Long Thiên Tiếu cũng ghé vào bên tai cô ta nói nhỏ điều gì đó, sắc mặt của cô gái đột nhiên thay đổi, khóe miệng giật giật, vẻ mặt có chút đờ đẫn, sau đó xoay người rời đi.  

“Đồ thần kinh, có gì ghê gớm chứ, có chút tiền thì có gì ghê gớm? Con mẹ nó, dựa vào đâu mà coi thường bà đây, chê ngực bà đây không đủ lớn hay chân không đủ dài?”  

Sau khi người phụ nữ hồi phục lại tinh thần, cô ta nghiến răng, không nhịn được mà mắng. Long Thiên Tiếu tất nhiên là nghe thấy những lời mắng chửi này, nhưng anh không hề để ý, liếc nhìn bóng lưng cô gái rời đi và lắc đầu.  

Thân hình của cô gái xem như không đến nỗi nào, khuôn mặt cũng xinh đẹp. Nhưng so với Cố Tuyết Cầm thì kém một trời, một vực. Anh đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, giờ không thể nuốt nổi loại thức ăn kém chất lượng này, không phải là không ngon mà là ăn vào không đảm bảo an toàn thực phẩm.  

“Này, vừa nãy anh với người phụ nữ đó thì thầm cái gì thế?”  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đi tới, cô đã trông thấy hết một màn vừa nãy, đang phồng má nhìn có chút tức giận.  

“Cô ta muốn quyến rũ tôi, nhưng bị tôi từ chối rồi”, Long Thiên Tiếu không kiêng kỵ cái gì, cũng không sợ xung quanh toàn là người, nói thẳng ra.  

“Anh câm miệng!”  

Long Thiên Tiếu không để ý nhưng Cố Tuyết Cầm lại cảm thấy xấu hổ, trừng mắt với Long Thiên Tiếu, tức giận nói.  

“Tuân lệnh”, Long Thiên Tiếu chỉ đành cười đáp.  

“Xe của anh đâu? Anh đứng dựa vào xe của người ta làm gì, nhỡ làm xước xe người ta thì tôi không có tiền đền đâu”.  

Cố Tuyết Cầm nhìn xung quanh không thấy con xe máy của Long Thiên Tiếu, nghi ngờ hỏi.  

“Bị xước cũng không cần đền”, Long Thiên Tiếu nói.  

“Bớt bớt đi, đừng có đùa nữa!”, Cố Tuyết Cầm không vui nói.  

“Không phải đùa, đây là xe của chúng ta, tôi vừa mua, cào xước xe của mình, chả nhẽ lại phải đền?”  

Long Thiên Tiếu đứng thẳng dậy, bấm điều khiển trong tay, chiếc Audi nháy hai cái. Cố Tuyết Cầm nhìn thấy, có chút kinh ngạc. Cô làm sao có thể nghĩ rằng Long Thiên Tiếu trong nháy mắt lại mua một chiếc xe khác, tuy rằng chiếc xe này không đắt bằng BMW, nhưng vẫn là một chiếc xe tốt, không có vài trăm ngàn tệ, không mua được.  

“Trời ơi, tôi nói Cố Tuyết Cầm cô tại sao lại chạy nhanh thế, thì ra chạy nhanh để đi hẹn hò với đàn ông nha!”, một giọng nói thong thả truyền đến vào ngay lúc đó.

Bình luận

Truyện đang đọc