ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 31: Anh ơi, nhà thiếu em rể không?

“Cậu là Dương Vĩ thì kệ cậu, liên quan gì đến tôi? Cậu biến ra”.

Vẻ mặt của Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói. Trong lòng anh hiểu rõ, cậu thanh niên đeo kính này chẳng qua là muốn thế hiện trước mặt Lâm Hi.

“Ghê tởm, th ô tục. Thế mà chú có thể dùng ngôn ngữ thô lỗ như thế để làm nhục tôi. Muốn đi qua đó, mơ đi. Mấy kẻ nghèo hèn như chú chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Nếu tôi để chú qua đó, chú lại làm mấy hành động quấy rối chị gái kia thì sao?”

Cậu thanh niên đeo kính nhanh tỏ vẻ hiên ngang nói. Nhìn thấy một màn này, Long Thiên Tiếu chỉ có thể nhìn Lâm Hi cười khổ một tiếng. Người lớn lên xinh đẹp, quả nhiên đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.

“Tôi đếm đến ba, cút, nếu không tự chịu”.

Long Thiên Tiếu bất lực, đành nói.

“Không cút thì sao?”

Cậu thanh niên đeo kính tỏ ra bộ dạng vô cùng bướng bỉnh.

“Bốp!”

Một tiếng va chạm vào da thịt vang lên, chỉ nhìn thấy Long Thiên Tiếu ra đòn cực kỳ nhanh, đạp một cước khiến cậu thanh niên đeo kính bay ra, toàn thân chui vào gầm xe bus.

“Ba!”

Sau khi làm xong tất cả, Long Thiên Tiếu mới nói một câu đó. Mọi người thấy thế thì trong đầu cảm thấy vô cùng hoang mang, không phải nói đếm đến ba sao?

Anh còn chưa bắt đầu đếm đã ra tay, đây là không làm theo lẽ thường sao!

Long Thiên Tiếu mạnh mẽ như vậy khiến những người đứng quanh lập tức ngậm miệng.

Lúc này, Lâm Hi đã đi tới. Cậu thanh niên đeo kính cũng rất nhanh chóng chui ra từ gầm xe.

“Anh cả, lên xe đi!”

Lâm Hi nhìn thấy Long Thiên Tiếu thì khẽ cười, nói.

Cậu thanh niên đeo kính vừa bò ra thì nghe thấy Lâm Hi gọi Long Thiên Tiếu là anh cả, cậu ta chết lặng, muốn độn thổ cho xong. Ánh mắt mọi người nhìn Long Thiên Tiếu cũng thay đổi luôn.

“Ừ”.

Long Thiên Tiếu đáp lại.

“Chị gái xinh đẹp, xin chào!”

Long Tiểu Tịch nhìn thấy Lâm Hi, ngọt ngào gọi.

“Chào Tiểu Tịch”.

Lâm Hi bóp bóp hai má Long Tiểu Tịch, cười nói, sau đó mở cửa xe để họ lên xe.

“Anh trai ơi, hỏi một chút, nhà anh có thiếu em rể không?”

Thấy Long Thiên Tiếu và Lâm Hi sắp lên xe, có thanh niên to gan nói.

“Không thiếu, cút!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thì khó chịu đáp.

“Bố cháu không thiếu em rể, chỉ thiếu vợ thôi”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy thế thì mở miệng nói.

“Nói linh tinh gì đấy?”

Long Thiên Tiếu không nể nang bóp hai má Long Tiểu Tịch. Bé con chính là như thế, lúc nào cũng có thể nói ra mấy câu như sấm đánh bên tai. Lâm Hi ở phía trước lái xe suýt nữa không nhịn được bật cười.

“Con có nói linh tinh đâu. Bố bằng này tuổi rồi vẫn một mình, con cũng thấy vội thay bố”.

Long Tiểu Tịch phản bác nói.

“Được rồi, im mồm!”

Long Thiên Tiếu có chút khốn đốn, bé con mới năm tuổi lại mồm mép hơn những đứa bé cùng trang lứa, cũng không biết học của ai.

“Ồ, vậy con không nói chuyện với bố nữa, con nói chuyện với chị Lâm Hi”.

Long Tiểu Tịch tỏ ra bất cần nói.

“Được, Tiểu Tịch nói chuyện với chị nhé”.

Lâm Hi nghe thấy thế thì bật cười, phụ họa. Cô ấy đã phát hiện ra, cô con gái này của anh cả không giống các bạn gái cùng trang lứa cho lắm, ít nhất là mồm miệng lanh lợi thì không ai có thể so được, dù bây giờ bé con mới năm, sáu tuổi.

“Chị Lâm Hi ơi, chị thích người đàn ông như bố của em không?”

Long Tiểu Tịch lại nói ra một câu dọa người.

“Được rồi, con im ngay!”

Long Thiên Tiếu quả thật không nghe nổi nữa.

“Con cũng có nói chuyện với bố đâu, con nói với chị Lâm Hi mà. Con gái nói chuyện với nhau, bố xen vào làm gì?”

Long Tiểu Tịch tỏ vẻ ghét bỏ nói.

“Chị Lâm Hi, chị nói xem, chị có thích người đàn ông như bố em không?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Thích chứ!”

Trẻ con đơn thuần, Lâm Hi cũng bật cười, sau đó nói.

“Vậy chị lấy bố em nhé, như thế thì sau này làm mẹ của Tiểu Tịch rồi!”

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, hỏi. Lâm Hi nghe thấy thế, trong lòng hơi rung động, nhưng loại rung động này chỉ thoáng qua mà thôi.

“Được rồi, đừng hỏi những câu vô nghĩa nữa”.

Long Thiên Tiếu lườm Long Tiểu Tịch, cảnh cáo nói. Long Tiểu Tịch nghe thấy thế thì tinh nghịch làm một cái mặt quỷ với anh.

“Không phải là em còn chị Tuyết Cầm nhà em sao? Cô ấy là người vợ danh chính ngôn thuận của anh cả mà”.

Thật lâu sau, Lâm Hi mới nói. Cô ấy có cảm giác, vừa rồi trong lòng có một thứ gì đó vừa bị câu nói của bé con mở ra, giống như mở một chiếc hộp Pandora vậy.

“Chị Tuyết Cầm cũng là một cô gái tốt nhưng chị ấy không cho em gọi chị ấy là mẹ”.

Long Tiểu Tịch ấm ức nói.

“Em mới mấy tuổi mà biết thế nào là người con gái tốt chứ?”

Lâm Hi khẽ cười một tiếng.

“Người đối với Tiểu Tịch tốt thì là người tốt đó!”

Long Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn nói.

“Được rồi, đừng nói nữa”.

Long Thiên Tiếu ngắt lời. Nếu không chen vào thì anh không biết bé con còn có thể nói xa xôi đến đâu nữa. Mới tí tuổi đầu, sao mà cái gì cũng nói được, thật khiến người ta đau đầu mà.

“Anh cả, tiếp theo đi đâu thế. Anh vẫn chưa nói, hay là về thẳng nhà?”

Lâm Hi lại hỏi.

“Chưa về nhà vội, tôi muốn đi cắt tóc. Cái dáng vẻ này của tôi hình như không đẹp mắt cho lắm”.

Long Thiên Tiếu nghĩ ngợi một lát mới nói.

“Đương nhiên là như vậy, anh cả mà chăm chút đầu tóc, ăn mặc thì còn có thể dựa vào nhan sắc để kiếm tiền được đấy”.

Lâm Hi không thể nhịn được trêu chọc. Người đàn ông này, bây giờ râu ria xồm xoàm, dáng vẻ thô kệch, đã chứng tỏ năm năm qua anh sống cũng không dễ dàng đến khổ sở.

Kiểu khổ sở này không chỉ là khổ sở với thực tế mà còn khổ sở về mặt tinh thần, trong lòng giày vò đau đớn.

Trong lòng Lâm Hi biết rõ, Long Thiên Tiếu bắt đầu chú ý đến hình tượng của bản thân, chứng tỏ anh đã tìm được động lực để sống.

Chiếc Lamborghini hòa vào dòng xe tiến về phía trước. Bây giờ là hơn ba giờ chiều, Lâm Hi đỗ xe ở một bãi đỗ xe ngầm trong một trung tâm thương mại.

Đến khi Long Thiên Tiếu bước ra từ trung tâm làm tóc thì vẻ ngoài của anh đã có thay đổi lớn, dường như trẻ ra mười mấy tuổi.

“Trời, bây giờ bố nhìn đẹp trai hơn nhiều đấy”.

Thấy hình ảnh mới của Long Thiên Tiếu, Long Tiểu Tịch có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô bé, Long Thiên Tiếu vẫn luôn mang dáng vẻ thô kệch. Bây giờ đã chăm chút vẻ ngoài thì khiến người khác cũng mang cảm nhận khác hẳn.

“Khác nhiều thế à?”

Long Thiên Tiếu bật cười.

“Khác nhau vô cùng lớn nhưng nên đổi một bộ quần áo khác. Chúng ta đợi chút nữa thì mua mấy bộ quần áo là được, quần áo bình thường, quần áo sang trọng, đều mua mấy bộ!”

Lâm Hi nhìn Long Thiên Tiếu thưởng thức nói. Vẻ ngoài của Long Thiên Tiếu vốn dĩ không kém, nhưng điều khác biệt với năm năm trước là trên khuôn mặt thiếu đi một phần kiên định và độc đoán, cũng có lẽ là bản thân anh cả muốn che giấu đi điều đó.

Suy cho cùng, năm năm nay, người anh cả này đã sống không dễ dàng gì.

“Chuyện đó thì không cần đâu!”

Long Thiên Tiếu từ chối nói, nhưng đã bị Lâm Hi kéo vào một cửa hàng bán trang phục. Nhân viên bán hàng nhìn thấy có khách vào thì nhanh chóng ra đón, nhưng khi nhìn thấy Long Thiên Tiếu thì ánh mắt cô ta lại lóe lên vẻ khinh thường. Kiểu ăn mặc này vừa nhìn đã biết là kẻ không có tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc