ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

"Được rồi, em ăn đi”.  

Cố Tuyết Cầm thấy thế, bật cười khanh khách nói, cô bé này lúc hiểu chuyện cũng vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa còn khiến người khác cảm thấy vui vẻ.  

"Không được, chị phải ăn đồ của em”.  

Long Tiểu Tịch có chút bướng bỉnh nói.  

"Được thôi!"  

Cố Tuyết Cầm có chút không biết nói gì.  

"Còn cô nữa, đây là phần của cô”.  

Long Tiểu Tịch nhúng một miếng lưỡi bò đã cắt thành miếng sau đó dùng thìa giơ ra trước mặt Long Vận Nhi.  

"Cám ơn Tiểu Tịch, Tiểu Tịch thật ngoan”.  

Long Vận Nhi cũng cười nói.  

"Được rồi, con cũng cần phải ăn rồi”.  

Long Tiểu Tịch dừng lại, sau đó ngồi lại vị trí của mình.  

"Phần của bố đâu?"  

Long Thiên Tiếu thấy thế, có chút không biết nói gì.  

"Bố lớn như vậy rồi còn không biết tự mình nhúng hay sao? Bố cũng chẳng phải là con nít!"  

Long Tiểu Tịch bày ra vẻ mặt trách cứ, tức giận nói. Long Thiên Tiếu nhất thời cảm giác muốn chửi thề, con bé này, đúng là không công bằng.   

Người làm bố là anh đây càng ngày không còn địa vị trong gia đình rồi.  

"Vậy họ cũng không phải là con nít mà”.  

Long Thiên Tiếu có chút không biết nói gì.  

"Chỉ có mình bố thích nhảy vào bắt bẻ thôi, con không thèm để ý đến bố nữa”.  

Long Tiểu Tịch vẻ mặt khó chịu nói.  

Long Thiên Tiếu: …  

Nghe được cuộc trò chuyện kia, Long Vận Nhi và Lý Bình ở bên cạnh đã cười không khép miệng lại được. Một nhà cùng nhau ăn cơm, tiếc nuối duy nhất chính là không có Long Đức Phúc, nếu không thì cả nhà mới được xem như là đoàn tụ.  

"À, thưa cô, tôi đã hỏi cấp trên của chúng tôi rồi, cấp trên nói không thể làm như vậy”.  

Lúc này, nhân viên phục vụ vừa đi hỏi ý quản lý đã quay lại, nói với người phụ nữ trung niên trang điểm đậm kia.   

"Không thể làm như vậy? Tại sao chứ? Tôi đến cửa hàng của các cô ăn cơm, chẳng lẽ không trả nổi tiền cho các người hay sao mà các cô cho một đám quỷ nghèo nàn đến đây làm tôi buồn nôn, vậy là có ý gì, đợi lát nữa bạn tôi tới, bọn họ chọc cho bạn tôi không vui thì cửa hàng các cô chịu trách nhiệm được sao?"  

Người phụ nữ trung niên nghe vậy liền bùng nổ.  

"Chuyện này...”  

Nhân viên phục vụ nghe vậy nhất thời không biết phải làm sao, vô cùng khó xử.  

"Tôi mặc kệ, chuyện này nếu cô không giải quyết cho tốt thì tôi sẽ khiếu nại. Hơn nữa, các cô biết tôi là ai không? Nếu như tôi muốn chỉnh các cô cũng chỉ chuyện trong chốc lát. Muốn cô không cách nào sống ở thành phố Lâm Giang nữa cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi”.  

Người phụ nữ trung niên đứng lên, vô cùng kiêu ngạo nói.  

"Thưa cô, xin cô bớt giận, nếu không như thế này đi, tôi thấy bàn bên kia cũng ăn được kha khá rồi, tôi để họ ăn xong liền đi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa, cô thấy thế nào ạ?"  

Nhân viên phục vụ vội vàng nói với vẻ mặt sợ hãi, trên mặt có chút bối rối, trong lòng có chút sợ hãi.  

"Vậy thì đi nhanh đi”.  

Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt khó chịu.  

"Vâng ạ, tôi đi ngay đây”.  

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới bàn của Long Thiến Tiếu. Cô ta giống như sắp bật khóc luôn rồi, cô ta cũng chỉ là kẻ làm công, cô ta cũng không muốn chọc giận bất cứ ai, nhưng càng không muốn mất đi công việc khó khăn mới có được này: “Thưa anh, anh xem các anh có thể ăn nhanh hơn được không, có thể…”   

"Không thể. chúng tôi còn phải ăn lâu hơn, bây giờ còn chưa ăn hết một nửa mà”.  

Nhân viên phục vụ đứng trước bàn của Long Thiên Tiếu, cô ta còn chưa nói xong đã bị Long Thiên Tiếu cắt ngang. Đám người Long Vận Nhi cũng nghe thấy âm thanh ở bên kia, người phụ nữ trung niên kia yêu cầu nhân viên phục vụ đuổi bọn họ đi, nhìn vẻ mặt đáng thương của nhân viên phục vụ, Long Vận Nhi cũng chỉ thở dài một hơi.  

Cả nhà cô ấy cũng là người nghèo khổ, cô ấy cũng hiểu rõ nỗi khổ của người nghèo khổ, cô ta cũng chỉ là một nhân viên phục vụ dựa vào đôi bàn tay của mình để kiếm tiền, không ai dễ dàng cả.  

"Thưa anh, tôi cầu xin anh, tôi thật sự không muốn mất đi công việc này, cầu xin anh”.  

Cô gái phục vụ suýt nữa thì quỳ xuống.   

"Anh, không thì chúng ta ăn nhanh lên, bỏ qua chuyện này đi”.  

Long Vận Nhi ở bên cạnh cũng nói, ai cũng không dễ dàng, tuy rằng người đàn bà chanh chua kia thực sự làm cho cô ấy vô cùng tức giận, nhưng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy liên lụy đến người vô tội, chưa kể người liên quan lại là một kẻ làm thuê.  

Tất cả mọi người đều là người nghèo khổ, ai cũng không dễ dàng gì.  

"Cô bé, cháu đừng nghe lời của nó, chúng tôi sắp ăn xong rồi, tôi ăn xong rồi sẽ kéo bọn chúng đi luôn. Cháu cứ nói với bà ta là chúng tôi sắp đi rồi”.  

Lý Bình ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên phục vụ, trên mặt nở nụ cười từ ái nói.   

"Cám ơn dì ạ, cảm ơn”.  

Nữ nhân viên phục vụ nghe vậy, lại cúi đầu mấy lần với đám người Long Thiên Tiếu và Lý Bình. Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không nói gì, mặc kệ nữ nhân viên phục vụ rời đi.  

"Thưa cô, bọn họ sắp đi rồi, mong cô chịu khó một chút”.  

Nữ nhân viên phục vụ quay trở lại bà của người phụ nữ trung niên rồi nói.  

"Vậy thì tốt rồi, đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng tôi ăn cơm”.  

Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn qua bên này, có phần kiêu căng nói. Hai chiếc bàn thực sự cách nhau khá xa, không gian cũng rộng, căn bản không tồn tại chuyện ảnh hưởng này nọ.   

"Chúng ta ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi”.  

Lý Bình đề nghị nói.  

"Mẹ, nên ăn như thế nào thì ăn như thế!"  

Long Thiên Tiếu gắp đồ ăn Lý Bình sau đó nói.  

"Con gái nhà người ta cũng không dễ dàng gì, con xem con bé còn nhỏ, còn ra ngoài làm công. Chúng ta ăn xong thì đi thôi, đừng gây thêm chuyện cho người ta”.  

Lý Bình liên tục nhấn mạnh nói, bà ấy cùng khổ cả đời nên bà ấy hiểu được cái khó của người nghèo khổ.  

"Không sao đâu mẹ. Cửa hàng này là của bạn con, đến lúc đó, con nói với bạn của con một tiếng, không để cô bé ấy không bị tủi thân là được”.  

Long Thiên Tiếu tiếp tục ăn, cũng chỉ trả lời như vậy. Nếu anh không nhớ lầm thì cửa hàng này là của nhà họ Tần, trung tâm thương mại Tiềm Long đều là của nhà họ Tần, cửa hàng trong trung tâm thương mại Tiềm Long không ít, hơn nữa còn chủ yếu tập trung ở lĩnh vực ăn uống.   

Có thể là do Tần Tiểu Manh thích ăn uống nên các cửa hàng ăn uống ở trung tâm thương mại Tiềm Long kinh doanh đều đủ kiểu đủ loại, mỗi cửa hàng có một đặc sắc riêng.   

"Như vậy à, như vậy cũng được, nhưng mà, cô bé kia lại bị làm khó sao”.  

Lý Bình nghe vậy hơi yên tâm một chút, cô bé kia cũng trạc tuổi con gái mình, con cái nhà ai không phải là máu thịt trong tim của bố mẹ. Có bố mẹ nhà nào lại muốn nhìn thấy con cái mình bị giày vò như vậy?  

"Đây là công việc của cô ta, cô ta bắt buộc phải xử lý tốt việc này”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói. Long Thiên Tiếu đã nói như vậy, Lý Bình cũng không tiếp tục nói gì nữa, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút lo lắng, nhưng lời Long Thiên Tiếu nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.  

Nhưng mà, đúng lúc này lại có một người phụ nữ mặc bộ vest tinh xảo đi tới, sau lưng cô ấy còn dẫn theo hai nhân viên phục vụ chỉnh tề, trong tay người phụ nữ mặc bộ vest tinh xảo còn cầm một cái khay, trên khay còn có một chai rượu vang, đang bước về phía bàn của Long Thiên Tiếu.   

"Xin hỏi, anh là anh Long, Long Thiên Tiếu phải không ạ?"  

Người phụ nữ mặc bộ vest tinh xảo đứng trước bàn của Long Thiên Tiếu, nở nụ cười nói. Cô ấy ăn mặc khác hẳn với những nhân viên phục vụ bình thường, chắc cô ấy là quản lý của cửa hàng này.  

"Đúng vậy. Xin hỏi có chuyện gì không?"  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lạnh nhạt đáp. 

Bình luận

Truyện đang đọc