ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Thấy Bách Lý Vô Cầu chuẩn bị rời đi, Tạ Trường Lâm vô cùng hoảng sợ.  

“Bác sĩ thiên tài Bách Lý, bác sĩ thiên tài Bách Lý tha mạng!”  

Tạ Trường Lâm gần như sắp khóc, nắm lấy tay áo Bạch Lý Vô Cầu, đều nói Bách Lý Vô Cầu là một người kỳ quái, nhưng không ngờ lại có thể kỳ quái đến mức này, một bác sĩ tốt tại sao lại học theo người khác hạ độc?  

“Chậc chậc chậc, cảnh tượng này, nhất định là viện trưởng và bác sĩ thiên tài Bách Lý quá mức hợp nhau, lưu luyến không rời!”  

“Chẳng thế à, cậu thấy viện trưởng Tạ quỳ xuống cả rồi, xem chừng sắp khóc, có lẽ ông ấy đã nhận được sự hướng dẫn của bác sĩ thiên tài, cảm động đến rơi nước mắt”.  

Thấy cảnh tượng trước mắt, đám học sinh bên ngoài bàn tán xôn xao, thậm chí còn có chút ghen tỵ, ước gì giờ phút này người đứng cạnh Bạch Lý Vô Cầu là bọn họ chứ không phải là Tạ Trường Lâm.  

“Tôi nói này, ông ngần ấy tuổi đầu rồi mà còn hoảng sợ cái gì? Không phải tôi chỉ hạ độc ông thôi sao, có chuyện gì to tát chứ? Yên tâm, chút độc này không chết được, cùng lắm chỉ bị tàn phế”.  

Bị Tạ Trường Lâm túm áo, Bách Lý Vô Cầu chán ghét nói, anh ta đi qua người Tạ Trường Lâm sau đó dùng sức kéo tay áo ra, Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy, sắc mặt biến thành màu gan lợn, cái gì gọi là ‘cùng lắm chỉ bị tàn phế’?  

Bản thân ông cũng đã lớn tuổi, nếu tàn phế, e rằng còn khó chịu hơn cái chết.  

“Ông ơi, nếu thầy Bách Lý nhà tôi nói không chết thì không chết được đâu. Ông yên tâm, cùng lắm chỉ tàn phế thôi”.  

Đúng lúc này, chàng thanh niên đi tới, vỗ vai Tạ Trường Lâm, vẻ mặt lương thiện nói. Nói xong liền rời đi.  

Nghe xong lời này, Tạ Trường Lâm lại choáng váng, trong lòng đau khổ không thôi, nhìn gân xanh lộ ra trên cánh tay, nhất thời ông ta không biết phải làm sao, trúng độc rồi, ông ta trúng độc thật rồi.  

Bên ngoài kia nói Bách Lý Vô Cầu là một bác sĩ thiên tài, hiện tại xem ta, anh ta là một bác sĩ ác độc mới đúng, với mỗi động tác giơ tay nhấc chân, anh ta thực sự có thể đầu độc người khác.  

Chỉ là trong lúc Tạ Trường Lâm đang vô lực bất đắc dĩ, ông ta phát hiện gân xanh trên cánh tay mình biến mất, cả cánh tay cũng dần trở nên bình thường.  

“Thế này… thế này là khỏi rồi sao?”  

Tạ Trường Lâm lại sững sờ.  

“Thầy ơi, tại sao không lên trên, không phải thầy nói muốn lên đó sao?”  

Bách Lý Vô Cầu đi được vài bước thì dừng lại, cúi đầu cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó, chàng thanh niên tuy rằng tò mò nhưng không dám quấy rầy, nên cũng không tiếp tục hỏi gì nữa.  

Trên bầu trời bệnh viện Long Hòa, có ba chiếc trực thăng dừng lại ở đó, nhưng chúng không rời đi. Nhìn máy bay trực thăng trên bầu trời, Long Thiên Tiếu rơi vào trầm tư.  

“Tại sao bọn họ vẫn chưa rời đi, hình như họ đang đợi ai đó!”  

Cố Tuyết Cầm nhìn máy bay trực thăng trên bầu trời, nghi ngờ hỏi. Long Thiên Tiếu đứng ở đó, chiếc trực thăng cũng đang đậu trên không trung, lúc này, Long Thiên Tiếu dùng ánh mắt thâm tình nhìn ba chiếc máy bay trực thăng.  

“Ông chú kỳ quái, có phải bọn họ biết chú không?”  

Tần Tiểu Manh ở bên cạnh Long Thiên Tiếu, cô bé cảm thấy cảnh tượng này có chút quái dị, sau đó hỏi.  

“Không biết”.  

Long Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu, lắc đầu, sau đó trực tiếp xoay người lại, không nhìn những người trên trực thăng nữa.  

Đúng lúc này, những người lính mặc quân phục từ trên trực thăng đột nhiên chào Long Thiên Tiếu theo nghi thức quân đội. Thấy một màn này, Tần Tiểu Manh và Cố Tuyết Cầm có chút sửng sốt.  

Những người lính ở Nam Cảnh đều là những người lính nổi tiếng kiêu ngạo, có tiếng khó thuần phục, sự thật này, bọn họ thế mà lại cúi rạp mình về phía này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Lại nhìn đến Long Thiên Tiếu, anh quay lưng về phía các chiến sĩ đang cúi chào, có vẻ như anh không muốn nhìn thấy bọn họ vậy.  

“Vù vù vù!”  

Máy bay trực thăng đồng thời chuyển động, quay đầu, lái ra khỏi thành phố Lâm Giang, chạy ngược lại với Long Thiên Tiếu.  

“Tại sao bọn họ lại cúi chào chúng ta?”  

Cố Tuyết Cầm có chút kỳ quái hỏi, cô nhìn về phía Long Thiên Tiểu, hiển nhiên là đang dò hỏi anh.  

“Tôi cũng không biết, bọn họ không biết tôi!”  

Long Thiên Tiếu xoay người lại, nhìn ba chiếc trực thăng bay đi rồi cười khổ. Bọn họ không biết tôi, nhưng tôi biết bọn họ. Trong lòng Long Thiên Tiếu cười khổ. Lúc anh ở Nam Cảnh, chưa bao giờ để lộ diện mạo thật.  

Anh biết từng đồng đội vào sinh ra tử với mình, nhưng những người đồng đội này mặc dù tôn anh là thần, lại chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo thật của anh.  

Cố Tuyết Cầm nghe xong, chân mày càng nhíu chặt hơn, không tiếp tục hỏi nữa, cô biết dù có hỏi tiếp cũng không thể truy ra chuyện gì, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.  

“Cái người Bách Lý Vô Cầu đó là bạn của anh sao?”  

Cố Tuyết Cầm nhìn Bách Lý Vô Cầu ở dưới lầu, hỏi. Lúc này, anh ta đứng bất động ở chỗ cũ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, dáng vẻ này trông vô cùng kỳ lạ, đám người thấy vậy cũng khó hiểu.  

“Là kẻ thù”.  

Long Thiên Tiếu lắc đầu, sau đó cười khổ nói.  

“Kẻ thù còn giúp chú?”  

Tần Tiểu Manh cảm thấy vô cùng khó hiểu, thế giới của người lớn thật phức tạp, cái gì mà bạn bè, thù địch, quả thật quá rắc rối, cô bé cảm thấy đầu óc mình vẫn còn non nớt, không hiểu được lời nói của Long Thiên Tiếu.  

“Bởi vì anh ta không thể không tới. Mọi người đều nói anh ta là bác sĩ thiên tài, đây là sự hiểu lầm nghiêm trọng của người khác về anh ta. Y thuật của anh ta quả thực rất tốt, nhưng giỏi nhất là hạ độc giết người. Người này chính là độc dược, giơ tay nhấc chân liền có thể hạ độc người khác”.  

Long Thiên Tiếu nhìn Bách Lý Vô Cầu đứng bất động ở bên dưới như một tên ngốc, sau đó nhàn nhạt nói.  

“Bởi vì anh, cho nên anh ta phải tới!”  

Cố Tuyết Cầm làm rõ mạch suy nghĩ, cho dù Bách Lý Vô Cầu giỏi nhất là y thuật hay là hạ độc, những người ở cấp độ như anh ta đều là những người vô cùng cao siêu, vậy mà còn có chuyện bắt buộc phải làm?  

“Có thể nói như vậy”.  

Long Thiên Tiếu trả lời.  

“Vậy tại sao anh ta không lên, làm sao trông anh ta như một kẻ ngốc vậy, không nhúc nhích đứng ở đó”.  

Tần Tiểu Manh nói móc, người này sợ là có bệnh, đứng đó như một kẻ ngốc.  

“Anh ta đang suy nghĩ, nghĩ thông rồi tự nhiên sẽ lên”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười khổ nói.  

“Xem ra anh rất hiểu anh ta!”  

Cố Tuyết Cầm lại nói, trước đây Long Thiên Tiếu nói rằng mình biết Bách Lý Vô Cầu, cô còn không tin, hiện tại xem ra, không chỉ là quen biết bình thường. Rốt ruộc Long Thiên Tiếu là ai, rốt cuộc người đàn ông chung sống với cô 5 năm là ai và tại sao những người anh biết đều là những người bất bình thường như vậy?  

Có quan hệ với Tần Viễn Lâm đã khiến cô cảm thấy khó tin, hiện tại trước mắt lại có một người nổi tiếng kỳ quái khắp thiên hạ như vậy, cô không thể không nghe lời của Long Thiên Tiếu.  

Năm năm, anh phải ở rể, phải chịu biết bao tủi nhục, nếu anh là người có quan hệ rộng lại tài giỏi hơn người, vậy điều gì khiến anh sẵn sàng chịu nhục suốt 5 năm? Trong lòng Cố Tuyết Cầm hoài nghi, lông mày cũng cau lại.  

“Phịch!”  

Đúng lúc này, Bạch Lý Vô Cầu đang đứng ở dưới lầu đột nhiên quỳ xuống, mọi người thấy vậy đều choáng váng, chuyện gì đang xảy ra, sao đột nhiên lại quỳ xuống?  

Bình luận

Truyện đang đọc