ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.  

"Anh, anh không đùa chứ, người bình thường không thể thuê vị bác sĩ thiên tài kia, hơn nữa nghe nói anh ta có tính cách rất kì quái, anh ta đồng ý xem chân cho bố còn khó ấy".  

Long Vận Nhi nói, nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, cô ấy luôn cảm thấy có chút không đúng, không phải bởi vì cô ấy không tin Long Thiên Tiếu mà là cảm thấy chuyện như thế này khó có thể xảy ra.  

"Đúng vậy, đó là một bác sĩ thiên tài, chi phí phải trả rất đắt, cho dù anh ta đến, nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy đúng không?"  

Lý Bình cũng có chút lo lắng, bà biết rõ hoàn cảnh gia đình mình, bây giờ Long Vận Nhi đang đi học, lao động duy nhất trong nhà là bà, quầy ăn sáng của bà mỗi ngày có thể kiếm được chút tiền để duy trì cuộc sống, vấn đề không quá lớn.  

Tuy nhiên, để ứng phó với chi phí phẫu thuật cho Long Đứng Phúc, đó là điều tuyệt đối không thể.  

"Con đã nói rồi, chuyện tiền nong, con có thể giải quyết, mọi người cứ yên tâm".  

Long Thiên Tiếu trấn an.  

"Nhưng..."  

Long Vận Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào.  

"Được rồi, anh tự biết chừng mực, đợi lát nữa bố nhập viện, anh đã lái xe đến, đi cùng anh là được".  

Long Thiên Tiếu nói.  

"Xe? Xe gì?"  

Nghe vậy, Lý Bình có chút kinh ngạc nói.  

"Xe con mới mua".  

Long Thiên Tiếu đáp.  

"Mua xe gì?"  

Long Đức Phúc ở một bên hỏi.  

"Audi a6, dùng để đi lại mà thôi, cũng không quá đắt".  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cười nói.  

"Con xe này nghe vẻ không rẻ, con đã bỏ ra bao nhiêu?"  

Lý Bình hỏi.  

"Có 600 ngàn tệ thôi".  

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

"600 ngàn tệ?"  

Long Đức Phúc và Lý Bình đồng thời hô lên.  

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

"Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"  

Long Đức Phúc hỏi.  

"Đúng, mẹ nói cho con biết, làm người phải thành thật, ngàn vạn lần không được làm chuyện phạm pháp".  

Lý Bình vội vàng nói.  

"Mẹ con nói đúng, làm người phải thành thật, tiền không trong sạch, không thể thò tay vào, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần an nhiên mà sống thì chính là phúc rồi!"  

Long Đức Phúc ngồi ở trên giường hút thuốc lá, nói bằng lời lẽ thấm thía.  

"Bố, mẹ, hai người nghĩ đi đâu vậy? Sao con có thể làm chuyện phạm pháp chứ, tiền của con đều là tiền sạch, tiền không sạch, con sẽ không đụng vào".  

Nghe bố mẹ nói vậy, Long Thiên Tiếu bật cười. Bố mẹ là người lương thiện, chính là người nông dân lương thiện mà người ta hay nói, cả đời làm lụng vất vả, kiếm ăn bằng đôi bằng tay trắng, dựa vào sức mình mà đổi thành cơm ăn, an phận thủ thường.  

Nếu như tin dữ không ập đến với gia đình này thì có lẽ bọn họ thật sự có thể an nhiên, bình thản mà sống. Trong lòng Long Thiên Tiếu thầm nghĩ.  

"Vậy con nói xem, tiền ở đâu ra?"  

Lý Bình hỏi lại.  

"Con làm tài xế kiêm vệ sĩ cho tập đoàn Long Đằng, lương một tháng được 100 ngàn tệ, số tiền này là do con gom góp mới có được".  

Long Thiên Tiếu không còn cách nào khác ngoài việc tìm ra lý do này.  

"Làm tài xế kiêm bảo vệ, 100 ngàn tệ một tháng?"  

Lý Bình sững sờ khi nghe thấy những lời này, Long Đức Phúc và Long Vận Nhi cũng như chết lặng. Bọn họ chưa bao giờ nghe nói lương lái xe có thể cao như vậy, 100 ngàn tệ một tháng, kể cả sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng cũng không được lương cao như vậy đúng không?  

"Ừ, có vấn đề gì sao?"  

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

"Đương nhiên là có vấn đề rồi, còn là vấn đề vô cùng lớn".  

Long Vận Nhi vội vàng nói.  

"Thằng nhóc này lừa chúng ta, tài xế và vệ sĩ, cho dù là làm hai việc cùng một lúc cũng không thể được lương cao như vậy, con đang chê hai thân già này không được học hành nhiều đúng không?"  

Long Đức Phúc hít một hơi thuốc lá, nói. Bọn họ không được học qua trường lớp nào nhưng Long Vận Nhi đang là sinh viên đại học, vì vậy thằng nhóc này khó có thể lừa được Long Vận Nhi.  

"Những gì con nói đều là thật, mọi người cũng đã thấy thân thủ của con, hàng chục người không thể đến gần con, với khả năng này, làm vệ sĩ cho người khác, 100 ngàn tệ một tháng còn ít đấy. Phải biết rằng, đây là công việc bán mạng và vô cùng khó khăn".  

Long Thiên Tiếu bày ra bộ dạng như thể đó là điều đương nhiên, nói. Anh biết bố mẹ và em gái nhất định sẽ nghi ngờ, cho nên, anh đã sớm nghĩ ra lý do.  

Long Thiên Tiếu nói như vậy, Lý Bình và Long Đức Phúc sửng sốt một lúc, bọn họ cảm thấy khá có lý.  

Bọn họ quả thực là đã thấy thân thủ của Long Thiên Tiếu.  

"Anh nói cũng không phải không có lý, vệ sĩ có thân thủ tốt, lại làm cho những nhân vật tai to mặt lớn, tiền lương có khả năng cao như vậy".  

Lúc này, Long Vận Nhi lên tiếng nói.  

"Vậy không phải sao, anh đang làm vệ sĩ cho một nhân vật lớn, đó là con gái của chủ tịch, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Long Đằng. Không có bản lĩnh, bọn họ cũng sẽ không bổ nhiệm con làm vệ sĩ của thiên kim đại tiểu thư, mọi người nói có đúng không?"  

Long Thiên Tiếu nói, nghe vậy, Long Đức Phúc và Lý Bình nửa tin nửa ngờ.  

"Vậy con phải chăm chỉ làm việc đấy nhé, không nên phụ sự đãi ngộ của người ta".  

Lý Bình nói.  

"Đúng đó, cầm tiền của người ta rồi thì phải làm cho tử tế, phải dành được sự tín nhiệm của bọn họ”.  

Long Đức Phúc ở trên giường nói. Những đạo lý này, Long Thiên Tiếu đã nghe từ nhỏ, từ nhỏ anh đã biết bố mẹ mình là người lương thiện thành thật, sau bao nhiêu năm, bố mẹ anh vẫn thật thà như vậy.  

Thật thà một lúc thì dễ, thật thà cả đời mới khó, bố mẹ anh chính là người thật thà suốt một đời.  

“Bố mẹ yên tâm, con là người như thế nào, hai người còn không biết sao”.  

Long Thiên Tiếu vỗ ngực nói, Lý Bình và Long Đức Phúc nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là ăn cướp ăn trộm là được.  

“Bố mẹ, có nấu cơm không? Con đói rồi”.  

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói.  

“Nấu, đương nhiên phải nấu rồi, cũng sắp đến giờ ăn cơm. Vận Nhi à, ra chợ mua đồ ăn đi, hôm nay mua nhiều thêm chút”.  

Lý Bình nói với Long Vận Nhi, hôm nay Long Thiên Tiếu đến, trong lòng bà cũng rất vui. 18 năm không gặp con trai của mình, giờ đây nó về rồi, nhưng lại không ở cùng bà, bà muốn có thật nhiều thời gian để ở bên cạnh con trai.  

“Vận Nhi à, tiện thể lấy thêm chút rượu, hôm nay bố rất vui muốn uống với anh con mấy ly”.  

Long Đức Phúc ở trên giường, có chút không an phận nói.  

“Chân ông thành ra bộ dạng này rồi mà lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến rượu, ngày nào ông cũng vui, muốn uống rượu ông liền nói vui. Vận Nhi mẹ nói với con này, không được mua cho ông ấy, có biết không?”  

Lý Bình nghiêm túc nói. Long Đức Phúc nghe xong chỉ có thể cười trừ. Ông ấy cũng là một người đàn ông nóng tính, nhưng khi ở trước mặt vợ lại rất nhu nhược.  

Trước đây ông là một chàng trai nghèo, nhưng Lý Bình lại nguyện theo ông, chịu thương chịu khó. Đã nhiều năm trôi qua, tình yêu đã trở thành tình thân, trong lòng ông vẫn cảm động mãi không thôi.  

Bình luận

Truyện đang đọc