ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 63: Các vị đang ngồi đây toàn là rác rưởi

“Xin lỗi, tôi nói như thế không phải để nhằm một người nào đó đang ngồi đây đâu”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì nhếch môi, lạnh nhạt nói.

“Sao thế, lời nói ra rồi còn muốn rút lại à?”

“Cũng chỉ là thằng hèn”.

“Không phải là vô dụng thì toàn ăn bám sao?”

Đám người xung quanh hò hét, quát mắng.

“Tôi nói thế không phải là nhằm vào một người nào ở đây, mà là nhằm vào tất cả mọi người. Ý của tôi là, mấy người đang ngồi đây đều là thứ rác rưởi. Lần này tôi đã nói rõ chưa?”

Long Thiên Tiếu nhếch môi, thản nhiên nói.

“Mày… Thằng vô dụng, mày muốn làm phản à”.

“Đuổi nó đi, một thằng vô dụng, có tư cách gì mà được thắp hương cho ông cụ?”

“Đúng vậy, đuổi nó đi”.

Một người gào thét rồi ai cũng gào thét khiến bên ngoài cổng nghĩa trang núi Tây bỗng ồn ào hẳn lên.

“Đủ rồi!”

Đúng lúc này, bà cụ chống gậy vài lần xuống mặt đất, giọng nói âm vang mạnh mẽ. Mọi người nghe thấy vậy thì dần yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Long Thiên Tiếu, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

“Hôm nay là ngày giỗ của ông cụ, mấy người ồn ào cái gì, có chuyện gì thì đợi họp họ hẵng nói!”

Bà cụ liếc nhìn mọi người, giọng điệu lạnh lùng. Cứ như thế, mọi người đều im lặng, không ai dám nói chuyện.

“Long Thiên Tiếu, cậu đừng quên thân phận của mình, nói cho cùng thì cậu chỉ là một đứa ở rể nhà họ Cố mà thôi. Nhà họ Cố tôi có thể tiếp nhận cậu chính là ban ơn cho cậu”.

Bà cụ nhìn Long Thiên Tiếu, tỏ ra kiêu ngạo nói.

“Nhà họ Cố lớn như thế, người tôi để ý chỉ có ông Cố và Tuyết Cầm, còn mấy người thì là rơm rác, kiến cỏ không đáng nhắc đến. Nếu nói người nhà họ Cố ban ơn cho tôi thì cũng chỉ có ông cụ và Tuyết Cầm có ơn với tôi mà thôi. Các người có tư cách gì mà nói ra nói vào, thật nực cười!”

Long Thiên Tiếu ngẩng cao đầu, giọng điệu lạnh như băng mà nói.

“Thằng vô dụng này, muốn làm phản rồi, còn dám nói vô lễ với bà nội?”

“Thằng vô dụng này có biết thế nào là tôn trọng người khác không hả?”

“Quả nhiên là loại vô học, nhà họ Cố chúng ta sao lại có người như thế chứ, quả thật là nỗi sỉ nhục của dòng họ”.

Cả đám người sôi sục mắng mỏ Long Thiên Tiếu, nhưng Long Thiên Tiếu lại không thèm để ý.

“Các người mở mồm ra là gọi tôi là thằng vô dụng, đây là tôn trọng người khác sao? Đây chính là có giáo dục sao? Giáo dục của nhà họ Cố các người cũng đặc biệt ghê”.

Long Thiên Tiếu dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, giọng nói cũng lạnh như băng. Những người bị ánh mắt của Long Thiên Tiếu quét qua thì cảm giác như bị một con rắn độc đang rình rập, tự nhiên thấy không khí buổi sáng dường như có chút lạnh hơn trước mầy phần.

“Đi thôi, chúng ta đi vào”.

Mọi người bị Long Thiên Tiếu hỏi mà sững sờ còn anh thì nắm tay Cố Tuyết Cầm đi vào. Bàn tay của Cố Tuyết Cầm đang nằm trong tay anh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên chút sắc hồng nhạt ngượng ngùng.

Năm năm qua, cô và Long Thiên Tiếu chưa từng có sự tiếp xúc thân mật, thậm chí Long Thiên Tiếu còn chưa từng bước chân vào phòng riêng của cô. Mà người đàn ông này, hôm nay lại nắm chặt tay cô, cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.

“Bà nội, thằng vô dụng này quá ngạo mạn”.

“Đúng vậy, còn vô lễ như vậy với bà nội”.

“Tôi thấy trong lòng nó đã không coi bà nội ra gì rồi. Thằng bỏ đi này giờ lại còn trở nên cứng miệng thế chứ”.

“Không phải đâu, trước đây chính là một thằng vô dụng, còn nhớ trong buổi hôn lễ, Hiểu Huy đấm nó một phát mà nó có dám làm gì đâu, ha ha…”

Mọi người xôn xao bàn tán, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười chế giễu, đủ loại chuyện bị bới móc ra.

“Được rồi, hôm nay là ngày giỗ của ông cụ. Khi còn sống ông cụ vẫn thường nói gia đình yên ấm thì làm việc gì cũng xong. Bây giờ mấy đứa đang làm cái gì đấy?”

Đến lúc này, bà cụ mới lên tiếng. Lời nói này của bà cụ khiến không ai dám mở mồm ra nói tiếp. Sau đó, tất cả đều đi theo sau bà cụ, tiến vào bên trong nghĩa trang.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng kỳ lạ, Long Thiên Tiếu vẫn nắm tay Cố Tuyết Cầm đi tới trước nấm mộ. Vương Mỹ nhìn thấy cảnh này thì trong mắt cũng đã nổi lên những đốm lửa.

Mấy năm nay, con gái mình nói sẽ không thèm nhìn thằng dở hơi này một cái, thế mà bây giờ lại cho phép nó nắm tay. Điều này có nghĩa là gì, trong lòng Vương Mỹ hiểu rất rõ.

“Anh còn muốn nắm tay bao lâu nữa?”

Cố Tuyết Cầm đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

“Ông cụ Cố khi còn sống đã hi vọng chúng ta thật sự trở thành một đôi, bây giờ ông ấy nhìn thấy thế này, chắc sẽ vui lắm”.

Long Thiên Tiếu cũng không nghĩ nhiều, nâng tay Cố Tuyết Cầm lên nói. Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Cố Tuyết Cầm đi đến trước mộ của ông cụ, Cố Tuyết Cầm muốn thoát ra nhưng chỉ là nghĩ trong lòng chứ không có hành động gì.

Cho đến trước bia mộ của ông cụ, Long Thiên Tiếu mới buông tay ra.

Anh lấy một nén hương ở bên cạnh đưa cho Cố Tuyết Cầm, mình lại lấy một nén hương khác, châm lửa, chắp tay, cắm hương xong thì Long Thiên Tiếu quỳ luôn xuống đất dập đầu ba lần.

Năm năm trước, anh đem con quay về thành phố Lâm Giang, không người thân quen, chán nản rũ rượi, sống chui rúc đầu đường cuối phố. Là ông cụ cố nhìn anh đáng thương, cho anh ăn một bữa, cho anh ở lại.

Sau khi biết thân phận thật của anh còn đem gả cho anh đứa cháu gái mà ông ấy yêu thương nhất. Chỉ là chuyện về thân phận của anh, sau khi ông cụ qua đời thì cũng không có người thứ hai trong nhà họ Cố biết được điều đó.

Thấy Long Thiên Tiếu như vậy, Cố Tuyết Cầm cũng làm theo, cuối cùng quỳ xuống đất, dập đầu ba lần.

Sau đó, những người khác trong dòng họ cũng đi lên để quỳ lạy cúng bái. Hơn một trăm người nhà họ Cố lần lượt đi lên ít nhất cũng phải mất một giờ đồng hồ.

Lúc này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã lùi sang một bên, đứng ở chỗ xa nấm mộ, tránh để người khác nghe thấy họ nói chuyện.

“Đợi lát nữa xuống khách sạn dưới chân núi, người trong họ sẽ cùng ăn cơm và họp họ. Đến lúc đó, sẽ không tránh khỏi việc họ nhằm vào anh, anh đừng hành động bồng bột”.

Cố Tuyết Cầm đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, chỉnh lại cổ áo bị lệch của anh, phủi xương lạnh trên áo khoác, khuôn mặt mang theo chút lo lắng.

Cố Tuyết Cầm cao 1m7, Long Thiên Tiếu cao 1m9, cho nên Cố Tuyết Cầm đứng trước mặt Long Thiên Tiếu thì anh vẫn cao hơn cô một cái đầu.

Thời tiết buổi sáng hơi lạnh, hai người đứng sát vào nhau, thậm chí khi hô hấp còn bay ra một làn hơi trắng, chúng hòa quyện vào nhau.

“Tôi sẽ có chừng mực, cô yên tâm, hôm nay không ai khiến cô ấm ức được đâu”.

Long Thiên Tiếu chỉ bình tĩnh nói. Vương Mỹ đứng đó không xa nhìn thấy cảnh này thì ngọn lửa trong mắt càng nồng đậm. Cố Tuyết Cầm điên rồi, con bé đứng sát bên thằng vô dụng kia như thế, còn chỉnh trang cổ áo cho nó?

“Tuyết Cầm, qua đây một lát”.

Cuối cùng, Vương Mỹ cũng không chịu nổi mà mở miệng, trong lòng đã hạ quyết tâm phải khiến con gái mình ly hôn với thằng trời đánh kia, càng nhanh càng tốt, nếu không, nguyện vọng muốn gả con gái cho con rể vàng cũng sẽ tan vỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc