ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Chương 60: Trái tim tôi không còn chỗ cho người phụ nữ nào khác

“Tôi biết”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Long Thiên Tiếu, nếu anh thật sự mua được nhà thì tôi sẽ đi theo anh”.

Cố Tuyết Cầm mỉm cười đáp.

“Tại sao?”

Long Thiên Tiếu không hiểu, hỏi lại.

“Vì tôi là người phụ nữ tham tiền, trong xã hội này ai mà không thích tiền chứ, tôi cũng vậy”.

Cố Tuyết Cầm đáp.

“Thế thì tốt. Chuyện ly hôn, tôi cũng sẽ nghe theo cô”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì cũng không đáp lời mà cầm chai bia lên tu ừng ực. Cô cảm thấy khó chịu.

“Sao phải nghe theo tôi? Anh thấy tôi không đủ xinh đẹp, không đủ làm anh động lòng à?”

Sau khi uống xong một chai bia, mặt Cố Tuyết Cầm hơi đỏ, nhìn xinh đẹp hơn mấy phần.

“Cô rất tốt, là một cô gái tốt. Ai cưới được cô thì là phúc ba đời của người đó. Nhưng trái tim tôi không còn chỗ cho người phụ nữ nào khác nữa rồi”.

Long Thiên Tiếu cười khổ. 5 năm sớm chiều tiếp xúc. Anh cũng là người có cảm xúc, nhưng anh không giống người tầm thường. Anh có một mối khúc mắc trong lòng mà không thể nào giải nổi. Anh đã suýt chết vì khúc mắc này, nhưng cũng đã sống lại tiếp vì khúc mắc này.

Cố Tuyết Cầm tiếp tục uống bia. Tửu lượng của Cố Tuyết Cầm không cao, uống xong hai chai thì mặt cô đã đỏ bừng lên, thậm chí là hơi nghiêng ngả. Long Thiên Tiếu thấy vậy thì vội vàng đỡ lấy cô.

Cô dựa vào vai Long Thiên Tiếu rồi ngủ đi mất, có lẽ là đã say. Sau khi xác định Cố Tuyết Cầm đã ngủ thì Long Thiên Tiếu mới nâng cô dậy, ôm cô rồi đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Long Thiên Tiếu nhìn những đồ dưới đất, nhanh nhẹn dọn dẹp rồi đem những thứ đó ra ngoài.

Cảm giác được cửa đã đóng và Long Thiên Tiếu đã rời đi, Cố Tuyết Cầm mới mở mắt ra, nở nụ cười trào phúng.

“Đúng là không gần nữ sắc”.

Cố Tuyết Cầm than nhẹ. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân không đủ xinh đẹp hoặc thân hình không đủ bốc lửa. Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô mới chìm dần vào giấc ngủ.

Một đêm qua đi, sớm hôm sau, Long Thiên Tiếu tỉnh dậy.

Sau khi dậy, Cố Tuyết Cầm cảm thấy đầu hơi đau.

“Trà giải rượu này, cô uống đi”.

Long Thiên Tiếu đang ở trong bếp bận rộn, nói với Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì đi vào, cầm trà lên uống, vẫn còn ấm.

5 năm yên ả, cô đã quen với sự tồn tại của Long Thiên Tiếu, thậm chí là cảm giác mọi thứ rất tự nhiên.

“Rượu là một thứ tốt, nhưng không nên uống nhiều, sau này uống ít thôi nhé”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh đáp. Cố Tuyết Cầm nghe thế thì không đáp lời, vẻ mặt vô cảm.

“Là do anh mua cho tôi uống mà”.

“Ý tôi là ở bên ngoài, còn trong nhà thì sẽ không ai làm gì cô hết!”

Long Thiên Tiếu nói.

“Vậy sao?”

Cố Tuyết Cầm khó chịu nói, sao nghe câu này rất bực mình nhỉ?

“Không phải sao?”

“Tôi không biết. Tôi chạy bộ đây”.

Cố Tuyết Cầm trả lời một cách bực bội. Vừa mới ra ngoài thì đã lại quay về.

“Lát nữa đưa Tiểu Tịch đi học thì bảo tôi, tôi cùng anh đi. Sau đó chúng ta đến chỗ dòng họ, hôm nay là giỗ ông”.

Cố Tuyết Cầm nhắc nhở.

“Yên tâm, tôi nhớ rồi. Tôi tự đưa con đi được, không cần phiền đến cô đâu”.

Long Thiên Tiếu chỉ bình thản đáp.

“Không, tôi nói muốn đi là phải đi. Tôi đã đồng ý với cô bé rồi”.

Cố Tuyết Cầm cười nói, sau đó không để Long Thiên Tiếu kịp đáp lời mà đi thẳng luôn. Long Thiên Tiếu chỉ biết lắc đầu.

Trải qua một buổi tối không vui, sáng sớm Vương Mỹ đã trốn trong phòng, Cố Vân Sơn thì vẫn ra ngoài đi dạo.

“Bố, đồ ăn sáng được rồi, bố ăn trước không?”

Long Thiên Tiếu nói. Anh và Cố Vân Sơn không có nhiều khúc mắc hay thành kiến gì. Là chồng trên danh nghĩa của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu vẫn gọi Cố Vân Sơn là bố.

“Tôi không vội, thế Tuyết Cầm với mọi người đâu?”

Cố Vân Sơn hỏi.

“Cô ấy đi tập thể dục rồi, chắc còn lâu mới về”.

Long Thiên Tiếu cưới đáp.

“Con gái tôi không xứng với cậu sao?”

Cố Vân Sơn đột nhiên hỏi.

“Ý bố là sao?”

Long Thiên Tiếu ngẩn ra, không biết tại sao Cố Vân Sơn lại hỏi như vậy.

“Con bé là con gái tôi, tôi hiểu con bé nhất. Từ trước đến giờ con bé không biết bày tỏ cảm xúc của mình. Nếu cậu định rời đi mà con bé cũng muốn, thì hãy đem con bé theo đi!”

“5 năm nay, con bé đã chịu khổ quá nhiều rồi. Không một ai hiểu được con bé. Phận làm bố, tôi cũng không thể nói giúp được gì”,

“Cậu và con bé kết hôn 5 năm. 5 năm qua, con bé tận tâm tận lực chăm sóc hai bố con cậu, không có tình thì cũng có ơn. Mặc dù đây là 5 năm hữu danh vô thực, nhưng dù gì con gái tôi vẫn là người phụ nữ có chồng”.

Cố Vân Sơn thở dài rồi nói.

“Bố có lời gì thì cứ nói thẳng”.

Thật ra Long Thiên Tiếu đã hiểu ý của Cố Vân Sơn, nhưng anh vẫn đang cân nhắc.

“Tôi không biết ông cụ thích cậu ở chỗ nào mà lại gả con gái của tôi cho cậu, nhưng tôi tin ông cụ sẽ không hại bố con tôi. Cậu được ông cụ yêu thích thì chắc chắn phải có nguyên do”.

Cố Vân Sơn lại nói.

“Bố yên tâm, dù cô ấy không phải vợ con, con cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt”.

Long Thiên Tiếu nói với vẻ chắc nịch. Cố Vân Sơn nghe vậy thì chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.

Cố Tuyết Cầm thường sẽ luyện tập gần một tiếng. Một tiếng sau, Cố Tuyết Cầm về ăn sáng, Long Thiên Tiếu thì đang khởi động xe điện.

Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch ngồi lên xe, ba người cùng đi đến trường mẫu giáo.

“Giống một gia đình quá, nhưng con gái vui là được”.

Nhìn thấy ba người rời đi, Cố Vân Sơn cảm thán. Là một người bố, có ai mà không mong con gái mình hạnh phúc chứ.

“Cố Vân Sơn, ông lại nói nhảm cái gì đấy?”

Trong phòng lại truyền ra tiếng nói chói tai của Vương Mỹ, Cố Vân Sơn nghe thế thì lại thở dài, rồi đi vào trong phòng.

“Giờ mới tháng 9 mà đã lạnh rồi nhỉ. Sau mà đi xe điện thì lạnh chết”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Buổi sáng mặc ấm chút là được rồi, Tiểu Tịch ở giữa thì sẽ không lạnh đâu”.

Cố Tuyết Cầm ngồi phía sau, lạnh nhạt nói.

“Chị Tuyết Cầm, em không lạnh đâu. Được chị ôm, em ấm lắm”.

Long Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, cười nói.

“Em không lạnh là đúng rồi, nhưng bố em thì lạnh kìa”.

Cố Tuyết Cầm nói thẳng.

“Qua thời gian nữa tôi sẽ mua xe ô tô, cũng không sợ gió mưa bão bùng nữa”.

Long Thiên Tiếu nghe Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm nói chuyện thì im lặng một lát rồi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc