ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Nghe được lời nói của Tần Tiểu Manh, khóe miệng Long Thiên Tiếu không khỏi co giật, còn coi nơi này là nhà của mình, mặt của Tần Tiểu Manh thật không phải là dày như bình thường.  

Long Thiên Tiếu và Lý Bình vào bếp nấu ăn, Tần Tiểu Manh và Long Vận Nhi còn có Long Đức Phúc đang cùng nhau trò chuyện ở bên ngoài, bởi vì Tần Tiểu Manh và Long Vận Nhi đều là sinh viên trường đại học Lâm Giang, hai người nói chuyện, bất tri bất giác càng có nhiều chủ đề để nói.  

Khoảng 20 phút sau, có một mùi thơm thoang thoảng bay ra từ trong bếp.  

"Woa, thơm quá, ngửi thôi cũng đã thấy ngon rồi đúng không?"  

Tần Tiểu Manh ngửi thấy mùi vị này liền nuốt nước bọt, cảm thán nói.  

"Ọc ọc ọc..."  

Tần Tiểu Manh nói xong, trong bụng truyền đến tiếng sôi ùng ục, nhất thời cô bé có chút xấu hổ.  

"Ừ... thật ngại quá, cháu chưa ăn sáng liền đến đây. Tuy nhiên, có thể là bởi vì quá thơm".  

Tần Tiểu Manh muốn tìm một lý do chính đáng để che đi sự xấu hổ của mình, nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn ửng hồng lên.  

"Ha ha ha... không sao, Vận Nhi, con vào kêu bọn họ nhanh lên chút".  

Nghe thấy vậy, Long Đức Phúc nhất thời cảm thấy vui vẻ, ấn tượng của ông về Tần Tiểu Manh cũng tốt hơn mấy phần, cô gái như vậy, vừa nhìn liền biết là một người không có mưu mô toan tính và đó cũng là may mắn của con trai ông khi được kết giao với người bạn như vậy.  

"Không cần không cần đâu ạ, cháu vẫn có thể chịu được, cứ từ từ, không phải vội, dạo gần đây cháu đang giảm cân!"  

Tần Tiểu Manh xua xua tay, nghiêm túc nói. Nhưng cô bé đã hoàn toàn phải bội mình bằng cách lấy một tay che bụng.  

"Woa... mùi vị này cũng thơm quá đi, cháu muốn ăn".  

Đột nhiên, Tần Tiểu Manh lại không kìm lòng được nói. Chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi mà cô bé đã mấy lần phát ra tiếng kêu không kiềm chế được, mặc dù cảnh tượng có chút xấu hổ nhưng không nhịn được vẫn là không nhịn được, bởi vì thực sự quá thơm.  

"Tiểu Manh, này, bác múc cho cháu một bát canh, đây là canh xương ống do chính tay Tiểu Tiếu nấu, cháu thử xem".  

Lúc này, Lý Bình từ trong bếp đi ra, trên tay bưng một bát canh, là loại bát tương đối lớn, nước canh đã sôi thành màu trắng, bên trong có mấy miếng xương lớn, thịt ở bên trên vừa mềm vừa thơm.  

Bát canh vừa được bưng ta, Tần Tiểu Manh đã ngửi thấy hương thơm nồng đậm, khiến cho cô bé nuốt nước miếng ừng ực.  

"Thế này không hay cho lắm, mọi người chưa ăn, cháu đã ăn rồi, như vậy là không lễ phép, không được không được".  

Tần Tiểu Manh nói, nhưng mắt cô bé sớm đã không rời khỏi bát canh trước mặt rồi.  

"Tiểu Manh, không sao, bác không chê cười đâu, cứ coi như đây là nhà của cháu, ở nhà của mình, nào có nhiều quy củ phép tắc như vậy?"  

Nghe thấy vậy, Lý Bình cười nói. Bà cũng cảm thấy cô gái này có một chút dễ thương và một chút đáng yêu.  

"Vậy được ạ, cháu thử trước nhé".  

Tần Tiểu Manh nói, cô bé bưng bát canh lên nhấp một ngụm, nhất thời nhắm mắt lại, tựa như đang nhấm nháp, thưởng thức vậy.  

"Như thế nào, mùi vị được chứ?"  

Long Vận Nhi ở một bên hỏi, cô ấy biết tay nghề nấu ăn của mẹ mình, nhưng lại chưa được nếm qua tay nghề của anh trai. Mùi vị này khá thơm, nhưng không biết hương vị thực tế ra làm sao.  

"Không phải là được".  

Tần Tiểu Manh mở to hai mắt, nghiêm trang nói.  

"Lẽ nào không ngon sao?"  

Long Vận Nhi có chút tò mò hỏi.  

"Không phải được, mà là quá được, ngon ơi là ngon. Woa, đây rốt cuộc là loại canh thần tiên gì vậy? Thực sự quá tuyệt vời, từ trước đến nay cháu chưa từng được uống qua món canh nào ngon như vậy".  

Tần Tiểu Manh hết lời khen ngợi, cô bé nói xong lại uống, cắn miếng thịt trên phần xương, ăn rất chuyên tâm, còn có cảm giác cô bé ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói vậy, sau một hồi càn quét, Tần Tiểu Manh giải quyết xong một bát nước canh lớn, nhưng trông cô bé vẫn chưa hài lòng lắm.  

"Thật tuyệt. Tay nghề nấu nướng này còn giỏi hơn cả đầu bếp cao cấp nhà cháu, đầu bếp nhà cháu ngoại trừ làm ra mấy món lòe loẹt, hoa hòe hoa sói ra thì mùi vị chán chết, cháu cảm thấy rằng trước đây những thứ cháu ăn đều là đồ ăn cho lợn, cháu phải làm sao bây giờ?"  

Sau khi Tần Tiểu Manh uống hết một bát, cô bé lại cảm thán nói.  

"Ha ha, Tiểu Manh thích là tốt rồi, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, cháu qua đây ngồi đi, chúng ta cùng ăn".  

Lý Bình mỉm cười, ôn tồn nói.  

"Vâng vâng vâng, cháu qua ngay đây, ha ha!"  

Tần Tiểu Manh vô cùng vui vẻ, xem ra sau khi uống một bát canh, cô nàng càng trở nên vui vẻ hơn. Nhưng khi ngồi xuống trước bàn ăn, cô bé vẫn giữ phép tắc không ăn trước, đợi người khác động đũa rồi mới ăn, thích thì thích thật đấy, ngon thì ngon thật đấy, nhưng cô bé vẫn hiểu rõ quy tắc và phép lịch sự cơ bản trên bàn ăn.  

"Ăn đi ăn đi, mọi người ăn đi".  

Lý Bình nói, bà xới cơm cho Long Đức Phúc sau đó ngồi trở lại.  

"Vậy cháu không khách sáo nữa, đây đều là những món do ông chú làm sao?"  

Tần Tiểu Manh lại hỏi.  

"Hầu hết là do Tiểu Tiếu làm, bác chỉ làm vài món thôi, cháu thử đi, xem ai làm ngon hơn".  

Nghe thấy vậy, Lý Bình bật cười nói.  

"Hóa ra là như vậy, cháu phải thử hết".  

Sức ăn của Tần Tiểu Manh ngày càng tăng, thậm chí cô bé còn trực tiếp đứng dậy gắp đồ ăn, bởi vì trên bàn có tận hơn 10 món.  

Nếm thử món đầu tiên, Tần Tiểu Manh nhẹ nhàng thưởng thức, sau đó vẻ mặt cô bé liền thay đổi.  

"Ngon, món này rất ngon, trời ơi, chưa bao giờ cháu được ăn một món ngon như vậy!"  

Tần Tiểu Manh kích động nói, nếm xong món này, cô bé lại nếm món khác.  

"Woa, ngon, món này ngon quá đi".  

"Woa, món này cũng ngon, ngon chết đi được".  

"Woa woa, mùi vị này thật tuyệt vời, cháu thích, cháu thích".  

Giọng nói của Tần Tiểu Manh bao phủ toàn bộ gian nhà, cô bé vừa ăn vừa trầm trồ, Long Thiên Tiếu cạn lời, món ăn mình nấu có thật sự ngon như vậy không? Ngay cả khi nó rất ngon cũng không cần khoa trương như vậy chứ.  

Long Vận Nhi và Lý Bình cũng đang tự hỏi, chúng có thực sự ngon như vậy không? Hai người bọn họ đồng thời gắp đồ ăn lên cho vào miệng.  

"Ừm... hương vị rất được. Anh giỏi quá, sao tay nghề nấu nướng của anh lại tốt như vậy?”  

Long Vận Nhi tán thưởng nói.  

"Quả thực không tệ, con trai của tôi, làm sao mà tài nấu nướng của nó còn giỏi hơn cả tôi vậy, ha ha ha..."  

Lý Bình ăn một miếng, sau đó cũng trầm trồ khen ngợi.  

"Mẹ, đừng cường điệu hóa như vậy, tay nghề của con không phải là thừa kế từ mẹ sao?"  

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, anh cảm thấy tài nấu nướng của mình cũng chỉ bình thường mà thôi, căn bản không có khoa trương như đám người Tần Tiểu Manh nói.  

"Vậy thì ngon như mẹ nấu, hì hì".  

Long Vận Nhi cũng bắt đầu ăn nhiều hơn, cười nói. Về phần Tần Tiểu Manh, lúc này, cô bé đã gạt mọi người sang một bên, bắt đầu diệt mồi, hết sức chuyên chú, coi ăn là trên hết.  

Tần Tiểu Manh của hiện tại, không còn một chút dáng vẻ nào của đại tiểu thư nhà họ Tần.  

Không đến 30 phút sau, một bàn đồ ăn đã bị càn quét, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, vào lúc này, Tần Tiểu Manh lại thỏa mãn ngồi dựa vào ghế, cô bé ăn quá no, bây giờ muốn di chuyển cũng có chút khó khăn.  

Bình luận

Truyện đang đọc