ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Quách Đông Thiên cũng nhìn thấy chiếc xe này, nên ông ta ra hiệu cho cả đám dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc xe.

Long Thiên Tiếu lái xe đến giữa quảng trường của tòa nhà thì mới dừng lại, sau đó xuống xe với Cố Tuyết Cầm. Lúc này những người vây xem ở xung quanh đã bị Tần Viễn Lâm giải tán hết, chuyện xảy ra hôm nay, quả thật không nên để quá nhiều người biết.

Tất cả nhân viên của tập đoàn Long Đằng đã được cho tan làm trước giờ, chỉ còn lại bảo vệ.

Thấy tình thế trước mắt, trong lòng Cố Tuyết Cầm vô cùng lo lắng. Cô không biết những người trước mắt là ai, nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ không phải là người tốt. Hơn nữa, còn có một người dường như đang tỏ thái độ đối địch với Tần Viễn Lâm.

Hiện giờ mọi thứ đang trong tình thế giương cung bạt kiếm, chuẩn bị giao đấu.

“Bọn họ là ai thế?”

Cố Tuyết Cầm hỏi, nhưng khi ánh mắt cô lướt qua cái cáng kia thì bỗng chốc hiểu ra. Trên cáng, có lẽ là Quách Lâm đã bị quấn băng như cái xác ướp. Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ, Long Thiên Tiếu đánh Quách Lâm sao lại bị thương nặng đến nỗi quấn băng thành xác ướp.

“Người nhà họ Quách đấy, thấy không? Xác ướp kia chính là Quách Lâm. Chữa trị cũng chỉ tốn tiền thuốc, đây là cái giá của việc chọc vào tôi, sống không bằng chết”.

Long Thiên Tiếu đứng ra, liếc cái xác ướp trên mặt đất, lạnh nhạt nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì hít sâu một hơi, không ngờ Quách Lâm lại bị thương đến như vậy, có khi khỏe lại rồi thì cũng trở thành tàn tật.

“Thầy Long!”

Đúng lúc này, Tần Viễn Lâm nhìn thấy Long Thiên Tiếu, vội vàng bước tới. Long Thiên Tiếu nghe thấy chỉ khẽ gật đầu.

“Cậu chính là người đánh con trai tôi? Trông chẳng ra làm sao”.

Ánh mắt Quách Đông Thiên lạnh lùng, nói.

“Tần Viễn Lâm, tôi thấy ông quá ngu ngốc, vì một thằng vô dụng làm lái xe mà lật mặt với tôi? Con trai tôi có thân phận gì. Tôi có lòng tốt cho nó đến làm việc ở tập đoàn Long Đằng, học tập ông xử lý công việc, vậy mà ông lại vì thằng vô dụng này mà vứt bỏ nó?”

Quách Đông Thiên lại nhìn Tần Viễn Lâm, nói với giọng lạnh như băng.

“Ông bảo con trai ông đi theo tôi, để làm gì thì tự ông biết rõ. Tôi không vạch trần, cũng không đuổi cậu ta đi là vì chẳng có gì phải sợ cậu ta mà thôi. Dựa vào ông mà cũng đòi toan tính sản nghiệp của nhà họ Tần, thì sợ là ông đang mơ giữa ban ngày rồi đấy?”

Tần Viễn Lâm nhếch miệng, vẻ mặt chế giễu nói. Một cậu chủ của cả một dòng họ, trở thành trợ lý của mình. Nếu không phải ông ta mặc kệ không quản thì chuyện này nhất định sẽ không xảy ra.

“Tốt, tốt lắm. Món nợ giữa chúng ta sẽ phải tính toán rõ ràng thôi. Hôm nay tôi phải đưa hai người này đi. Thằng rác rưởi này và con đàn bà này. Tôi phải khiến chúng sống không bằng chết”.

Quách Đông Thiên chỉ Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu, vẻ mặt hằn học nói.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cười khẩy. Trên đời này, người không biết sống chết vẫn còn nhiều nhỉ.

“Ông muốn đưa cô Cố và thầy Long đi thì chúng tôi cũng không khoanh tay mà nhìn đâu”.

Tần Viễn Lâm cũng tỏ ra nghiêm túc nói. Quách Đông Thiên đưa khoảng ba, bốn trăm người tới. Hơn nữa, nền tảng của nhà họ Quách cũng không đơn giản. Những người đưa đến đây đều không phải những bảo vệ bình thường.

“Ông cũng phải có năng lực đó mới được. Nhìn thấy chưa. Ở đây đều là người của tôi, người của tôi cũng không giống lũ bảo vệ vô dụng của ông!”

Quách Đông Thiên chỉ đám người xung quanh, lạnh lùng nói.

“Ông…”

Tần Viễn Lâm nhất thời không nói được gì. Tình hình đúng là như vậy, cho dù là năng lực chiến đấu cá nhân hay là số lượng người thì phía Quách Đông Thiên vẫn đang ở thế áp đảo.

“Chậc chậc chậc… Quả nhiên thật là xinh đẹp, chẳng trách con trai tôi lại yêu thích cô!”

Quách Đông Thiên lại mờ ám nhìn Cố Tuyết Cầm, xuýt xoa tán thưởng mà nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì nắm chặt lấy tay Long Thiên Tiếu, bất giác di chuyển bước chân về phía sau lưng anh. Tuy Long Thiên Tiếu nói mọi thứ đều ổn nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

Dù sao thì cô cũng chưa từng thấy cảnh tượng này trong đời.

“Đừng lo. Lúc ông ta nói ra câu này, ông ta đã là một kẻ đáng phải chết”.

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, đôi bàn tay to lớn vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, an ủi nói.

“Nhiều người quá, sao anh có thể đánh được. Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát trước đi nhé!”

Cố Tuyết Cầm vô cùng lo lắng, Long Thiên Tiếu có thể đánh nhưng hai nắm đấm khó địch nổi bốn tay.

“Trần Hướng Thiên tới cũng chưa chắc đã có ích. Tôi nói cho cô biết, những kẻ này đều không phải dạng lương thiện gì. Nhà họ Quách có quan hệ với thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang. Chỉ là chỗ dựa sau lưng bọn họ không ra mặt mà thôi”.

Long Thiên Tiếu cười khẩy nói. Từ tài liệu mà Lâm Hi đưa cho, anh biết nhà họ Quách có quan hệ với hội Tiểu Đao của thế lực ngầm thành phố Lâm Giang. Hội Tiểu Đao tuy không so được với bốn thế lực ngầm lớn ở thành phố Lâm Giang nhưng nếu để chống đỡ một dòng họ thì đủ để dòng họ này tung hoành ngang dọc khắp nơi.

“Thằng vô dụng, chết đến nơi rồi vẫn còn nói lắm cái gì?”

Quách Đông Thiên nhìn thấy bộ dạng vừa nói vừa cười của Long Thiên Tiếu, gằn giọng hỏi.

“Chết đến nơi rồi chính là ông chứ không phải tôi. Sao tôi không thể nói lắm chứ?”

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.

“Cậu điên rồi đúng không. Ở đây toàn là người của tôi, cậu mọc cánh thì cũng khó mà thoát được khỏi chỗ này. Cậu làm bị thương con trai tôi thì chắc chắn phải chết”.

Quách Đông Thiên chỉ Long Thiên Tiếu, ác độc nói.

“Vốn dĩ tôi muốn giết anh ta, nhưng lại cảm thấy chết như vậy thì dễ quá cho nên tôi khiến anh ta sống không bằng chết”.

Long Thiên Tiếu nhìn Quách Lâm trên cáng, lạnh nhạt nói.

“Cậu cũng sẽ sống không bằng chết đấy”.

Quách Đông Thiên hung hăng nói.

“Ông không có năng lực đó đâu”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói.

“Vợ cậu rất xinh đẹp, tôi rất thích. Đợi lát nữa bắt hai người lại, đến lúc đó, tôi sẽ dày vò con đ ĩ này trước mắt cậu cho cậu cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết”.

Quách Đông Thiên chỉ vào Cố Tuyết Cầm, lạnh lùng nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm cảm thấy căng thẳng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi. Bàn tay cô nắm chặt tay của Long Thiên Tiếu.

“Chỉ cần có tôi ở đây thì không kẻ nào động đến được một cọng lông của cô đâu”.

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, thản nhiên nói.

“Ha ha ha, chết đến nơi rồi vẫn còn khoe mẽ. Người đâu, bắt con đàn bà kia lại, tao sẽ lột trần cô ta ở đây luôn”.

Quách Đông Thiên gào lên ra lệnh cho đám đàn em.

“Quách Đông Thiên, ông quá hỗn láo, trong mắt ông có còn biết đến pháp luật không?”

Tần Viễn Lâm vội vàng quát lên. Tuy rằng ông ta tin tưởng năng lực của Long Thiên Tiếu, nhưng người của Quách Đông Thiên quá nhiều, hai tay khó địch nổi bốn tay. Long Thiên Tiếu bị làm khó rồi.

“Trần Hướng Thiên tới cũng chưa chắc đã có ích. Tôi nói cho cô biết, những kẻ này đều không phải dạng lương thiện gì. Nhà họ Quách có quan hệ với thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang. Chỉ là chỗ dựa sau lưng bọn họ không ra mặt mà thôi”.

Long Thiên Tiếu cười khẩy nói. Từ tài liệu mà Lâm Hi đưa cho, anh biết nhà họ Quách có quan hệ với hội Tiểu Đao của thế lực ngầm thành phố Lâm Giang. Hội Tiểu Đao tuy không so được với bốn thế lực ngầm lớn ở thành phố Lâm Giang nhưng nếu để chống đỡ một dòng họ thì đủ để dòng họ này tung hoành ngang dọc khắp nơi.

“Thằng vô dụng, chết đến nơi rồi vẫn còn nói lắm cái gì?”

Quách Đông Thiên nhìn thấy bộ dạng vừa nói vừa cười của Long Thiên Tiếu, gằn giọng hỏi.

“Chết đến nơi rồi chính là ông chứ không phải tôi. Sao tôi không thể nói lắm chứ?”

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.

“Cậu điên rồi đúng không. Ở đây toàn là người của tôi, cậu mọc cánh thì cũng khó mà thoát được khỏi chỗ này. Cậu làm bị thương con trai tôi thì chắc chắn phải chết”.

Quách Đông Thiên chỉ Long Thiên Tiếu, ác độc nói.

“Vốn dĩ tôi muốn giết anh ta, nhưng lại cảm thấy chết như vậy thì dễ quá cho nên tôi khiến anh ta sống không bằng chết”.

Long Thiên Tiếu nhìn Quách Lâm trên cáng, lạnh nhạt nói.

“Cậu cũng sẽ sống không bằng chết đấy”.

Quách Đông Thiên hung hăng nói.

“Ông không có năng lực đó đâu”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói.

“Vợ cậu rất xinh đẹp, tôi rất thích. Đợi lát nữa bắt hai người lại, đến lúc đó, tôi sẽ dày vò con đ ĩ này trước mắt cậu cho cậu cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết”.

Quách Đông Thiên chỉ vào Cố Tuyết Cầm, lạnh lùng nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm cảm thấy căng thẳng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi. Bàn tay cô nắm chặt tay của Long Thiên Tiếu.

“Chỉ cần có tôi ở đây thì không kẻ nào động đến được một cọng lông của cô đâu”.

Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm, thản nhiên nói.

“Ha ha ha, chết đến nơi rồi vẫn còn khoe mẽ. Người đâu, bắt con đàn bà kia lại, tao sẽ lột trần cô ta ở đây luôn”.

Quách Đông Thiên gào lên ra lệnh cho đám đàn em.

“Quách Đông Thiên, ông quá hỗn láo, trong mắt ông có còn biết đến pháp luật không?”

Tần Viễn Lâm vội vàng quát lên. Tuy rằng ông ta tin tưởng năng lực của Long Thiên Tiếu, nhưng người của Quách Đông Thiên quá nhiều, hai tay khó địch nổi bốn tay. Long Thiên Tiếu bị làm khó rồi.

“Láo cái đếch gì, con bố mày bị đánh cho tàn phế rồi còn quan tâm luật pháp cái gì? Độc đinh nhà bố mày bị tàn phế rồi kia kìa. Người đâu, bắt con đàn bà rẻ mạt đó lại đây cho tao”.

Quách Đông Thiên lại gào lên. Lúc này, hai mắt ông ta đỏ quạch như máu. Con trai duy nhất bị đánh thành như vậy khiến ông ta trở nên điên cuồng.

Những người mà Quách Đông Thiên mang đến nghe thấy vậy thì đi tới, muốn bắt lấy Cố Tuyết Cầm.

Bình luận

Truyện đang đọc