ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

“Trời… em mà tè dầm là chị ném em ra ngoài luôn đấy”.

Cố Tuyết Cầm bị Long Tiểu Tịch đùa giỡn nên nói trêu.

“Không đâu, chị yên tâm. Chị xem này, xẹp rồi”.

Long Tiểu Tịch kéo chăn lên, nhìn cái bụng nhỏ của mình, nói.

“Cái gì xẹp cơ?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bụng em xẹp rồi này, không to như lúc nãy nữa”.

Long Tiểu Tịch tỏ vẻ nghiêm túc nói.

“Xẹp rồi thì tốt, lần sau em đừng ăn no như thế, no quá như thế không tốt đâu”.

Cố Tuyết Cầm cảm thấy hơi buồn cười, sau đó đưa tay tắt đèn, rồi cũng chui vào ổ chăn. Cố Tuyết Cầm vừa chui vào chăn, Long Tiểu Tịch đã trèo vào lòng cô, giống như một con mèo con nằm vào ổ.

“Chị Tuyết Cầm, sao chị thơm thế?”

Long Tiểu Tịch hít hà mùi thơm trên người Cố Tuyết Cầm, tò mò hỏi.

“Em cũng thơm, em còn thơm hơn chị đấy”.

Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói.

“Chị Tuyết Cầm, chị cảm thấy bố em là người thế nào?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Trẻ con quan tâm chuyện này làm gì?”

Cố Tuyết Cầm khẽ giật mình nói. Cô luôn cảm thấy Long Tiểu Tịch chín chắn hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi. Đầu thì bé mà cái gì cũng biết.

“Em không phải là trẻ con. Em không chơi với bọn trẻ con trong khu nữa rồi, bọn nó quá ngây thơ”.

Long Tiểu Tịch ra vẻ ghét bỏ nói.

“Ngủ đi nào, còn nói chuyện nữa là chị đánh vào mông đấy”.

Cố Tuyết Cầm trêu chọc nói.

“Vâng, em biết rồi. Em ngủ ngay đây”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy thế thì vô cùng ngoan ngoãn, nhắm mắt ngay lại, không nói chuyện nữa. Không lâu sau, tiếng thở đều đặn của cô bé vang lên, thấy Long Tiểu Tịch ngủ rồi, Cố Tuyết Cầm mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ở một gian phòng khác, ánh đèn vẫn đang sáng, trong tay Long Thiên Tiếu cầm điện thoại, gửi tin nhắn trong khung hội thoại với Tần Viễn Lâm: “Chủ tịch Tần, nhà họ Cố muốn hợp tác với các ông, ngày mai tôi và vợ tôi qua đó, đàm phán với ông các hạng mục liên quan”.

“Anh Long muốn làm gì thì cứ dặn dò một tiếng là được ạ”.

Tần Viễn Lâm gần như nhắn lại ngay, trả lời.

“Vợ tôi vẫn chưa biết thân phận của tôi, ở tập đoàn Long Đằng, tôi chỉ là một bảo vệ có quan hệ khá tốt với ông. Rõ rồi chứ?”

Long Thiên Tiếu lại gửi thêm một tin nhắn.

“Tôi hiểu rồi, anh Long yên tâm”.

“Còn nữa, liên quan đến chuyện hợp tác với nhà họ Cố, các ông chỉ được đàm phán với vợ tôi, còn những hạng mục liên quan và phân chia lợi ích thì cứ theo quy tắc thông thường mà làm là được”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Rõ”.

Tần Viễn Lâm trả lời nói. Sau đó Long Thiên Tiếu gửi một biểu tượng OK kết thúc cuộc hội thoại. Nhưng anh chưa ngủ mà lại mở khung hội thoại với Lâm Hi.

“Chiều mai cô có ra ngoài được không? Tôi có vài chuyện cần cô giúp”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Được ạ, vẫn là chỗ tôi sắp xếp ạ?”

Lâm Hi cũng gần như trả lời ngay lập tức.

“Cô sắp xếp chỗ nhé, chọn một chỗ tốt, gần chỗ tôi là được”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vâng, anh cả còn việc gì nữa không?”

Lâm Hi trả lời nói.

“Tạm thời không có chuyện gì nữa. Có gì thì gặp nhau rồi nói, ngủ sớm một chút”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Chúc anh cả ngủ ngon”.

Ở cuối tin nhắn Lâm Hi còn kèm cả một biểu tượng buồn ngủ, Long Thiên Tiếu thấy vậy thì không nhắn tiếp nữa. Anh bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nhưng nhớ đến điều gì đó, anh lại mở điện thoại, nhấn mở khung hội thoại với Long Vận Nhi.

“Vận Nhi, em ngủ chưa?”

“Anh, em chưa ngủ, có chuyện gì vậy?”

Long Vận Nhi hỏi.

“Còn mấy ngày nữa trường đại học Lâm Giang khai giảng rồi, anh giúp em làm thủ tục nhập học”.

Long Thiên Tiếu gõ một hàng chữ rồi gửi đi.

“Anh, chuyện này không được đâu. Anh đừng phí công vô ích nữa. Em đã thôi học rồi, theo quy định của trường, em không quay lại học được nữa”.

Long Vận Nhi rõ ràng không tin, cô ấy hiểu rõ quy định của trường đại học Lâm Giang.

“Quy định là quy định, quy định là chết, người mới là sống. Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý cho em. Tới lúc đó, anh sẽ bảo lãnh đạo trường đại học Lâm Giang mời em quay lại học”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Anh, anh chắc chứ?”

Long Vận Nhi vẫn không tin, nhưng có thể quay lại học thì trong nhà cũng không có tiền để cô ấy tiếp tục đến trường. Nếu không phải là thiếu tiền thì bây giờ cô đã học năm thứ năm rồi, sắp tốt nghiệp đi làm rồi.

Nói tới đây, Long Vận Nhi có chút xúc động. Đời người là như thế, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, có rất nhiều sự thực không thể không đối mặt.

“Đương nhiên là chắc chắn, anh của em có lúc nào lừa em chưa. Em nghỉ ngơi đi, chuẩn bị để nhập học nhé”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vâng!”

Long Vận Nhi chỉ đành nói. Tuy rằng cảm thấy khả năng không lớn, nhưng anh nói chắc chắn như vậy, cô ấy cũng không thể không tin.

Hàn huyên với Long Vận Nhi thêm mấy câu, thì hai người mới chào tạm biệt. Long Thiên Tiếu lại mở ra khung hội thoại với Tần Tiểu Manh.

Ảnh đại diện của Tần Tiểu Manh là một con mèo trắng cụp tai, rất phù hợp với phong cách đáng yêu của Tần Tiểu Manh.

“Cảm ơn cháu chuyện hôm nay nhé”.

Long Thiên Tiếu gửi một tin nhắn cảm ơn, Tần Tiểu Manh nhanh chóng gửi lại một biểu tượng ngoáy mũi, có chút kiêu ngạo, lạnh lùng.

“Chú cho rằng là chú như thế thì cháu dễ dàng nhận chú là thầy giáo à?”

Tần Tiểu Manh làm kiêu nói.

“Cháu nghĩ nhiều quá, trở thành thầy giáo của cháu hay không cũng không quan trọng”.

Long Thiên Tiếu gửi một biểu tượng tươi cười, sau đó còn kèm theo một câu.

“Hở, chú có cần kiêu căng như thế không?”

Tần Tiểu Manh kinh ngạc kêu lên, bày vẻ làm quá mà nói.

“Chú chỉ nói thật thôi”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Nói dối một tí thì chết à? Chú nói chuyện chán như thế, thật không biết làm thế nào mà theo đuổi được vợ chú. Cháu thấy vợ chú thật xinh đẹp, chậc chậc chậc, khuôn mặt đó, đôi chân đó, cặp mông đó, đến một cô gái như cháu nhìn thấy cũng không chịu nổi”.

Tần Tiểu Manh tức không chịu nổi mà nói. Chỉ là nói mãi nói mãi thì cũng chuyển chủ đề, thản nhiên bàn luận về Cố Tuyết Cầm. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì không còn gì để nói.

“Cháu muốn nói gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Chú à, chú chịu được không? Không phải là chú bị hư thận rồi chứ?”

Tần Tiểu Manh gửi tin nhắn tới, cuối câu còn kèm một biểu tượng cười nham hiểm.

“…”

Long Thiên Tiếu cạn lời, đành trả lời bằng một dãy biểu tượng.

“Không trả lời là ngầm thừa nhận nhé, he he, phải tiết chế lại chú à. Phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ, những ngày sau này còn dài lắm!”

Tần Tiểu Manh lại gửi đến một biểu tượng nham hiểm.

“Không biết cháu đang nói cái gì nữa. Chú đi ngủ đây, cảm ơn cháu hôm nay đã giúp đỡ nhé”.

Long Thiên Tiếu tỏ vẻ không còn gì để nói, sau khi trả lời xong một tin thì anh cũng tắt điện thoại, sau đó nằm lên giường.

“Này này này, chú, bây giờ vẫn chưa tới 10h, cuộc sống về đêm của cháu mới bắt đầu, chú đừng tẻ nhạt như thế chứ?”

“???”

“Chú phớt lờ cháu rồi?”

“Tại sao chú lại phớt lờ cháu?”

“A a a…”

Tần Tiểu Manh cảm thấy muốn phát điên lên. Ông chú kỳ quặc này, tại sao lạnh lùng như thế, thật chẳng thú vị gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc