ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chào anh Long, đây là rượu vang mà ông chủ của chúng tôi tặng anh".  

Người phụ nữ mặc bộ vest tinh xảo đặt rượu lên bàn, mỉm cười ngọt ngào, sau đó nói.  

"Đây là rượu vang Obiang 96 năm tuổi sao?"  

Cố Tuyết Cầm rất tinh, liếc mắt nhìn qua liền biết tuổi đời của chai rượu, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc, đây không phải là loại rượu rẻ tiền, chai rượu đắt tiền như vậy mà lại đem đi tặng sao?"  

"Cô gái có con mắt thật tinh tường. Đây là rượu Obiang trân quý trong cửa hàng chúng tôi, được sản xuất từ trang trại rượu Obiang, nơi đây cũng là địa phương sản xuất ra loại rượu vang lâu đời nhất trên thế giới. Ngay từ năm 1855, Obiang đã rất nổi tiếng, nếu Obiang không nằm trong danh sách các nhà máy rượu vang hạng nhất thì mọi người nhất định sẽ nghi ngờ về độ uy tín của nó”.  

Người phụ nữ trong bộ vest tinh xảo nở một nụ cười, kiên nhẫn giải thích, trông bộ dạng của cô ấy rất chuyên nghiệp.  

"Nghe có vẻ đắt!"  

Long Vận Nhi cảm thán nói, cô không biết gì về rượu vang, nhưng sau khi nghe xong, cô cảm thấy loại rượu này chắc chắn không hề rẻ. Vậy mà ông chủ nhà hàng này lại tặng cho bọn họ? Trước đây Long Thiên Tiếu nói anh và ông chủ nhà hàng này là bạn, cô không để tâm, bây giờ xem ra bọn họ không chỉ là bạn, mà còn là kiểu bạn bè không bình thường.  

Nếu như là bạn bè bình thường, làm sao có thể tùy tiện tặng chai rượu đắt đỏ này cho Long Thiên Tiếu?  

"Cô gái, rượu vang Obiang 96 năm tuổi, hiện nay giá niêm yết trên thị trường là 70 ngàn tệ một chai, hơn nữa muốn mua cũng không có hàng”.  

Nghe thấy Long Vận Nhi nói như vậy người phụ nữ mặc vest khẽ mỉm cười nói.  

Vừa nói giá xong, Lý Bình và Long Vận Nhi bị sốc, một chai có thể đủ cho bọn họ có cơm no áo mặc cả một năm, không ngờ chai rượu này lại đắt thế.  

"Sao chúng tôi có khả năng uống loại rượu đắt như vậy chứ, chúng tôi không uống đâu, lãng phí quá. Hơn nữa, Tiểu Tiếu phải lái xe, không được uống rượu".  

Lý Bình có chút thấp thỏm nói, nhưng trong lòng bà lại nghi ngờ, rốt cuộc Long Thiên Tiếu và ông chủ nhà hàng này có quan hệ gì, món đồ trị giá 70 ngàn tệ nói tặng là tặng.  

"Dì ơi, đây là quà do ông chủ của chúng cháu tặng. Đợi lát nữa anh ấy sẽ tới tận nơi mở rượu cho mọi người".  

Người phụ nữ mặc vest lại nở nụ cười ngọt ngào, vô cùng kính cẩn nói.  

"Cái này..."  

Nhất thời, Lý Bình cứng họng, người ta đã nói đây là đồ tặng, bà còn có thể nói gì?  

"Tôi không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa, cần gì cứ gọi tôi!"  

Người phụ nữ mặc vest mỉm cười thật tươi, thân mật nói, thậm chí còn khẽ cúi đầu khi rời đi.  

"Xảy ra chuyện gì thế? Không phải nói đám người nghèo khổ đó sắp rời đi hay sao? Vậy mà còn bắt đầu uống rượu!"  

Lúc này, người phụ nữ trung niên lại quát mắng nhân viên phục vụ xung quanh, thái độ vô cùng ác liệt. Thấy thế, nữ nhân viên phục vụ lại tỏ vẻ khó hiểu, không chỉ uống rượu mà còn là rượu do chị Tiểu Hồng quản lý đích thân mang lên.  

"Tôi... tôi cũng không biết đang xảy ra chuyện gì?"  

Vẻ mặt nữ nhân viên phục vụ trông rất khó xử.  

"Bốp..."  

"Mẹ nó, cô đang đối phó với bà đây đúng không, bằng mặt không bằng lòng".  

Người phụ nữ trung niên đứng dậy tát vào mặt nữ phục vụ, sau đó cô ta ngã xuống đất, trên mặt hằn rõ năm dấu vân tay.  

"Cái người mặc bộ đồ vest đó, đứng lại cho tôi, cô là quản lý ở đây sao?"  

Người phụ nữ mặc bộ vest nghe thấy tiếng bạt tai, lúc này cũng quay người lại.  

"Tiểu Điền, có chuyện gì vậy?"  

Người phụ nữ mặc vest liếc nhìn Tiểu Điền trên mặt đất, hỏi. Thấy bộ dạng của Tiểu Điền, còn có vết ngón tay trên mặt, cô ấy khẽ cau mày.  

"Chị Tiểu Hồng, vị khách mà em vừa mới nói với chị".  

Tiểu Điền vô cùng ấm ức nói.  

"Này bà kia, mặc kệ cô ấy làm sai chuyện gì, bà đánh người là không đúng".  

Người phụ nữ trong bộ đồ vest được biết với cái tên là Tiểu Hồng lạnh lùng nói.  

"Ôi, một quản lý nho nhỏ mà dám kiêu ngạo như vậy? Một đám nghèo kiết xác, tôi đánh cô ta là nể mặt cô ta lắm rồi, tôi đánh cô ta đó, làm gì được?"  

Người phụ nữ trung niên kiêu căng nói.  

"Bà..."  

Nghe thấy vậy, quản lý Tiểu Hồng tức giận đến mức không nói được lời nào.  

"Đây là trung tâm thương mại Tiềm Long, nhà hàng chúng tôi trực thuộc nhà họ Tần, bà có chắc muốn như vậy không?"  

Quản lý Tiểu Hồng hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng nói. Cô đã gặp nhiều vị khách khó tính, nhưng khó tính như vậy thì đây là lần đầu tiên. Hơn nữa, mọi người đều đến đây ăn cơm, dựa vào đâu muốn đuổi người khác đi?  

Khi nghe đến nhà họ Tần, ánh mắt người phụ nữ trung niên thoáng qua một chút do dự, nhưng bà ta vẫn ưỡn ngực lên nói: “Nhà họ Tần? Nhà họ Tần thì cũng đã sao? Chuyện này là do các người không đúng, cho dù có náo loạn đến tai nhà họ Tần thì tôi cũng là người có lý. Hơn nữa, cứ coi như là nhà bọn họ ra mặt, lẽ nào lại dám không nể mặt tôi sao?”  

“Đánh người là bà không đúng!”  

Sắc mặt Tiểu Hồng lạnh lùng nói.  

“Cô cho rằng tôi muốn đánh con quỷ nghèo kiết xác này hả? Tôi kêu cô ta đuổi đám người quê mùa đó đi, cô ta không đuổi, kẻ đầy tớ có chút việc cỏn con này mà làm cũng không xong, không đáng chết chắc?”  

Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào Tiểu Điền trên mặt đất, hùng hồn nói.  

“Trong xã hội hiện đại, mọi người đều bình đẳng, không ai là nô lệ của ai. Bà có thể đến đây ăn cơm, tại sao bọn họ không thể? Hơn nữa, anh Long có thân phận cao quý, tại sao không thể đến đây ăn cơm. Cho dù theo logic của bà, người nên bị đuổi ra ngoài cũng là bà, chứ không phải là anh ấy”.  

Quản lý Tiểu Hồng nói.  

“Đám người nghèo kiết xác này có thân phận cao quý? Nhà hàng các người điên hết rồi sao? Ồ, đúng rồi, là bởi vì bọn họ mua một chai rượu vang liền cho rằng bọn họ là người có tiền, thân phận cao sang đúng không?”  

Người phụ nữ trung niên dường như nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười vậy.  

“Chai rượu vang đó do nhà hàng chúng tôi tặng cho anh Long, đó là loại rượu vang đỏ Obiang 96 năm tuổi”.  

Tiểu Hồng lạnh lùng nói, trên mặt không có biểu cảm gì.  

“Nhà hàng các người thật sự hết thuốc chữa rồi, tặng rượu cho đám người nghèo kiết xác đó, tại sao không tặng tôi? Một lũ người quê mùa dựa vào đâu?”  

Nghe đến đây, giọng người phụ nữ trung niên càng to hơn, nhà hàng này điên rồi, lại còn tặng rượu tốt như vậy cho một đám người nghèo khổ?  

“Họ là khách quý của chúng tôi, xin đừng mở miệng ra là nói nghèo kiết xác, nghèo chỉ là trạng thái tạm thời, không thể đánh giá một con người”.  

Tiểu

Bình luận

Truyện đang đọc