ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Sau khi ra khỏi phòng Vương Mỹ, Cố Tuyết Cầm về phòng mình luôn. Có lẽ do ban ngày quá mệt, nên khi cô quay về phòng đã thấy Long Tiểu Tịch ngủ chổng vó lên rồi.

Cô ngồi xuống bên giường, ngây người nhìn Long Tiểu Tịch. Một lúc lâu sau, cuối cùng khóe miệng cô cũng nở một nụ cười, cô đắp chăn cho Long Tiểu Tịch rồi đi ra khỏi phòng.

“Cốc cốc!”

Cô đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Long Thiên Tiếu.

“Chuyện gì thế?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tối nay con ngủ ở chỗ tôi. Con bé ngủ rồi”.

Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu trả lời vô cùng ngắn gọn, ngắn đến mức Cố Tuyết Cầm vẫn muốn nói gì đó nhưng lời đến đầu môi lại nuốt xuống.

“Cảm ơn anh”.

Cố Tuyết Cầm đành nói.

“Ban ngày cô đã nói rồi, sao lại tỏ ra xa cách thế làm gì?”

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Ừ, tôi đi ngủ đây”.

Trong lòng Cố Tuyết Cầm khẽ rung động, không xa cách sao? Sao có thể không xa cách chứ, thật sự có thể gần nhau hơn sao? Nếu gần nhau hơn thì tôi là gì của anh? Cố Tuyết Cầm vô cùng rối rắm, vừa suy nghĩ, vừa đi về phòng.

Sau khi về phòng, vừa đắp chăn lên thì Cố Tuyết Cầm chợt nhớ đến điều gì. Cô cầm điện thoại lên rồi mở ra, tìm số điện thoại của Long Thiên Tiếu. Số điện thoại này cô vừa hỏi anh sáng nay.

Sao chép số điện thoại xong, cô mở Wechat tìm kiếm tài khoản của Long Thiên Tiếu, sau đó ấn vào thêm bạn bè. Gần như ngay lập tức, Long Thiên Tiếu ấn chấp nhận lời mời, nhưng cũng không nói chuyện.

Cố Tuyết Cầm mở dòng thời gian của Long Thiên Tiếu, muốn xem nhưng lại phát hiện chẳng có gì. Ảnh nền của dòng thời gian là một bức ảnh hoang vắng và hịu quạnh, con người cô độc với bầu trời u ám, ngoài ra thì không còn gì khác.

Nhìn thấy vậy, Cố Tuyết Cầm mới nhớ ra, trước đây Long Thiên Tiếu không có điện thoại. Trong thời gian 5 năm, đến ngay cả ông già bà cả bên đường cũng dùng điện thoại để thanh toán, dùng Wechat và các loại phần mềm xã hội, nhưng Long Thiên Tiếu vẫn lái xe điện, dùng tiền mặt thanh toán.

Nhớ lại Long Thiên Tiếu trong những năm qua, cô chợt cảm thấy Long Thiên Tiếu giống như bị cả thế giới ghét bỏ, anh hoàn toàn xa lạ với thế giới này, cô độc, lặng lẽ sống. Nếu anh không có con thì sẽ thế nào? Nghĩ tới điều này, Cố Tuyết Cầm hít một hơi thật sâu.

Bởi vì cô chợt nhận ra một điều, có lẽ, con gái là tất cả của anh. Nếu không có con gái thì người đàn ông này phải sống sao đây?

Cố Tuyết Cầm nghĩ như thế thì trong lòng cảm thấy ngột ngạt. Người đàn ông này kết hôn với mình năm năm, nhưng mình lại chưa từng chú ý đến anh dù chỉ một lần.

Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, giờ phút này, Cố Tuyết Cầm có một loại kích động, gấp gáp muốn tìm hiểu về câu chuyện của Long Thiên Tiếu.

“Anh ngủ chưa?”

Cố Tuyết Cầm gửi cho Long Thiên Tiếu một tin nhắn.

“Chưa”.

Long Thiên Tiếu lạnh nhạt trả lời.

“Ngày mai anh đi làm nhỉ?”

Cố Tuyết Cầm chợt nghĩ tới chuyện này liền hỏi.

“Ừ”.

“Tôi nghe Tần Tiểu Manh nói, anh là thầy giáo của cô bé?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Tôi chỉ muốn làm bảo vệ, hoặc lái xe bình thường cũng được”.

“Tại sao?”

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Không có tại sao, tôi chỉ muốn vậy”.

Long Thiên Tiếu trả lời, câu trả lời của anh gần như đã khiến cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt.

“Đến tôi cũng không thể nói sao?”

Cuối tin nhắn, Cố Tuyết Cầm còn thêm một biểu tượng coi thường.

“Đối với cô mà nói thì biết càng ít càng tốt”.

Long Thiên Tiếu trả lời nói.

“Nhưng tôi cứ muốn biết đấy”.

Cố Tuyết Cầm lại nói, chỉ là sau khi gửi tin nhắn đi, Long Thiên Tiếu lại không trả lời nữa. Trong lòng Cố Tuyết Cầm khẽ động, dường như cảm nhận được điều gì.

“Có thể nói với tôi chuyện lúc trước của anh không? Nói một chút về mẹ của Tiểu Tịch!”

Cố Tuyết Cầm lấy hết dũng cảm, soạn một tin nhắn như vậy rồi gửi đi.

“Người đã mất từ lâu rồi, nhắc đến cô ấy làm gì, không nhắc thì hơn!”

Long Thiên Tiếu trả lời, chỉ là từng câu từng chữ khiến Cố Tuyết Cầm cảm thấy khó chịu và chán nản.

“Vậy khi nào anh muốn kể thì nói với tôi nhé”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Ừ, tôi ngủ đây, cô cũng ngủ sớm đi”.

Long Thiên Tiếu trả lời nói.

“Ừ, chúc ngủ ngon, nhớ ngày mai đưa tôi đi làm đấy”.

Cố Tuyết Cầm lại nhắc một câu, nhưng Long Thiên Tiếu không trả lời nữa. Cố Tuyết Cầm nhìn màn hình một lúc lâu, xác định Long Thiên Tiếu ngủ thật rồi thì cô mới tắt điện thoại.

Đúng lúc này, Long Tiểu Tịch lại đạp chăn ra, Cố Tuyết Cầm đắp lại chăn cho cô bé rồi mới nhắm mắt lại.

Đêm của thành phố Lâm Giang vô cùng an tĩnh. Nhưng ở Đế Đô cách xa mấy ngàn dặm lại nôn nóng bất thường.

Đế Đô, trên một tòa nhà cao tầng, một ông lão mặc áo khoác màu xanh vẫn đứng thẳng tắp, đứng ở đây, có thể nhìn xuống toàn Đế Đô rực rỡ ánh sáng.

“Bây giờ đã hơn một giờ rồi, đêm khuya sương lạnh, muộn lắm rồi ông chưa đi ngủ sao?”

Đằng sau ông lão, một chàng trai đang mặc quân phục khẽ cúi đầu, vô cùng cung kính nói.

“Người đàn ông đó trở lại rồi! Im lặng năm năm, cuối cùng cậu ta cũng đã hành động”.

Ông lão sờ túi, rút ra một cái tẩu, châm lửa, hút vài hơi, ánh mắt ông ta xa xăm, vẻ từng trải in hằn lên khuôn mặt.

“Người đàn ông đó là ai?”

Chàng trai mặc quân phục khẽ cau mày, hỏi.

“Long Vương lệnh ban ra, thiên hạ đều phải phục tùng. Long Vương lệnh là biểu tượng của quyền lực và sức mạnh. Một khi lệnh này được ban ra thì không ai dám chống lại, bởi vì người không phục tùng đều đã bị cậu ta giết sạch rồi”.

Ông lão quay lại liếc nhìn chàng trai, ý vị sâu xa nói.

“Vua của Nam Cảnh, chiến thần hộ quốc, người thanh niên đó đã mất tích từ năm năm trước, ông nói anh ta sắp quay lại sao?”

Chàng trai mặc quân phục khẽ cau mày.

“Quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, chỉ không biết sẽ dùng cách nào để quay lại mà thôi. Long Vương lệnh, rơi vào nhà ai?”

Ông lão không quay lại, nhàn nhạt hỏi.

“Nhà Bách Lý, Bách Lý Vô Cầu”.

Chàng trai mặc quân phục kính cẩn, lễ phép nói.

“Quái vật nhỏ Bách Lý Vô Cầu”.

Ông lão cau mày, lẩm bẩm nói.

“Nếu người đó quay lại thì có khi nào sẽ lấy quyền kiểm soát chiến khu Nam Cảnh. Tôi nghe nói, cấp trên có ý để ông phụ trách Nam Cảnh. Dù sao, tuy Nam Cảnh có hàng triệu quân tinh nhuệ nhưng năm năm nay vẫn không có chủ tướng, như một đám rồng mất đầu!”

Chàng trai mặc quân phục trầm tư suy nghĩ rồi nói.

“Ý của cấp trên là ý của cấp trên. Mấy năm nay, không phải là cấp trên thể hiện các loại ý tứ sao? Họ phái người đến Nam Cảnh, không phải đều bị đuổi quay lại sao. Tôi đi thì kết quả sẽ khác à? Có lẽ, họ cảm thấy tôi có chút giao tình với thằng nhóc kia cho nên người của Nam Cảnh sẽ nể phần giao tình này mà sẵn sàng nghe theo lời nói của tôi”.

“Bây giờ đã hơn một giờ rồi, đêm khuya sương lạnh, muộn lắm rồi ông chưa đi ngủ sao?”

Đằng sau ông lão, một chàng trai đang mặc quân phục khẽ cúi đầu, vô cùng cung kính nói.

“Người đàn ông đó trở lại rồi! Im lặng năm năm, cuối cùng cậu ta cũng đã hành động”.

Ông lão sờ túi, rút ra một cái tẩu, châm lửa, hút vài hơi, ánh mắt ông ta xa xăm, vẻ từng trải in hằn lên khuôn mặt.

“Người đàn ông đó là ai?”

Chàng trai mặc quân phục khẽ cau mày, hỏi.

“Long Vương lệnh ban ra, thiên hạ đều phải phục tùng. Long Vương lệnh là biểu tượng của quyền lực và sức mạnh. Một khi lệnh này được ban ra thì không ai dám chống lại, bởi vì người không phục tùng đều đã bị cậu ta giết sạch rồi”.

Ông lão quay lại liếc nhìn chàng trai, ý vị sâu xa nói.

“Vua của Nam Cảnh, chiến thần hộ quốc, người thanh niên đó đã mất tích từ năm năm trước, ông nói anh ta sắp quay lại sao?”

Chàng trai mặc quân phục khẽ cau mày.

“Quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, chỉ không biết sẽ dùng cách nào để quay lại mà thôi. Long Vương lệnh, rơi vào nhà ai?”

Ông lão không quay lại, nhàn nhạt hỏi.

“Nhà Bách Lý, Bách Lý Vô Cầu”.

Chàng trai mặc quân phục kính cẩn, lễ phép nói.

“Quái vật nhỏ Bách Lý Vô Cầu”.

Ông lão cau mày, lẩm bẩm nói.

“Nếu người đó quay lại thì có khi nào sẽ lấy quyền kiểm soát chiến khu Nam Cảnh. Tôi nghe nói, cấp trên có ý để ông phụ trách Nam Cảnh. Dù sao, tuy Nam Cảnh có hàng triệu quân tinh nhuệ nhưng năm năm nay vẫn không có chủ tướng, như một đám rồng mất đầu!”

Chàng trai mặc quân phục trầm tư suy nghĩ rồi nói.

“Ý của cấp trên là ý của cấp trên. Mấy năm nay, không phải là cấp trên thể hiện các loại ý tứ sao? Họ phái người đến Nam Cảnh, không phải đều bị đuổi quay lại sao. Tôi đi thì kết quả sẽ khác à? Có lẽ, họ cảm thấy tôi có chút giao tình với thằng nhóc kia cho nên người của Nam Cảnh sẽ nể phần giao tình này mà sẵn sàng nghe theo lời nói của tôi”.

Ông lão quay lại nói.

“Lẽ nào không phải sao? Đại Hạ lớn như thế, cũng chỉ có ông mới đủ tư cách để tiết chế hàng triệu quân tinh nhuệ ở Nam Cảnh. Lại thêm giao tình của ông với người kia, chắc chắn ông là lựa chọn tốt nhất”.

Chàng trai mặc quân phục có chút khó hiểu, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc