Lý Dật Phong vẫn khá ủng hộ Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa có hướng muốn mời Lý Dật Phong. Vì thế hắn cân nhắc rõ ràng thấy nên nói chuyện với Tằng Trạch Quang.
Càng nghĩ Vương Quốc Hoa quyết định nói rõ. Nghĩ vậy hắn đi sang quận ủy, Tằng Trạch Quang đang duyệt văn bản thấy Vương Quốc Hoa đi tới liền cười nói:
- Tôi nghe chuyện hôm qua rồi, rất uy phong.
Đây không phải là trêu chọc, Tằng Trạch Quang rất thưởng thức Vương Quốc Hoa có thể quyết đoán nhanh như vậy. Làm lãnh đạo cần có khí phách nếu không cán bộ cơ sở sẽ không ngừng gây loạn cho anh.
- Đó là mượn thế của sếp.
Vương Quốc Hoa cười nói lại một câu, Tằng Trạch Quang cười ha hả đầy vui vẻ. Gần đây Tằng Trạch Quang đúng là rất thuận lợi, có chuyện xảy ra cũng không tạo thành nhiễu loạn, thị ủy đánh giá y rất cao.
- Cậu đó, nịnh xong rồi thì nói chuyện nghiêm chỉnh đi.
Tằng Trạch Quang hiểu tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa, không có việc gì sẽ không tới chỗ lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa nói ra nguyên nhân, Tằng Trạch Quang nói:
- Việc này mà cậu cũng phải buồn phiền ư? Để Lý Dật Phong ra mặt, tôi không tham gia.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng lại thầm khen sự cẩn thận của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đây là hướng về mình, chuyện nhỏ này cũng cần giải thích. Nếu là phó chủ tịch khác thì sẽ đến nói thẳng như vậy sao?
Vương Quốc Hoa không ở lâu đứng lên xin về. Tằng Trạch Quang ngăn lại.
- Dừng lại, thuốc lần trước cậu còn không? Tôi biết cậu nhất định còn.
Vương Quốc Hoa cười khổ lấy một bao ra nói:
- Chỉ còn mỗi bao này, sếp, ngài chẳng lẽ hút nhanh như vậy?
Tằng Trạch Quang cười ha hả cầm thuốc:
- Biết sao được, bao cuối cùng hôm qua của tôi bị bí thư Ôn nhìn thấy, bí thư Ôn đòi nên tôi đành phải nhìn sang cậu.
Tằng Trạch Quang đang thầm đắc ý vì việc kia. Hôm qua đến báo cáo công việc lấy thuốc ra, Ôn Xương Thịnh thấy nói ngay:
- Chờ chút, từ đâu tìm được thuốc tốt thế này?
Đặc biệt cung cấp chính là quyền lực, là địa vị. Ôn Xương Thịnh vốn chỉ biết Tằng Trạch Quang có quan hệ trên tỉnh, lần này mới phát hiện ra được thêm. Dù Tằng Trạch Quang không có quan hệ trực tiếp thì cũng có quan hệ gián tiếp.
Ôn Xương Thịnh lấy được bao thuốc lập tức thay đổi thái độ với Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang đương nhiên nhớ đến đây là Vương Quốc Hoa cho mình.
Ra khỏi quận ủy về ủy ban, Vương Quốc Hoa tìm Lý Dật Phong. Lý Dật Phong nghe xong cũng vui vẻ nhận lời ngay. Theo Lý Dật Phong thấy Vương Quốc Hoa rất tôn trọng mình. Chuyện này Vương Quốc Hoa hoàn toàn có thể mời Tằng Trạch Quang, Tằng Trạch Quang sẽ nhận lời, Vương Quốc Hoa đến mời mình như vậy tỏ vẻ không mời Lý Dật Phong.
Trong cả đám người ở ủy ban, Lý Dật Phong thật ra yên tâm nhất chính là Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa tuy còn trẻ nhưng quyết đoán, nhiều thủ đoạn, quan hệ rộng. Ba phòng ban hắn phụ trách lúc trước tạo ra thành tích chủ yếu của ủy ban. Bây giờ phòng du lịch lại có hành động mới, Lý Dật Phong tin không đầy hai năm sẽ có hiệu quả. Hai năm sau vừa lúc y làm hết khóa, có thành tích cũng dễ phát triển hơn.
Bây giờ Vương Quốc Hoa đến mời tham gia lễ khởi công, nói rõ lãnh đạo nhận thành tích này nhiều nhất là mình, Lý Dật Phong còn có gì không hài lòng?
Vương Quốc Hoa ở không lâu, đạt được mục đích liền đi ngay. Mai khởi công nên hắn muốn sang phòng du lịch xem chuẩn bị như thế nào. Nếu mời Lý Dật Phong thì nhất định sẽ mời đài truyền hình, đến lúc đó không thể có trò hề được.
Vương Quốc Hoa vừa đi, Thịnh Trường Công đã tới văn phòng Lý Dật Phong. Lý Dật Phong thấy mặt y sa sầm còn tưởng có chuyện gì nên trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Thịnh Trường Công do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, Vương Quốc Hoa gần đây quá nổi danh, cứ như vậy thì cũng không phải việc hay.
Thịnh Trường Công nói hoàn toàn do ý tốt. Chuyện lần trước y thực ra nhận được 20 ngàn từ Tào Hiểu Minh, không phải Lý Dật Phong gợi ý thì chắc y đã xong đời. Lý Dật Phong có thể nói là cứu y trong cơn hoạn nạn cho nên Thịnh Trường Công cũng suy nghĩ cho z.z
Nói thật lời này Lý Dật Phong không thích nghe nhưng Thịnh Trường Công đây là nghĩ cho mình, Lý Dật Phong cho rằng điểm khác nhau lớn nhất giữa Thịnh Trường Công và Vương Quốc Hoa chính là một muốn làm việc, một muốn làm quan. Mặc kệ tâm tư như thế nào thì Lý Dật Phong cũng cần người giúp. Vì thế y không tức hành vi này của Thịnh Trường Công.
- Thịnh Trường Công, ý của anh tôi hiểu, cũng nhớ, anh đi làm đi.
Lý Dật Phong không tỏ thái độ. Y đang có chút thất vọng, người của mình như vậy, bảo sao mình không hâm mộ Tằng Trạch Quang? Nhân viên có Vương Quốc Hoa vừa có năng lực, vừa có chỗ dựa cứng.
Phòng du lịch không hề yên tĩnh, hội nghị đảng ủy phòng đang tiến hành tranh luận kịch liệt. Nguyên nhân là do có tiền.
Phòng du lịch có một trưởng, ba phó trưởng phòng, thêm một phó bí thư đảng ủy kiêm thanh tra, tổng cộng năm người đang họp. Vốn nội dung là thỏa luận nghi lễ khởi công ngày mai nhưng trước khi tan họp phó trưởng phòng Khương Vân Hòa đột nhiên tung đề tài:
- Phòng ta bây giờ cũng bận, có phải nên mua vài chiếc xe mới không?
Phòng du lịch vốn có một chiếc xe Santana, đó là xe riêng của Nhạc Đông Linh, các phó trưởng phòng khác có việc thì tự nghĩ biện pháp. Phòng thực ra cũng có một xe bán tải nhưng không vị phó trưởng phòng nào chịu ngồi.
Bây giờ có tiền vay vốn ngân hàng nên có người động tâm. Hai vị phó trưởng phòng bàn bạc, gọi cả phó bí thư để đưa ý kiến này ra trong hội nghị.
Phòng du lịch bây giờ gặp một vấn đề là có tiền liền muốn thò tay vào. Khương Vân Hòa lấy lý do thuận tiện trong công việc mà đề nghị mua xe. Y vừa nói lập tức có hai người đồng ý. Nhạc Đông Linh không đồng ý, hơn nữa thêm Tiếu Tự Quý cũng mới là hai phiếu, là số ít. Hơn nữa đổi xe ai cũng có phần, bọn mày sao cản? Đâu có tiêu tiền bọn mày?
Ngay khi Khương Vân Hòa đang nghĩ đề nghị được thông qua, Tiếu Tự Quý lại kích động lớn tiếng nói:
- Tôi kiên quyết phản đối, phòng du lịch tranh thủ được khoản tài chính này đâu có dễ? Tiền còn chưa hết nóng, công trình còn chưa bắt đầu đã mua xe mới. Ai cũng thò tay vào tiền rồi công trình có vấn đề ai chịu?
Tiếu Tự Quý muốn làm việc. Vương Quốc Hoa tin tưởng làm y rất kích động, có thể nói bất cứ ai muốn động tay chân vào công trình, y đều không đồng ý.
- Lão Tiếu, anh nói gì vậy? Nói chuyện không được khó nghe như thế, gì mà thò tay vào tiền. Chúng tôi cũng là vì công việc. Hiện trạng của phòng du lịch, anh không phải không biết, khó khăn lắm mới tốt lên, không nghĩ cho mọi người thì chúng ta sao có thể làm nhân viên phục được?
Khương Vân Hòa âm trầm cắn lại.
Tiếu Tự Quý nghe xong không khỏi tức giận đập bàn nói:
- Khương Vân Hòa, anh động chút là lấy công việc ra ngụy trang, tiền này là tiền công quỹ, tiền công trình, lãnh đạo giao công việc cho tôi, tôi nhất định phải cam đoan một đồng không được dùng vào việc khác.
Vừa nói Tiếu Tự Quý vừa nhìn Nhạc Đông Linh. Lúc này Nhạc Đông Linh không tỏ thái độ là không được. Mặc dù nói Tiếu Tự Quý phụ trách việc này nhưng Nhạc Đông Linh nếu quyết định thì Tiếu Tự Quý cũng không có cách thay đổi.
Nhạc Đông Linh đang đấu tranh tâm lý. Cô muốn khống chế cục diện thì phải có cấp phó. Tiếu Tự Quý lúc này đang được chủ tịch Vương coi trọng, Nhạc Đông Linh cũng lo vị trí dưới mông. Suy nghĩ mãi Nhạc Đông Linh đang chuẩn bị đồng ý nhưng đột nhiên nghĩ chuyện xảy ra hôm qua không khỏi run lên. chủ tịch Vương quá tàn nhẫn, mình không dại gì mà mạo hiểm. Hơn nữa tiền cũng không bay đi mà, sau này có cơ hội.
- Chuyện để tạm đó, do khó xử của mọi người nên chiếc Santana của phòng mọi người dùng chung. Ngoài ra Tự Quý, anh phản ánh tình hình với chủ tịch Vương, sau đó làm theo chỉ thị của chủ tịch.
Chiêu này của Nhạc Đông Linh quá ổn, không đắc tội ai. Hơn nữa còn nhắc đến chủ tịch Vương. Ba người kia nghĩ cũng đúng, chủ tịch Vương tức giận thì sao?
- Trưởng phòng nói đúng, lão Quý nên phản ánh tình hình khó khăn của phòng với lãnh đạo.
Phó bí thư đứng ra giảng hòa chẳng khác gì bác bỏ đề nghị. Khương Vân Hòa rất khó chịu thầm nghĩ mày làm người tốt, chỉ ông là kẻ ác sao? Trước bàn nhau ra sao?
Lúc này ngoài cửa có người chạy vào hốt hoảng nói.
- Xe chủ tịch Vương tới.
Nhạc Đông Linh đứng lên nói:
- Tan họp, ra đón lãnh đạo. Đúng, hội nghị là việc của phòng, đồng chí Tự Quý không nên báo cáo.
Nhạc Đông Linh nói vậy để đề phòng, Tiếu Tự Quý bây giờ tuyệt đối trung thành với Vương Quốc Hoa.