PHÙ DIÊU

Vương Quốc Hoa ở đến trưa đã nghe không ít chuyện đắc ý mà Sở Sở đã làm. Bây giờ ở Công ty xây dựng số hai thì Sở Sở đương nhiên là lớn nhất.

Công ty Xây dựng số 2 bây giờ gần như không thể rời khỏi Sở Sở. Ở đây có hai điểm quan trọng nhất, một là lúc có tổng giám đốc Sở, tiền lương của mọi người được phát đúng thời gian, làm thêm có tiền làm thêm, cuối tháng làm tốt có tiền thưởng, đây là điều mà trước đây đừng mơ. Thứ hai sau khi Sở Sở tới thì đơn vị có thể sống, có việc để làm, đãi ngộ của mọi người cũng tăng lên.

Có hai điể này nên Sở Sở thoải mái buông cần. Theo cách nói của cô thì mặc dù là nghỉ sinh thì cũng có thể khống chế đại cuộc. Vương Quốc Hoa đành phải nịnh bợ vợ vài câu, hắn thực ra đang suy nghĩ làm như thế nào để thuyết phục Sở Sở nghỉ sinh sớm.

Buổi chiều Sở Sở bị Vương Quốc Hoa cưỡng chế tới bệnh viện kiểm tra, xong việc về nhà. Hai ngày bình thản cứ như vậy trôi qua, đến sáng sớm hôm nay Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị lái xe đưa vợ đi làm không ngờ Cao Nguyên gọi điện tới bảo hắn đến văn phòng bí thư Hứa.

Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là vội vã chạy tới, đến nơi không thấy Cao Nguyên ở ngoài, hắn đành gõ cửa. Cao Nguyên rất nhanh từ trong đi ra cười nói:
- Vào đi.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi vào, bên trong Hứa Nam Hạ đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi. Hứa Nam Hạ ngồi phía sau bàn làm việc, người phụ nữ kia ngồi đối diện đầy tôn trọng.

- Quốc Hoa đến, đây là đồng chí Trác Thải Hà đến từ Văn phòng trung ương.
Hứa Nam Hạ ngồi im không nhúc nhích, Vương Quốc Hoa vội vàng vào chào hỏi:
- Bí thư Hứa.
Sau đó hắn đưa tay ra với người phụ nữ:
- Chào chị, tôi là Vương Quốc Hoa.

- Trác Thải Hà.
Trác Thải Hà đứng lên, cao ít nhất khoảng trên mét bảy, chiếc váy bảo thủ không giấu được dáng người cao gầy, mười năm trước nhất định là làm người mẫu phải hổ thẹn.
- Đồng chí Trác Thải Hà có chút chuyện muốn nói chuyện với cậu, cứ nói thật, nói chuyện ở đây.
Hứa Nam Hạ vừa nói liền đứng lên đi ra.

Vương Quốc Hoa có chút mơ hồ không biết Trác Thải Hà đến có ý đồ gì, chỉ có thể bình tĩnh đối mặt. Trác Thải Hà rất hào phóng mời Vương Quốc Hoa ngồi trước mặt mình.
- Thực ra cũng không có gì, chính là báo cáo của tổ công tác xóa đói giảm nghèo do anh phụ trách, lãnh đạo Văn phòng trung ương đã xem cảm thấy có vài vấn đề cần chứng thực một chút. Trong quá trình nói chuyện tôi muốn ghi âm, không thành vấn đề chứ?

- Tôi nhất định trả lời chi tiết.
Vương Quốc Hoa yên tâm gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, báo cáo đưa ra vấn đề việc đồng chí bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Vượng do anh đề nghị với tỉnh ủy, hơn nữa do một cán bộ ở tổ công tác tạm giữ chức quyền chủ tịch huyện. Xin hỏi sao anh làm như vậy?
Trác Thải Hà hỏi khá bình thản nhưng vấn đề này không dễ trả lời.

Cũng may Vương Quốc Hoa đã có dự tính nên bình thản nói.
- Vấn đề này phải nhìn từ hai góc độ. Một là do lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng xóa đói giảm nghèo nên suy nghĩ để đồng chí ở tổ công tác tạm giữ chức quyền chủ tịch huyện thì mới có lợi cho việc chấp hành chiến lược xóa đói giảm nghèo. Sự thật chứng minh cân nhắc này đã có tác dụng. Điểm thứ hai là bộ máy huyện ủy huyện Lâm Vượng lúc ấy sau mấy lần tiếp xúc tôi phán đoán bọn họ vẫn dừng lại ở lối suy nghĩ về hình thức xóa đói giảm nghèo quá khứ, tổ công tác xuống làm vài hạng mục rồi rút, sau đó mọi người tiếp tục ăn cứu trợ.

Câu trả lời của Vương Quốc Hoa không biết có làm Trác Thải Hà hài lòng hay không, dù sao vẻ mặt cô không tỏ vẻ gì cả, sau đó tiếp tục hỏi mấy vấn đề về báo cáo của tổ công tác, hỏi rất chi tiết, một vài vấn đề nhỏ có thể tồn tại đều không buông tha.

Hơn tiếng trôi qua rất nhanh, Trác Thải Hà gần như hỏi hết vấn đề có thể của báo cáo. Cuối cùng Trác Thải Hà tung ra một vấn đề.
- Xin hỏi đồng chí Vương Quốc Hoa, anh có thể đưa ra dự đoán về xu thế phát triển đối với công tác nông thôn không?
Hả, Vương Quốc Hoa thoáng hiện ra một tia kinh ngạc, Trác Thải Hà ở đối diện lần đầy nở nụ cười có chút đắc ý.

Vương Quốc Hoa rất nhanh bình tĩnh lại, bình tĩnh phán đoán hậu quả của câu hỏi này đối với mình. Cuối cùng Vương Quốc Hoa khẽ cắn môi thản nhiên nói:
- Dân số nông nghiệp của nước ta chiếm đại đa số. Lãnh đạo trung ương vẫn rất coi trọng công tác nông thôn. Nếu tôi bắt buộc phải đưa ra dự đoán, tôi cho rằng khả năng lớn nhất là quốc gia trong tương lai sẽ nghiêng chính sách đối với nông dân, đầu tiên là giảm, miễn các loại thuế, tiếp theo là trợ cấp tài chính, còn có cải cách chế độ y tế nông thôn….

Vương Quốc Hoa nói tới đây dừng lại một chút, Trác Thải Hà cũng thu hồi nụ cười. Vương Quốc Hoa vung tay đầy khí thế nói:
- Nhưng tôi cho rằng chính sách này không thể giải quyết vấn đề tích lũy bao năm từ căn bản. Đúng, chuyện muốn làm từng chút một nhưng không thể dựa hết vào chính sách của trung ương, chính phủ. Chính quyền địa phương cũng cần phát huy tính chủ động, cá nhân tôi có một nhận thức sâu sắc không biết có thể nói ra không?

Trác Thải Hà gật đầu nói:
- Anh cứ việc nói.

Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Tôi từng làm chức phó ở huyện có kinh tế lạc hậu, lúc ấy công việc chủ yếu là sản xuất nông nghiệp. Khi đó tôi đã mạnh dạn thử nghiệm để chính quyền ra mặt tổ chức nông dân lại, hỗ trợ về chính sách và pháp luật. Tôi cho rằng một chính quyền cần phải giúp đỡ và dẫn hướng nông dân đi vào nền kinh tế thị trường mà không phải như quá khứ chỉ là đơn thuần quản lý. Ví dụ như công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Lâm Vượng vậy, tôi có ý thức buộc chặt lợi ích của nông dân lại, để bọn họ đoàn kết đi ra thị trường, mà chính quyền chỉ cần làm tốt công tác dẫn đạo.

Đoạn cuối cùng Vương Quốc Hoa nói rất nghiêm túc, Trác Thải Hà nghe xong không khỏi có chút nhíu mày.

- Hôm nay nói chuyện tới đây thôi.
Trác Thải Hà đứng lên đưa tay ra:
- Cảm ơn đồng chí Vương Quốc Hoa đã hợp tác.

Sau khi Trác Thải Hà rời đi, Cao Nguyên tiễn cô. Hứa Nam Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Quốc Hoa hỏi:
- Nói chuyện xong rồi chứ?

Vương Quốc Hoa thoáng giật mình nhìn lại thấy là lãnh đạo mới nhỏ giọng nói:
- Vâng ạ.

- Ừ, vào trong nói chuyện.
Bí thư Hứa vào văn phòng, Vương Quốc Hoa vội vàng đi theo.

- Cháu thấy sao về nguyên nhân cuộc nói chuyện này?
Bí thư Hứa đột nhiên hỏi, Vương Quốc Hoa thoáng do dự mới nói:
- Cháu cảm thấy chắc có liên quan đến sản xuất nông nghiệp.

- Ừ.
Hứa Nam Hạ hàm hồ ừ, ông thoáng suy nghĩ một lát mới nói:
- Chuyện này cháu cần coi trọng. Vấn đề công tác nông thôn của tỉnh Nam Thiên cần đi trước một bước.

Vương Quốc Hoa nghe vậy thoáng ngồi thẳng lên chờ nghe tiếp. Quả nhiên Hứa Nam Hạ nói tiếp:
- Công tác của xóa đói giảm nghèo thì cháu tạm thời để đó, trước hết toàn lực phối hợp với trưởng ban thư ký Thượng Quan tổng kết kinh nghiệm công tác xóa đói giảm nghèo, sau này đây sẽ là tài liệu tham khảo quan trọng cho công tác nông thôn của tỉnh ủy. Tỉnh Nam Thiên mặc dù đi ở nhóm đầu của cải cách nhưng hai ba thị xã có thị xã Bắc Sơn cầm đầu vẫn chậm phát triển. Vấn đề này hôm qua tôi đã trao đổi với chủ tịch tỉnh Đoạn, y cũng cho rằng bộ mặt khu vực khó khăn không thể không thay đổi, nếu không tỉnh Nam Thiên sẽ thẹn với danh hiệu tỉnh kinh tế mạnh. Tỉnh ủy, ủy ban tỉnh sẽ thẹn với sự tin tưởng của quần chúng nhân dân. Đồng chí Đoạn Phong đề nghị kinh nghiệm tổng kết của tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy đáng để cán bộ toàn tỉnh học tập vì đặt chân ở khu vực khó khăn mà đưa ra chiến lược phát triển kinh tế phù hợp.

Vừa nói Hứa Nam Hạ cũng không nhịn được cười. Vương Quốc Hoa nghe ra một chút nên nói:
- Xem ra hai vị lãnh đạo đã bắt đầu có suy nghĩ chung trong công việc.

Hứa Nam Hạ đảo đảo mắt.
- Cháu còn giả bộ ư? Muốn thì tới trước mặt Đoạn Phong mà giả bộ. Chẳng qua công việc này không thể không có các ban ngành chính quyền ủng hộ. Từ ý nghĩa này mà nói trưởng ban thư ký Thượng Quan đã lập công.

Quan niệm tư tưởng của Đoạn Phong, từ văn bản có thể nhìn ra một chút, về cơ bản là chú trọng thu hút đầu tư, phát triển kinh tế công nghiệp để thúc đẩy kinh tế địa phương tăng tốc, phải nói phương pháp này không có gì mới lạ bởi vì cả nước đều làm như vậy.

Nhưng thật ra Vương Quốc Hoa lấy thân phận người phụ trách tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy đưa ra hình thức xóa đói giảm nghèo xuất phát từ góc độ quy hoạch kinh tế toàn huyện khiến Hứa Nam Hạ được vẻ vang không ít. Thượng Quan Thiên Phúc mới nhận chức phát hiện cơ hội nhưng cũng biết điều, khiến Văn phòng trung ương chú trọng, cũng không tự nhận hết công lao mà kéo của Vương Quốc Hoa vào trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc