PHÙ DIÊU

- Được, vậy tôi sẽ đi tham gia một chút.

Vương Quốc Hoa nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Lãnh đạo nhận lời, Hồng Thải Bình cũng không ở lâu, chị ta đứng dậy cáo từ. Vương Quốc Hoa chủ động đưa ra cửa làm Hồng Thải Bình không quá quen. Nữ đồng chí khá mẫn cảm, cử động dễ gần này của Vương Quốc Hoa khác nhiều so với sự lạnh nhạt trong văn phòng vừa rồi.

- Chờ chút, chị về sửa lại tài liệu giáo viên hợp đồng, thời vụ trong tỉnh rồi trình lên cho tôi.

Vương Quốc Hoa nghĩ gì đó rồi giao nhiệm vụ khiến Hồng Thải Bình khá bất ngờ. chủ tịch Vương này sao không giống các lãnh đạo trước nhỉ, các vị lãnh đạo kia lần đầu gặp đều nói mấy câu chung chung thôi mà.

Ai ngờ Vương Quốc Hoa chỉ nói công việc. Hồng Thải Bình khó hiểu, Vương Quốc Hoa không quan tâm, hắn tạm thời có yêu cầu như vậy là do nguyên nhân lịch sử. Trước đây lúc xóa đói giảm nghèo ở tỉnh Nam Thiên hắn đã tận mắt thấy giáo viên hợp đồng nhận lương rất thấp nhưng lại giúp đỡ bao em học sinh trưởng thành, lên người.

Lúc ấy Vương Quốc Hoa không thể làm gì nhiều cho bọn họ. Vừa nãy Hồng Thải Bình nói đến công trình hy vọng đã làm dấy lên một suy nghĩ mà Vương Quốc Hoa chôn sâu trong lòng. Vương Quốc Hoa cảm thấy nếu mình không làm gì sẽ có lỗi với những giáo viên này. Không có bọn họ thì các em học sinh miền núi sẽ không có cơ hội học tập.

Tỉnh Nam Quảng hầu hết là miền núi, giáo viên trái ngành, nghề, giáo viên hợp đồng chiếm tỷ lệ khá lớn. Chính quyền hàng năm mặc dù đều tang cường đầu tư cho giáo dục nhưng đối tượng chính vẫn là các thị trấn.

Một ngày trôi qua rất nhanh, lãnh đạo mấy ngành Vương Quốc Hoa phụ trách quản lý đều tới. Dù sao đây cũng là tỉnh thành, người đứng đầu các ngành cũng biết quy củ, mặc kệ có phục Vương Quốc Hoa hay không thì đều phải tới trình diện.

Sau một ngày các vị giám đốc có cái nhìn khác nhau về Vương Quốc Hoa. Điểm giống nhau là Vương Quốc Hoa này không quá kiêu căng như đồn đại, thậm chí có thể nói là khiêm tốn.

….

- Lão Lâm, tối ngồi chứ, tôi mời khách.

Lâm Hòa Bình nhận được điện lại đang ở trên Bắc Kinh. Y đang nhìn quanh đợi người nên đâu có tâm trạng nói chuyện với Đao Hùng Vĩ.

- Lão Đao, tôi đang ở Bắc Kinh, về rồi nói. Đúng, anh giữ bí mật việc tôi ở Bắc Kinh đó.

Lâm Hòa Bình nói xong dập máy ngay, Đao Hùng Vĩ lẩm bẩm nói. “Gì mà thần bí vậy nhỉ?”

Mới nghĩ tới đây Đao Hùng Vĩ đột nhiên nghĩ đến một chuyện. mẹ nó chứ, không phải là thật chứ? Lâm Hòa Bình sáng vẫn ở tỉnh, giờ đã lên Bắc Kinh, còn giữ bí mật.

Bốp, Đao Hùng Vĩ tát mạnh vào mặt mình, đúng là đã bỏ lỡ cơ hội, không biết lãnh đạo nghĩ như thế nào về mình nữa. Không được, mình phải tìm người hỏi thăm mới được. Vì thế lão Đao gọi mấy cuộc điện rất nhanh trong lòng thầm vui vẻ, người bảo thủ không chỉ có một mình mình. chủ tịch Vương nói thật nhưng nhiều người lại nghĩ là câu khách khí. Không được bí mật này mình phải giữ kín.

Đao Hùng Vĩ đang chuẩn bị về nhà liền cầm máy gọi cho thư ký.

- Thông báo cho trưởng các phòng ở lại họp.

Muộn vẫn còn hơn không, động tác phải nhanh. Tài nguyên của lãnh đạo có hạn, nếu đồng ý mở ra với mọi người thì mình phải cướp trước nếu không người khác ăn hết thịt mất, qua tối nay có lẽ không còn cháo mà húp.

Lâm Hòa Bình chiều nay bay lên Bắc Kinh, thấy còn sớm y gọi cho Lý Cư Bằng báo tên của mình. Lý Cư Bằng có thái độ rất tốt, không ra vẻ như quan chức Bắc Kinh. Y rất nhiệt tình nói.

- Anh bắt taxi đến khách sạn Tinh Huy đường … rồi chờ tôi ở cửa.

Lâm Hòa Bình không phải chưa từng lên Bắc Kinh nhưng chưa thấy ai dễ nói chuyện như vậy. Y vừa sốt ruột chờ lại vừa kích động.

Nửa tiếng sau Lý Cư Bằng xuất hiện, y nhìn thoáng qua Lâm Hòa Bình rồi nói.

- Là giám đốc Lâm từ Nam Quảng đến à?

Lâm Hòa Bình vội vàng gật đầu, y xông tới trước đưa tay ra.

- Tôi là Lý Cư Bằng, chủ tịch Vương vẫn khỏe chứ?

Lời này có ý rất rõ, Lý Cư Bằng đến là vì Vương Quốc Hoa mà thôi.

- Vâng vâng, chủ tịch Vương rất tốt.

Lâm Hòa Bình vội vàng tiếp lời, Lý Cư Bằng mặt không chút thay đổi khẽ chạm tay. Xe Audi đi phía sau xe Lý Cư Bằng cũng đã dừng lại, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi xuống. Lý Cư Bằng chỉ người này nói.

- Đây là cục trưởng Tô ở Bộ lâm nghiệp, chuyện của anh thì cục trưởng Tô sẽ lo.

Lâm Hòa Bình vội vàng bắt tay, Lý Cư Bằng chờ hai người chào hỏi rồi nói.

- Thủ trưởng nhiều việc, tôi không thể đi lâu được. Hai người nói chuyện, bàn tôi đặt rồi, lúc đi cứ ký tên là xong.

Lý Cư Bằng nói xong lên xe đi ngay lưu lại một cục trưởng Tô khá cung kính nhìn theo. Chờ xe đi xa cục trưởng Tô thu nụ cười nói.

- Giám đốc Lâm, chuyện của anh trưởng phòng Lý đã dặn, bữa này thì thôi không cần ăn, sáng mai anh đến bộ tìm đồng chí Trương Tiểu Cường rồi đợi thông báo.

Nói xong cục trưởng Tô xoay người lên xe đi luôn.

Y cũng đi làm Lâm Hòa Bình ngẩn ra, sao vậy nhỉ? Cơm cũng không ăn là sao?

….

Hôm sau Lâm Hòa Bình lên giao tài liệu cũng được tiếp đón rất nhiệt tình. Trước khi đi y cẩn thận hỏi một câu.

- Cái này phải đợi mấy ngày?

- Theo yêu cầu của bộ thì công việc này trong ngày sẽ xử lý xong, mai anh tới đi.

Câu này làm Lâm Hòa Bình như thấy mình nằm mơ, trên bộ mà xử lý công việc nhanh vậy sao?

Sở ngoại vụ làm việc với tốc độ cực nhanh, cả buổi tối họp và làm ra một bản tài liệu rất toàn diện. Đao Hùng Vĩ thức đến 3h đêm mới ngủ, y cũng chỉ dám ngủ có ba tiếng rồi dậy chạy ăn sáng qua loa rồi chạy đến văn phòng chủ tịch Vương.

Thấy Vương Quốc Hoa, Đao Hùng Vĩ đưa tài liệu tới.

- Chủ tịch Vương, đây là tài liệu các đồng chí hôm qua làm cả đêm mà có, mời ngài xem một chút. Chủ yếu là nói về các tài nguyên ưu thế của tỉnh, trong các tài nguyên này chỉ cần có tài chính là có thể khởi động, rất thích hợp thu hút đầu tư nước ngoài.

Vương Quốc Hoa cầm tài liệu và nhìn đối phương.

- Cứ để đó đi, tôi đang có nhiều việc cần làm gấp.

Đao Hùng Vĩ nghe vậy thầm nói báo ứng, hôm qua bảo mình mà mình không nói. Đao Hùng Vĩ cúi đầu nhận sai ngay.

- Chủ tịch Vương, sở chúng tôi cũng không dễ dàng. Nam Quảng từ trước đến giờ là khu sơn cùng thủy tận, mấy năm nay sở đã có nhiều cố gắng trong công việc nhưng hạng mục đạt hiệu quả lại quá ít, tôi cũng rất lo lắng, mong ngài giúp chúng tôi.

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.

- Tôi nói giám đốc Đao, tôi không phải nhà đầu tư, anh nói với tôi làm gì. Được rồi, tôi xem trước, anh chờ chút, tôi đọc xong rồi nói tiếp.

Đao Hùng Vĩ muốn ngồi nhưng cẩn thận nghĩ lãnh đạo bảo ngồi là ngồi ư?

Đao Hùng Vĩ cứ như vậy đứng chờ, Vương Quốc Hoa liếc y không nói mà chăm chú đọc tài liệu. Tài liệu mười mấy trang mà Vương Quốc Hoa đọc rất cẩn thận mất cả tiếng.

- Giám đốc Đao vẫn chưa xong việc ư?

Chờ ở bên phòng Phương Đoan Minh còn có Hồng Thải Bình. Hồng Thải Bình này hôm qua về cẩn thận nghĩ đến nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho nên lập tức đi làm ngay. Nữ đồng chí nên khá cản thận, đừng nhìn Vương Quốc Hoa không hòa hợp với Giản Trường Thanh nhưng Hồng Thải Bình tự nhận lãnh đạo muốn xử lý mình chỉ có vài phút là xong. Vì thế Hồng Thải Bình tự nhắc mình phải biểu hiện tốt, không mong lãnh đạo thưởng thức chỉ cần không có ấn tượng không tốt là đủ.

Tài liệu vốn đã có nên chỉ một buổi chiều là chuẩn bị xong. Sáng đi làm Hồng Thải Bình kiểm tra lại thấy không vấn đề gì liền mang tới trình lãnh đạo. Ai ngờ còn có người đến sớm hơn cả mình.

Đao Hùng Vĩ này định làm gì? Hồng Thải Bình đột nhiên có chút lo lắng hơn nữa tâm trạng này theo thời gian không ngừng tăng lên. Gần tiếng trôi qua rồi đó, nói chuyện gì mà lâu vậy?



Vương Quốc Hoa cuối cùng đã đọc xong, hắn trầm tư một lát mới nói.

- Tôi đọc xong rồi, tài liệu rất cẩn thận, khó khăn của Nam Quảng được thể hiện rõ ràng. Anh ngồi chờ chút.

Nói xong trước mặt Đao Hùng Vĩ Vương Quốc Hoa cầm máy gọi.

- Là tôi, có việc, có gì đáng chúc mừng chứ, ông bây giờ sao rồi? Còn có thể có việc gì, tìm ông giúp …

Năm phút sau Vương Quốc Hoa dập máy nhìn thoáng qua Đao Hùng Vĩ vẫn đang đứng mà cười nói.

- Anh về chuẩn bị một chút, ngày kia có một đoàn khảo sát tới, anh dẫn đi xung quanh xem sao. Cứ như vậy đi, tôi thấy Đoan Minh đã vào hai lần, chắc là có người chờ ở ngoài.

Vương Quốc Hoa muốn biểu hiện thực lực thì có Lâm Hòa Bình làm tấm gương là đủ. Về phần Đao Hùng Vĩ, Vương Quốc Hoa không định cho đối phương thấy chỗ tốt quá nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc