PHÙ DIÊU

- Tôi chỉ làm công việc của mình, có trách nhiệm với sự tin tưởng của Bí thư Vương.
Chủ nhiệm Tiếu rất cứng rắn đáp lại.

- Được, đây là anh nói.
Phó bí thư Lý vừa nói quay đầu đi. chủ nhiệm nhìn theo đối phương mà cười lạnh một tiếng. Hừ, một thằng phó bí thư mà thôi, mày có thể làm gì được tao?

Phó bí thư Lý rời đi rất nhanh đến văn phòng bí thư Thị đoàn gõ cửa. Hắn vào thì vị Bí thư Vương kia vẫn ngồi ngay ngắn ở đó. Phó bí thư Lý đầy tức giận nói:
- Lão Tiếu vừa đuổi chủ nhiệm Vương Ban giám sát tỉnh ủy cùng với đồng chí Tuyết Liên đi. Tôi tận mắt thấy bọn họ vào, chờ tôi xuống tiếp đón thì bọn họ đã đi. Lúc tôi đến lão Tiếu còn mắng mấy câu rất khó nghe.

- Hả?
Bí thư Vương vẫn trấn định đột nhiên tái mặt, người cũng nhảy dựng lên từ ghế ngồi.

Phó bí thư Lý và Bí thư Vương vốn không hài hòa gì, hắn đứng đó cười lạnh không nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Bí thư Vương, phó bí thư Lý rất thoải mái. Đường đường là một phó bí thư thị đoàn là bị tên chủ nhiệm văn phòng công trình hy vọng không coi vào đâu, ngọn lửa trong mắt phó bí thư Lý như thế nào có thể đoán được. Phó bí thư Lý gặp cảnh ngộ đó toàn do người trước mặt này khởi xướng.

- Bí thư Vương làm việc, tôi nghĩ biện pháp liên lạc với chủ nhiệm Vương.
Phó bí thư Lý là cán bộ từ tỉnh xuống nên có con đường của mình. Hắn gọi vào số công việc của chủ nhiệm Vương nhưng không ai nghe.

- Đi đi, tôi cũng nên báo cáo với bí thư Dương.
Bí thư Vương xua tay, vẻ mặt khẩn trương không phải giả vờ.

Cùng là cấp chính huyện nhưng bí thư Thị đoàn sao có thể so với chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy? Một người muốn gặp bí thư thị ủy cũng khó khăn, một người thường xuyên chứng thực công việc mà lãnh đạo tỉnh ủy giao cho, thường xuyên có thể gặp và báo cáo công việc với lãnh đạo tỉnh ủy. Hơn nữa càng quan trọng hơn chính là tỉnh đoàn rất coi trọng vị chủ nhiệm Vương này, gọi điện tới nhiều lần nhấn mạnh nhất định phải tiếp đón tốt vị chủ nhiệm Vương này. Tên chủ nhiệm Tiếu kia quá ngu xuẩn, sao lại đuổi người ta đi chứ?

Còn có chủ nhiệm Vương này xuống sao không báo một tiếng mà đột nhiên tập kích như vậy? Cầm máy điện thoại, bí thư Thị đoàn Vương lại bỏ xuống, hắn bảo người gọi chủ nhiệm Tiếu lên.

Không lâu sau chủ nhiệm Tiếu gật đầu cúi người tiến vào, cười cười ân cần chào hỏi.
- Bí thư, ngài tìm tôi có việc?

- Vừa nãy phó bí thư Lý tìm tôi nói một việc, anh nói xem có chuyện gì?
Bí thư Vương không nói chuyện của chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, chỉ hỏi tình hình cụ thể. Chủ nhiệm Tiếu lập tức nói chuyện ra, chính là cô gái Tuyết Liên kia kiếm được hơn hai triệu muốn xây dựng trường tiểu học hy vọng, tìm đến chủ nhiệm Tiếu muốn được thẩm định. Chủ nhiệm Tiếu đương nhiên không thể đáp ứng, miếng thịt béo như vậy không thể cắn một cái thì sao có thể bỏ qua? Đương nhiên lúc chủ nhiệm Tiếu báo cáo không thể nói mình muốn kiếm lợi mà nhấn mạnh hắn kiên trì nguyên tắc, đấu tranh với một số tên cố phá vỡ nguyên tắc. Đương nhiên chủ nhiệm Tiếu còn nhấn mạnh một người đàn ông bên phái Tuyết Liên nói chuyện rất khó nghe, giống như là nghi ngờ tính chất của văn phòng, cuối cùng đưa ra kết luận chính là:
- Mấy tên này có tiền đúng là khó đối phó. Tự cho mình có chút tiền thối là muốn làm gì thì làm. Còn có phó bí thư Lý không ngờ đầy hung hãn hỏi tôi là bọn họ đi đâu? Tôi đâu biết bọn họ đi đâu chứ?

Chủ nhiệm Tiếu đang nói hưng phấn thì Bí thư Vương tức tối đập bàn nói:
- Đủ rồi Tiếu Như Hải, bắt đầu từ bây giờ anh bị đình chỉ công tác, lập tức.
Hả, nụ cười trên mặt chủ nhiệm Tiếu hóa đá lại, đầy lo lắng, không thể tin nhìn Bí thư Vương.

- Cút, cút ngay.
Bí thư Vương lại gầm lên giận dữ, chủ nhiệm Tiếu lảo đảo đi ra thì thấy phó bí thư Lý mặt mày lạnh lùng đi tới. Hai người nhìn nhau, phó bí thư Lý hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất thoải mái.

Bí thư Vương bình tĩnh lại và biết mình không thể không đối mặt với vấn đề. Bí thư Vương đã ý thức được sự sơ sót của mình, đương nhiên đây là do quán tính cho phép, tiền chuyên dụng đều là nói cho có mà thôi, Thị đoàn không động tay chân thì người khác cũng sẽ động tay chân. Cho nên Bí thư Vương theo thói quen nên không đủ coi trọng việc này.

Lãnh đạo tỉnh ủy phê duyệt đã có nhiều mà, đến bên dưới có thể được hoàn toàn thực hiện hay không thì được 70% đã quá tốt rồi, đến huyện thì đạt đến trình độ nào càng khó nói.

Chỉ là không ngờ chủ nhiệm Vương của Ban giám sát tỉnh ủy lại đi đến địa phương không liên lạc với Đảng ủy địa phương mà trực tiếp dẫn Tuyết Liên đến Thị đoàn làm việc. Đây là hiểu lầm, mình phải cắn chặt điểm này.

Bí thư Vương nghĩ xong mới cầm máy gọi điện, đợi bên kia thông, Bí thư Vương rất khách khí nói:
- Thư ký Lâm, bí thư Dương có bận không? Tôi có việc quan trọng muốn mặt lập tức báo cáo.

Dương Quốc Minh rất cho mũi, rất nhanh nghe điện. Câu đầu tiên của Bí thư Vương trong quá trình báo cáo chính là như thế này:
- Vừa nãy ở Thị đoàn có đồng chí bên dưới có chút hiểu lầm với chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy.

Bí thư Vương cẩn thận báo cáo, dùng từ một cách đầy chú ý. Y cắn chết thứ nhất đây là hiểu lầm, thứ hai hiểu lầm xảy ra do chủ nhiệm Vương trước đó không thông báo. Thứ ba là đồng chí xảy ra hiểu lầm với chủ nhiệm Vương thì Thị đoàn đã có quyết định xử lý, tạm thời đình chỉ công tác.

Từ góc độ của Bí thư Vương thì “hiểu lầm” hôm nay mình đã xử lý rất kịp thời, rất quyết đoán, rất thích hợp. Phải nói ở tình huống bình thường thì lãnh đạo đều hài lòng.

Nhưng trên đời này rất nhiều lúc đều là không bình thường. Ví dụ như Dương Quốc Minh bây giờ vậy. Hắn bây giờ đang có tâm trạng không bình thường. Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Quốc Hoa có thù oán rất sâu với hắn, Dương Quốc Minh biết rõ Vương Quốc Hoa là kẻ tàn nhẫn. Lúc trước Miêu Vân Đông và chủ tịch tỉnh Miêu Hàm đều bị chỉnh đến chết. Dương Quốc Minh không cho rằng quan hệ giữa mình với chủ tịch tỉnh Đoạn Phong là tốt hơn so với quan hệ giữa mình và chủ tịch tỉnh Miêu Hàm.

Chẳng may Vương Quốc Hoa có ý đồ mà tới thị xã Bắc Sơn thì sao? Dương Quốc Minh do chủ tịch tỉnh Đoạn Phong mạnh mẽ đề cử mà lên chức. Mà chủ tịch Đoạn và bí thư Hứa vẫn có khúc mắc, đây là hiện tượng tồn tại trong thời gian dài. Trong thời gian này bí thư Hứa không nói thích thấy thị xã Bắc Sơn xuất hiện vài vấn đề nhưng ít nhất cũng vui vẻ thấy Dương Quốc Minh vô dụng mà.

Vương Quốc Hoa là cấp chính huyện nhưng vấn đề là khoản tiền mà Tuyết Liên kiếm được do bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ cùng phó bí thư tỉnh ủy Trương Thiên Hào cùng ra chỉ thị. Vương Quốc Hoa xuống thị xã Bắc Sơn không khác gì mang thượng phương bảo kiếm tới. Trước đây cũng có khi xuất hiện chỉ thị nhưng người xuống giám sát chỉ đi cho có, lúc về có cái báo cáo là được. Vương Quốc Hoa xuống có phải là đi cho có không? Ngu cũng biết là có vấn đề từ việc hắn không thông báo với Đảng ủy đối phương một câu.

Bản chất chuyện này thực tế là khái niệm hoàn toàn khác. Vương Quốc Hoa không báo với Đảng ủy, chính quyền địa phương đơn giản là không muốn gặp mặt Dương Quốc Minh, cũng không muốn khách sáo gặp nhau. Mà Vương Quốc Hoa có gọi thì Dương Quốc Minh cũng chưa chắc đã gặp hắn. Cùng lắm Dương Quốc Minh phái một quan chức cùng cấp bậc với Vương Quốc Hoa tiếp đón một chút mà thôi. ngoài ra còn một ý đó là Vương Quốc Hoa quyết định phải làm ra gì đó thì mới có thể giúp Tuyết Liên làm thành công việc.

Một bên nghe điện, mặt Dương Quốc Minh không ngừng thay đổi, âm trầm, đỏ lên rồi từ từ khôi phục bình thường.

- Thị đoàn cần phải chỉnh đốn lại một chút. Nhân viên công tác của văn phòng công trình hy vọng không ngờ có thể nói mấy câu khó nghe với người có lòng tốt như vậy, được rồi, cứ như vậy đi.
Dương Quốc Minh dập máy vuốt cằm, hắn suy nghĩ làm như thế nào để không cho Vương Quốc Hoa cơ hội nổi giận.

Phó bí thư Lý thị đoàn cũng không vội vàng đi báo cáo mà trực tiếp hành động Từ kết cấu của Thị đoàn mà nói thì hệ thống nhân viên khá độc lập. Nói cách khác Tỉnh đoàn có quyền lên tiếng nhất định ở vấn đề nhân sự của Thị đoàn.

Thà làm đầu con gà còn hơn làm đuôi trâu, đây là suy nghĩ của phó bí thư Lý. Lần này có thể nói là cơ hội xảy ra trước mắt. Tên Vương Nghĩa Toàn kia quá ngu dốt, không ngờ khi biết chủ nhiệm Vương Ban giám sát tỉnh ủy xuống mà còn xảy ra chuyện này. Có thể nói đây là cơ hội cực tốt để điều chỉnh nhân sự. Tỉnh đoàn mà đề nghị thì khả năng điều chỉnh rất có thể là sự thật.

Nếu muốn tranh thủ được cơ hội đầu tiên phải được chủ nhiệm Vương tán thành. Cho nên phó bí thư Lý sau khi đi ra liền lập tức gọi vào số điện thoại riêng của Vương Quốc Hoa. Số điện thoại này từ đâu mà có? Phải nói phó bí thư Lý rất may mắn, em gái hắn là bạn học của một nữ nhân viên ở Ban giám sát tỉnh ủy, hai bên quan hệ khát mật thiết.

Tút tút tút như tiếng chuông vang vọng bên tai. Phó bí thư Lý không quá nắm chắc chỉ có thể xem ý ông trời mà thôi. Gọi số điện thoại cá nhân bình thường mà không nghe thì là chuyện không bình thường.

- Alo, ai đó?
Bên kia cuối cùng đã nghe điện, giọng đối phương rất êm tai, khá dễ nghe.

- Là chủ nhiệm Vương phải không? Tôi là Lý Cạnh Hùng – phó bí thư Thị đoàn thị xã Bắc Sơn, chuyện vừa rồi tôi cũng biết, không biết ngài có tiện gặp mặt nói chuyện một chút không?
Lý Cạnh Hùng không khỏi có chút khẩn trương nói. Không dám nói tên Vương Nghĩa Toàn sẽ ngã ngựa, Lý Cạnh Hùng nhất định sẽ lên chức nhưng đây dù sao cũng là một cơ hội. Không tranh thủ một chút thì sao Lý Cạnh Hùng có thể cam tâm.


- Ừ, tôi sắp đến thị ủy rồi, như vậy đi, ở gần có chỗ nào thích hợp không, chúng ta gặp một chút.
Vương Quốc Hoa dễ nói chuyện hơn dự đoán, Lý Cạnh Hùng cố nhịn cơn xúc động trong lòng vội vàng nói tên quán café Bắc Đảo ở gần thị ủy.

- Chủ nhiệm, sao phải khách khí với bọn họ.
Trương Quốc Thắng tức giận nói, Tuyết Liên ngồi ở vị trí bên cạnh cũng sẵng giọng nói.
- Đám người đó quá đáng ghét.
Tuyết Liên cũng đang tức, chẳng qua được giáo dục tốt nên không nói được câu khó nghe.

- Tôi là chủ nhiệm hay cậu là chủ nhiệm?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Trương Quốc Thắng cười hắc hắc không nói gì cả. Tuyết Liên ra vẻ sợ hãi cúi đầu không nói gì. thực ra Tuyết Liên biết rõ Vương Quốc Hoa là con hổ giấy, nhìn như nghiêm túc nhưng thực ra trong lòng rất thân thiện, dễ gần. Điểm duy nhất là Tuyết Liên không rõ chính là Vương Quốc Hoa sao lại tốt tính như vậy?

Tuyết Liên mới biết một mặt của Vương Quốc Hoa, suy nghĩ này nếu bị người đã từng bị Vương Quốc Hoa chỉnh tới chết nhất định sẽ giơ chân mắng to:
- Thằng chó đó mà lương thiện thì trên trái đất này không có người ác.

Từ góc độ của Vương Quốc Hoa đánh giá cuộc điện của Lý Cạnh Hùng mà nói thì rất nhiều chuyện chính trị căn bản không thể giải quyết được từ trên xuống dưới. Bên trên có chính sách, bên dưới có đối sách. Quan chức huyện ăn tiền cứu đói mà có thể đi xe Audi, sau khi động đất có thể cầm tiền xã hội quyên góp mua xe trên triệu, vì vậy có thể nói quan chức địa phương rất vô sỉ.

Mục đích chuyến đi này của Vương Quốc Hoa là giúp Tuyết Liên thuận lợi hoàn thành công việc, như vậy hắn không thể trông cậy vào một trận động đất. Hắn chỉ có thể làm chính là để cho một số người biết gì có thể chạm, gì không thể đụng vào.

Lý Cạnh Hùng đến rất nhanh, y cũng rất nhiệt tình với Trương Quốc Thắng đang đứng chờ ở cửa. Nếu chủ nhiệm Vương đứng ở cửa đợi thì Lý Cạnh Hùng ngược lại sẽ rất khiếp sợ.

- Ngồi đi.
Vương Quốc Hoa thậm chí không buồn đứng lên chào, hành vi này rất không lễ phép nhưng Lý Cạnh Hùng không dám so đo, hoặc là hắn biết rõ tương lai và hy vọng của mình có quan hệ lớn với vị chủ nhiệm Vương này.

- Cảm ơn chủ nhiệm Vương.
Lý Cạnh Hùng rất tự nhiên ngồi xuống mới nói.
- Chủ nhiệm Vương, ngài vừa đi thì tôi tới văn phòng công trình hy vọng, hơn nữa cũng có chút tranh chấp với chủ nhiệm Tiếu, sau đó tôi lập tức báo cáo với bí thư Thị đoàn – Bí thư Vương.

Trọng tâm của câu này là Lý Cạnh Hùng có xung đột với chủ nhiệm Tiếu, cũng chính là người đàn ông bụng bự kia.
- Ha ha, chủ nhiệm Tiếu có tranh chấp với anh ư? Y không phải là mới vào làm việc đó chứ?
Vương Quốc Hoa gần như là châm chọc.

Đây không phải là trêu đùa, một tên cùng lắm ở cấp trưởng phòng sao dám can đảm tranh chấp với phó bí thư Thị đoàn chứ? Nhất là lúc đối phương làm sai nữa chứ?

- Chủ nhiệm Vương, ngài đừng hiểu lầm, ngài nghe tôi từ từ giải thích.
Lý Cạnh Hùng có chút luống cuống, Vương Quốc Hoa nói đúng chỗ yếu hại, hơn nữa còn nở nụ cười làm người ta lạnh lùng.

- Được, anh nói đi.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn chẳng qua từ giọng điệu mà nói thì Vương Quốc Hoa đã gần như đến lúc sắp nổi giận. Đây là hiện tượng tốt cũng là hiện tượng xấu. Tốt chính là có cơ hội, nói không tốt có nghĩa là sau đây không thể có bất cứ sai lầm gì.

- Chuyện là như thế này …
Lý Cạnh Hùng gần như trong nháy mắt đưa ra phán đoán, Vương Quốc Hoa này muốn nghe lời thật. Cho nên Lý Cạnh Hùng rất nghiêm túc kể lại từng chi tiết ra.

Nói xong Lý Cạnh Hùng chỉ có thể chờ đợi. thời gian kể không dài, Lý Cạnh Hùng không hề giấu diếm một chữ. Trong lúc nói Lý Cạnh Hùng vẫn chú ý biến hoá trên mặt chủ nhiệm Vương nhưng không phát hiện được gì cả. Vương Quốc Hoa như một ngọn núi, trăm ngàn năm không có biến hoá.

Vương Quốc Hoa đang trách nhiệm thì mục đích của Lý Cạnh Hùng vang lên. Hắn lấy ra nhìn số máy liền vội vàng nhảy dựng lên như mông có kim châm. Hắn cung kính đứng lên nghiêm túc nói:
- Bí thư Thạch, ngài có chỉ thị gì?

Thạch Tiểu Ninh gọi điện tới, tên này đang không vui vẻ gì mấy. Chủ yếu là sau khi hỏi thăm cuối cùng y cũng tìm được chút tình huống về Vương Quốc Hoa. Có đôi khi sự thật luôn làm người ta thấy tàn khốc. Đối với Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh biết càng nhiều làm hắn cảm thấy nhất định phải tìm mọi cách cứu vãn quan hệ. Cho nên hắn gọi điện cho Lý Cạnh Hùng – thân tín của mình, bảo Lý Cạnh Hùng nhất định phải giữ Vương Quốc Hoa lại, hắn đang từ tỉnh thành xuất phát tới thị xã Bắc Sơn.

Dập máy Lý Cạnh Hùng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn sang Vương Quốc Hoa cũng thoáng cái trở nên mờ mịt. Trước đó Lý Cạnh Hùng cũng không đặt Vương Quốc Hoa tới vị trí rất quan trọng. Trong mắt hắn thì Vương Quốc Hoa chỉ là một quan viên từ tỉnh tới mà thôi. Nói cách khác Lý Cạnh Hùng cũng không đặt hy vọng mình sẽ đạt được chức bí thư thị đoàn từ tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chẳng qua chỉ là một kẻ làm ầm chuyện khiến tên Bí thư Vương kia mất chức mà thôi, mình còn phải nghĩ biện pháp khác để đục nước béo cò.

Trong ánh mắt khá bối rối và hoảng loạn của Lý Cạnh Hùng, Vương Quốc Hoa không chút hoang mang cầm ấm trà lên, không nhanh không chậm uống. Hắn bỏ chén, Tuyết Liên ở bên kịp thời rót đầy cho hắn.

Tâm trạng của Vương Quốc Hoa giờ phút này cũng không bình tĩnh như bề ngoài. Lý Cạnh Hùng hẹn gặp hắn, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy. Vương Quốc Hoa căn bản không có ý gây sóng gió ở thị xã Bắc Sơn, hắn vốn chỉ nghĩ đơn giản là chặt đứt một hai bàn tay dơ bẩn định thò vào tiền mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra Lý Cạnh Hùng này là người rất có dã tâm.

Ngoài mặt Vương Quốc Hoa đang bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang tức tối. Không ngờ muốn dùng mình để gây chuyện? đúng là kẻ không biết sống chết. Đúng, tên chủ nhiệm chó má gì đó ở thị đoàn là thằng khốn nhưng việc này không có quan hệ gì mấy với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cũng không chấp đối phương, nếu không bởi vì nhân cách của Tuyết Liên đã kích thích tinh thần trọng nghĩa của Vương Quốc Hoa một chút thì Vương Quốc Hoa đã không chạy đến đây. Tên Lý Cạnh Hùng trong lời nói mục tiêu không phải là vị chủ nhiệm Tiếu kia mà là tên bí thư thị đoàn.

- Chủ nhiệm Vương, bí thư Thạch Tiểu Ninh tỉnh đoàn gọi tới nói là đang đi xuống phối hợp với công tác giám sát của ngài.
Lý Cạnh Hùng nhỏ giọng nói, lúc này không có lời của chủ nhiệm Vương thì hắn không dám ngồi. Bí thư Thạch còn coi trọng chủ nhiệm Vương như vậy, ngu cũng có thể nghe ra được. Mình không ngờ định lợi dụng chủ nhiệm Vương, đây có phải là mình không biết chết là như thế nào không?

- Nói xong chưa?
Vương Quốc Hoa bỏ chén trà nhìn thoáng qua như đây là một người rất bình thường. Nhưng sau khi Lý Cạnh Hùng nói mấy chuyện không bình thường kia thì thái độ của Vương Quốc Hoa có là bình thường không?

- Không, không, không có việc gì.
Lý Cạnh Hùng lắp bắp, người bắt đầu khom xuống.

Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên, thản nhiên nói:
- Chuyện tôi đã biết rồi, không có việc gì khác thì tôi phải đi.
Vừa nói Vương Quốc Hoa không chờ Lý Cạnh Hùng nói đã trực tiếp đi ra.
- Chủ nhiệm Vương … ngài đi thong thả.
Lý Cạnh Hùng nói khá khó khăn. Trên đời chuyện không như ý thường có rất nhiều. Câu này Vương Quốc Hoa sống hai đời nên đã được cảm nhận. Đời trước lúc còn trẻ Vương Quốc Hoa cố gắng giãy dụa làm việc nhưng kết quả là như thế nào? Vương Quốc Hoa không đạt được thứ mình muốn, ngược lại còn mất đi những thứ mình liều mạng cũng muốn bảo vệ ví dụ như tôn nghiêm.

Đời trước Vương Quốc Hoa thường cố coi như không thấy chuyện mình chứng kiến. Nhưng kết quả mỗi lần uống say tỉnh lại Vương Quốc Hoa đều căm hận mình, sau đó khi màn đêm buông xuống hắn lại tới các câu lạc bộ. Lý tưởng thậm chí niềm tin đều bị đẩy lên chín tầng mây. Kiếp này Vương Quốc Hoa rất cố gắng thay đổi vận mểnh của mình, đồn thời hắn phát hiện mình cũng đang không ngừng mất đi vài thứ. Khi Vương Quốc Hoa thấy được thứ mình từng có ở trên người Tuyết Liên nhưng bây giờ nó đang dần trôi đi, Vương Quốc Hoa biết rõ Tuyết Liên không phải loại người như mình. Mặc dù mọi người đều có thể kiên trì nhưng phương thức theo đuổi là rất khác nhau.

Tuyết Liên là đơn thuần cố chấp, Vương Quốc Hoa thì học được cách nhẫn nhịn để thực hiện mục tiêu.

Họ Tiếu có phải thằng khốn không? Có, Vương Quốc Hoa lúc ấy thậm chí còn muốn đấm đối phương một cái. Còn Lý Cạnh Hùng thì sao? Đây cũng là thằng khốn. Lý Cạnh Hùng không căm phẫn họ Tiếu mà là căm phẫn không lợi dụng cơ hội này để giở trò.

Rất không may mắn chính là Vương Quốc Hoa cũng xác định mình là một thằng khốn. Chỉ có làm mình càng khốn hơn các kẻ khốn, Vương Quốc Hoa mới có thể kiên trì làm gì đó ở trong lòng. Ví dụ như lần này cô bé Tuyết Liên muốn giúp đỡ, Vương Quốc Hoa liền dùng cách của thằng khốn mà trải đường cho Tuyết Liên.

Máu nếu đã là lạnh thì sau đây Vương Quốc Hoa cần làm chính là làm thằng khốn.

Vương Quốc Hoa và Tuyết Liên đến được thị ủy Bắc Sơn tiếp đón rất chu đáo, nhiệt tình. Trưởng ban thư ký lập tức đến hiện trường mời Vương Quốc Hoa đến phòng khách sau đó đi báo cáo với bí thư Dương. Chuyện này bí thư Dương tự mình dặn dò, trưởng ban thư ký đâu dám chậm trễ phút giây nào. Bí thư Dương nhận chức lâu như vậy nhưng chưa từng trịnh trọng với việc hay ai đó như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc