PHÙ DIÊU

Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt mấy với Tạ Viện Viện. Hắn cảm thấy cô ả này có tâm cơ quá sâu. Thực ra cô ả này chắc sớm biết lai lịch của mình mà không nói ra, nhất định là có ý đồ gì rồi.

Vương Quốc Hoa nhắm mắt không lâu sau thiếp đi. Vương Quốc Hoa lần này về Bắc Kinh cũng đi xem vài di tích.

Về tới Nam Quảng, Vương Quốc Hoa xuống máy bay đã thấy Phương Đoan Minh đưa được xe vào tận sân bay đón người. Hắn khẽ quay đầu lại nhìn Tạ Viện Viện đang đi theo, cô ả này cũng không hề khách khí trực tiếp lên xe của hắn.

Chờ xe ra ngoài sân bay, lên cao tốc, Tạ Viện Viện nói:

- Chủ tịch Vương, bố tôi bảo tôi vấn an ngài, qua một thời gian nữa là ông sẽ cùng làm việc với ngài.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói.

- Tôi cũng nghe qua việc này.

Tạ Tư Hoa này đến làm phó bí thư tỉnh ủy tuy không qua lại gì mấy với Vương Quốc Hoa nhưng vị trí của y ở tỉnh ủy vẫn cao hơn Vương Quốc Hoa.

- Bố tôi bảo tôi hỏi ngài năm đó lúc khủng hoảng tài chính Châu Á diễn ra, ngài đã đưa bài viết về việc này. Ông hỏi ngài tại sao lại cảm thấy như vậy, nội dung phía sau sao lại không đưa lên.

Tạ Viện Viện rất chủ động kéo vài trí nhớ ra rồi hỏi.

- Bí thư Tạ đúng là hiểu công việc.

Vương Quốc Hoa khẳng định một câu nhưng không đúng câu hỏi.

Tạ Viện Viện không ngốc, cô ả kịp thời ngậm miệng. Vương Quốc Hoa không trả lời cũng là có ý gì đó. Một quan chức cấp phó bộ trưởng đâu phải có thể tùy tiện lên tiếng là được.

Xe đưa Tạ Viện Viện về tới trường rồi tiếp tục lên đường. Phương Đoan Minh bạo gan hỏi:

- Sếp, bố cô ta là ai?

- Tạ Tư Hoa, sắp đến Nam Quảng làm phó bí thư tỉnh ủy. Sao?

Vương Quốc Hoa cười nói, Phương Đoan Minh có chút xấu hổ nói.

- Không có gì, tôi chỉ tò mò nên hỏi thôi.

- Tò mò quá dễ làm mình thêm phiền.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Phương Đoan Minh thoáng run lên.

Xe về chỗ ở, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Lưu Diệu Hồng.

- Tôi về rồi, anh tới đây.

Gọi xong hắn lại gọi cho Nghiên Lệ.

Hai vị kia nhận được điện mà có phản ứng khác nhau. Lưu Diệu Hồng có thể cảm thấy được trong giọng Vương Quốc Hoa có áp lực, nhất định là có việc. Nghiên Lệ lại không có cảm giác này, cô ả gần đây khá vui vẻ. Bây giờ lãnh đạo vừa về đã gọi chính là tin cậy mình.

Hai người có tâm trạng khác nhau đến với hai vẻ mặt khác nhau. Nghiên Lệ cười hì hì vấn an, Lưu Diệu Hồng chậm một chút, trên đường y lái xe khá chậm để có thể suy nghĩ xem có việc gì. Lưu Diệu Hồng lúc đến mặt rất bình tĩnh chào lãnh đạo, thấy mặt tươi cười của Nghiên Lệ, y không khỏi thở dài một tiếng.

Nghiên Lệ không phát giác ra, cooa r một bên lau bàn một bên pha trà. Lưu Diệu Hồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vương Quốc Hoa, y thoáng dễ dàng hơn một chút. Y có thể nhận ra lãnh đạo không có ý nhằm vào mình nhưng lại khẳng định được lãnh đạo đang tức.

- Chủ tịch Vương, ngài có chuyện gì quan trọng?

Lưu Diệu Hồng cẩn thận hỏi. Trước đó Nghiên Lệ đến, Vương Quốc Hoa không tỏ vẻ gì chỉ cảm thấy tâm tư ả này hơi kém. Bây giờ Lưu Diệu Hồng hỏi, Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu. Nghiên Lệ đang pha nước ngẩn ra một chút làm hơi rơi nước xuống sàn, ả này coi như chưa ngốc, vẫn biết khẩn trương.

- Hai người xem cái này đi.

Vương Quốc Hoa đẩy máy vi tính tới chỉ một bức ảnh cho hai người kia xem.

- Khốn nạn.

Nghiên Lệ không nhịn được mắng, Lưu Diệu Hồng vốn không định nói mấy câu thô nhưng không tìm được câu nào thích hợp hơn.

- Đúng là khốn nạn.

Vương Quốc Hoa không nói lời nào chỉ là nhìn hai người. Lưu Diệu Hồng lập tức tỏ vẻ.

- Tôi lập tức đi phản ánh tình hình với Ủy ban kỷ luật tỉnh. ngay cả tiền này mà bọn họ cũng dám động, quá to gan.

Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý.

Lúc này máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn định không nghe nhưng cuối cùng vẫn nghe.

- Ừ, là tôi.

Vương Quốc Hoa ngồi tại chỗ nghe luôn. Hai người Lưu Diệu Hồng ngồi Im không dám thở mạnh. Hồng Thải Bình ở đầu kia nói.

- Chủ tịch Vương, có việc này tôi cảm thấy cần báo cáo với ngài một chút.

Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, Hồng Thải Bình nói tiếp.

- Sau khi ngài đổi phân công công việc thì quy định giáo viên hợp đồng bây giờ không ai coi vào đâu. Tôi có phản ánh với chủ tịch tỉnh Sa nhưng y lúc ấy bận đợt tết nên không tỏ vẻ gì, tôi cảm thấy việc này nên báo cáo với ngài.

Ý của Hồng Thải Bình là rất rõ ràng, Sa Thiên Thu không phải mặc kệ, chỉ là việc từng do Vương Quốc Hoa đưa ra quyết định, y không muốn quản nhưng nếu làm không tốt sẽ đắc tội với Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nghe cũng bực tức, hắn cố nhịn không phát tác.

- Chị mang tài liệu đến chỗ ở của tôi, tôi đã về.

Mặt Vương Quốc Hoa sa sầm lại trông rất đáng sợ. Lưu Diệu Hồng đứng lên nói muốn đi làm việc, Vương Quốc Hoa gật đầu. Nghiên Lệ lúc này mới có cơ hội lên tiếng.

- Lãnh đạo, tôi nên làm gì?

Lời này làm Vương Quốc Hoa khá thoải mái, ả này cũng có chỗ hơn người.

- Việc tôi phụ trách thì chị cũng biết một chút. Chị lặng lẽ điều tra xem còn có vấn đề gì nữa hay không. Tôi còn ở Nam Quảng mà đã có người muốn lật trời rồi.

Vương Quốc Hoa đang rất tức giận, có kẻ dám giở trò lá mặt lá trái với hắn. Nếu mình mà lên Bắc Kinh làm việc thì không chừng bao việc mình đang phụ trách sẽ bị vứt xó hết.

Nửa tiếng sau cuộc điện Hồng Thải Bình đã đến. Ả biết Vương Quốc Hoa tàn nhẫn như thế nào, trước mặt Vương Quốc Hoa ả cũng không dám giấu diếm vì sợ bị chủ tịch Vương đánh mình như một điển hình người chống đối lãnh đạo.

Văn bản tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, tổng cộng có một số suất vốn là dành cho giáo viên hợp đồng chuyển thành biên chế bây giờ bị một vài người thay hình đổi dạng. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Hồng Thải Bình nói:

- Lão Sa rất bận à?

Hồng Thải Bình gật đầu nói:

- Y tỏ vẻ không có thời gian xử lý cái này.

- Ừ, tôi biết. Chị cảm thấy Sở Giáo dục tự xử lý sẽ tốt hay tôi làm sẽ tốt hơn?

Vương Quốc Hoa hỏi, Hồng Thải Bình hiểu ý nói.

- Sẽ làm theo ý của ngài.

Hồng Thải Bình đang rất hận mấy kẻ làm mình gánh trách nhiệm ở việc này. Vương Quốc Hoa hỏi, Hồng Thải Bình đâu dám tiếp chứ.

Thấy Vương Quốc Hoa không nói gì, Hồng Thải Bình cẩn thận nói.

- Lãnh đạo, có nên cho các đồng chí phạm sai làm một cơ hội sửa lại hay không? Như vậy người bên dưới cũng không tiện nói gì.

Vương Quốc Hoa liếc nhìn với vẻ đánh giá, Hồng Thải Bình khẽ cắn môi nói.

- Kinh tế Nam Quảng không quá phát triển, có ai không muốn vào nhà nước ăn cơm cơ chứ? Vì thế cho nên một ít đồng chí có người thân bạn bè nhờ vả nên đi nhầm một chút. Cán bộ công tác ở cơ sở cũng có nhiều khó xử.

- Tôi thấy chị cũng có tư tâm.

Vương Quốc Hoa không nặng không nhẹ nói một câu, Hồng Thải Bình có chút giật mình còn tưởng mình nhiều lời.

- Ngài xem như thế này có được không, tôi đi tìm những người này nói chuyện, để bọn họ chủ động sửa sai lầm.

Hồng Thải Bình cuối cùng cũng yên tâm nếu không chuyện này muốn điều tra nhất định sẽ tìm ra được không ít thứ.

- Thông báo cho chủ tịch Sa một tiếng đi.

Vương Quốc Hoa phân phó một câu, Hồng Thải Bình khôn khéo nịnh một câu.

- Y không có gan quản việc này, đây là việc ngài từng phụ trách.

Xử lý việc như vậy chủ yếu là do Vương Quốc Hoa bận tâm tới việc khác. Hắn lo chẳng may mang đến vài vấn đề khác.

Bình luận

Truyện đang đọc