PHÙ DIÊU

Ý tốt của Nghiêm Hữu Quang không làm Vương Quốc Hoa cảm kích, ngược lại hắn còn có cảm giác không tốt.

Ngồi nói chuyện với người nhà một lát, Vương Quốc Hoa lấy cớ cần ra ngoài gọi điện mà rời đi. Trước khi ra khỏi cửa hắn liếc nhìn Tạ Mãn Hòa một cái. Tạ Mãn Hòa cũng thông minh, y hiểu ý của Vương Quốc Hoa nên không lâu sau cũng đi ra. Thấy Vương Quốc Hoa đứng bên ngoài cười lạnh một tiếng, Tạ Mãn Hòa khẩn trương đi lên.

- Quốc Hoa, có việc gì vậy?

Tạ Mãn Hòa hơi bối rối nói, Vương Quốc Hoa nhìn y:

- Đi theo tôi.

Vừa nói hắn sang phòng bên gõ cửa phòng Nghiên Lệ.

- Mấy người ra ngoài đi.

Nghiên Lệ và Đổng Thục Diễm vội vàng đứng lên đi ra. Vương Quốc Hoa mặt âm trầm ngồi trên ghế hút thuốc không nói câu gì. Tạ Mãn Hòa đầy lo sợ liếc nhìn Vương Quốc Hoa, y rất sợ hãi Vương Quốc Hoa. Ông em vợ Vương Quốc Hoa bình thường nhìn khá thân thiện nhưng thực tế lại không phải thế. Vương Quốc Hoa đối tốt với người nhà nhưng có những thứ người nhà không thể chạm vào.

- Nói đi.

Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào Tạ Mãn Hòa, giọng sắc bén như đao đâm vào tim đối phương. Tạ Mãn Hòa ra vẻ vô tội nói.

- Nói gì? Anh không biết cậu hỏi gì.

Vương Quốc Hoa cười lạnh hai tiếng, không nói gì chỉ nhìn thẳng vào Tạ Mãn Hòa.

- Nghiêm Hữu Quang cho anh chỗ tốt gì? Hai người có quan hệ đến mức nào? Nói rõ với tôi, đừng cho là tôi không biết anh là loại người gì. Nhiều chuyện tôi đã sớm nghe thấy nhưng chỉ cần anh không quá quắt thì tôi không làm gì thôi.

Mặt Tạ Mãn Hòa tái mét lại, y giơ tay lên trời.

- Quốc Hoa, trời đất chứng giám, anh chưa làm chuyện gì có lỗi với chị gái cậu.

Vương Quốc Hoa tức giận nói:

- Còn ra vẻ vô tội ư? Anh xem bộ đồ mình đang mặc đi, có tiền nên ăn mặc như vậy hả? Áo khoác là burberry của Anh, giày là giày của Pháp, thắt lưng chắc cũng không rẻ hả, trên tay đeo đồng hồ Rolex. Còn đồ trong là loại gì? Hút thuốc là loại Huy Sơn xịn nhất, hơn trăm đồng một bao, tôi cũng không hút được loại đó đó.

Vương Quốc Hoa chỉ vào từng thứ mà nói, Tạ Mãn Hòa nghe xong mặt lại thoáng tốt hơn nhiều. Chờ Vương Quốc Hoa nói xong, y vội vàng giải thích:

- Quốc Hoa hiểu lầm, một thời gian trước thị trưởng Nghiêm đến nhà thăm bố mẹ rồi mang quần áo và giầy. Đồng hồ là anh mua, đồ sơ mi là chị cậu mua, không thể trách anh mà.

Vương Quốc Hoa lại im lặng một lúc, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay Tạ Mãn Hòa.

- Biết cách đeo đồng hồ danh tiếng rồi đó.

Mặt Tạ Mãn Hòa khó coi hơn, y cười khổ một tiếng ngồi xuống đối diện. Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:

- Tôi có bảo anh ngồi ư?

Lát nữa tự mình đi giải thích với chị tôi. Còn có Nghiêm Hữu Quang cho anh chỗ tốt gì mà khiến anh không biết họ của mình vậy?

Câu nói đó làm Tạ Mãn Hòa bối rối.

- Không có gì, chỉ là làm hai con phố, một công trình nhỏ xung quanh một quảng trường, còn có hai cầu vượt của thị xã. Mấy cái này anh định cho nơi khác lầm.

Bị Vương Quốc Hoa nhìn với ánh mắt sắ như giao, Tạ Mãn Hòa run run nói. Vương Quốc Hoa vẫn không nói gì, cứ thế nhìn. Tạ Mãn Hòa hốt hoảng:

- Không có, thật sự không có. Cái này có gì chứ. Thị xã Lâm Giang đang tiến hành cải tạo các cơ quan hành chính, bao nhiêu người muốn vào nhận công trình, chui vỡ đầu cũng muốn chui vào trong, sao anh lại không được chứ?

Tạ Mãn Hòa đúng là khẩn trương, mấy công trình kia mà nhận được sẽ kiếm được vài triệu.

Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi, vẫn âm trầm như trước, ánh mắt vẫn sắc bén như thế. Tạ Mãn Hòa vốn sợ Vương Quốc Hoa nên chột dạ cúi đầu. Vương Quốc Hoa lúc này mới mở miệng nói.

- Nếu như không phải vì tôi, nếu không phải bố của Sở Sở là bí thư tỉnh ủy, anh cảm thấy cái đội thi công của anh đi được đến bước nào? Anh cảm thấy mình có thể nhận được bao nhiêu công trình?

Tạ Mãn Hòa bất mãn ngẩng đầu nói:

- Vậy thì sao chứ? Người ta muốn giúp anh cơ mà. Tiền tới cửa chẳng lẽ không nhận sao?

- Giỏi, anh giỏi. Mai anh đi đăng báo nói rõ đoạn tuyệt mọi quan hệ với Vương gia, sau đó anh muốn làm gì thì làm, tôi không quản, cũng không quản được. Anh mà không đi đăng báo thì tôi sẽ đi nói đoạn tuyệt mọi quan hệ với anh.

Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm nói như vậy, Tạ Mãn Hòa nghe xong ngẩn ra như phỗng, hai mắt đầy bối rối sau đó là biến thành phẫn nộ đến mức đứng bật dậy.

- Tôi biết cậu cho đến bây giờ vẫn không coi tôi là người nhà, cậu vẫn coi thường tôi. Được, cậu đi đăng báo đi.

Vương Quốc Hoa lộ rõ ánh mắt thất vọng, hắn từ tốn nói.

- Nói đến mức này mà anh còn không hiểu ý tôi ư? Vậy thì không nói nữa, anh thích làm thế nào thì làm. Anh ra ngoài đi, tôi không muốn thấy anh nữa.

Tạ Mãn Hòa lại bối rối, y đầy khó tin nhìn Vương Quốc Hoa. Trước kia y không phải không nhận công trình nhà nước, ở quận, thị xã đều nhận nhưng chưa bao giờ Vương Quốc Hoa có phản ứng mạnh như thế này.

Tạ Mãn Hòa lại ngồi xuống, Vương Quốc Hoa ngửa mặt nhắm mắt lại. Tạ Mãn Hòa không dám nói lời nào quấy rầy, cứ thế ngồi đợi. Lát sau Vương Quốc Hoa mới khôi phục bình thường, hắn lạnh nhạt nói:

- Anh bây giờ về dẫn bố mẹ và chị tôi về nhà. Việc đến Lâm Giang này anh không được nói với bất cứ ai, chờ tôi về Nam Quảng thì anh hãy nói với Nghiêm Hữu Quang, nói là việc kia anh không làm được.

Tạ Mãn Hòa cái hiểu cái không gật đầu, Vương Quốc Hoa khoát khoát tay nói:

- Không cần nhiều lời, tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ.

Vừa nói Vương Quốc Hoa đứng dậy ra ngoài về phòng mình. Bố mẹ đang ngồi trên ghế, Nghiên Lệ cũng ngồi bên nói chuyện. Vương Quốc Hoa vào cửa nhìn Nghiên Lệ, người phụ nữ này thức thời đứng lên đi ra. Vương Quốc Hoa ngồi xuống đối diện cười nói:

- Bố mẹ, lần này con đến Lâm Giang họp nên sợ là không có thời gian mấy. Như vậy đi, trưa con và bố mẹ dùng cơm, chiều con phái xe đưa mọi người về. Họp xong con sẽ cố dành thời gian về nhà thăm bố mẹ. Đúng rồi, phòng ở đây đắt lắm, phòng này của con một ngày hơn ba ngàn.

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, bà mẹ Trần Thúy Hoa trợn trọn mắt giật mình nói:

- Cái gì? Hơn ba ngàn một ngày? Đắt quá đắt quá.

Vương Lão Thật cũng có chút giật mình.

- Nơi này mà mất ba ngàn một ngày ư? Hại người ầ, giường ở đây mềm quá không ngủ được, tối qua bố nằm mãi không ngủ được.

Trần Thúy Hoa cười mắng.

- Ông đó, xương cốt cứng ngắc nên vậy, để ông vào đây ở đúng là phí phạm.

Vương Lão Thật nhìn cái là nhận ra con rể Tạ Mãn Hòa có vấn đề. Ông nói với Vương Quốc Hoa.

- Chiều bố mẹ sẽ về, dù sao cũng chỉ là đến thăm xem con có khỏe hay không. Ở nhà còn có khoai chưa thu hoạch, bố phải về.

Vương Tú Tú ở bên xen miệng vào.

- Đúng là phải về, hai đứa bé để cho bảo mẫu trông, con cũng lo.

Trần Thúy Hoa trước không rõ nhưng lúc này cũng đã hơi hiểu ra. Chẳng qua bà không nói gì, bà chỉ nói với con gái.

- Ừ, cũng nên về, đàn gà ở nhà không có ai cho nó ăn cũng không được.

Tâm trạng Vương Quốc Hoa có chút nặng nề, lúc ăn cơm trưa hắn còn uống vài chén rượu. Người nhà ủng hộ và giải thích cho hắn, Vương Quốc Hoa vừa vui vừa thấy áy náy. Nhưng ông anh rể Tạ Mãn Hòa kia, Vương Quốc Hoa vẫn có chút lo lắng. Hắn vốn định nhắc chị gái nhưng nghĩ lại thôi. Con người ai cũng sẽ thay đổi, chỉ cần Tạ Mãn Hòa đối tốt với chị hắn là đủ.

Người nhà lên xe rời đi, bà mẹ Trần Thúy Hoa vốn nở nụ cười giờ lại lộ vẻ buồn bã, bà đầy nước mắt nhìn Vương Quốc Hoa biến mất trong tầm mắt.

- Mãn Hòa, con nói thật xem rốt cuộc là có việc gì?

Trần Thúy Hoa thấp giọng hỏi một câu, xe là xe do khách sạn thuê tới nên cũng không sợ người khác nghe thấy gì.

- Không có gì ạ, chỉ là người nhà chúng ta ở một ngày tại khách sạn mất vài ngàn, mới đầu con không biết còn đỡ, sau khi biết lại thấy không thoải mái. Con cảm thấy nên nghĩ thay Quốc Hoa, tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt nên con nói chuyện này với Quốc Hoa. Quốc Hoa cũng hiểu không quá thích hợp, dùng nhiều tiền công quỹ cũng không được tốt.

Tạ Mãn Hòa nói, hai vợ chồng Vương Lão Thật cả đời bám mặt vào đất rất đồng cảm, cả hai cùng nói.

- Đúng vậy.

Vương Tú Tú ở bên nói.

- Chiếm một chút tiền công cũng không sao, kiếm nhiều mới cần phải áy náy.

Hai ông bà lại một lần nữa gật đầu tán thành, Vương Lão Thật nói.

- Đúng thế, lấy đồ công về nhà mình cũng không thể nào làm người ta vui được.

Vương Quốc Hoa mà nghe vậy trong lòng nhất định càng áy náy hơn.

Người nhà đi chưa lâu, Vương Quốc Hoa liền nhận được điện của Nghiêm Hữu Quang. Y hỏi việc này xong còn nói.

- Có phải là khách sạn tiếp đón không tốt không? Có ý kiến Quốc Hoa cứ nói, tôi đã nói với khách sạn rồi, cần phê bình cứ phê bình.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Không có việc này, bố mẹ tôi đi xa lại không yên tâm, lo cho cháu ngoại, lo cho gà vịt, còn cả khoai trồng ngoài đồng. Tôi giữ lại cũng không được. Ông bà cứ đòi về, nói là đến thăm tôi rồi về.

Vương Quốc Hoa nói, Nghiêm Hữu Quang nghe xong cảm thấy cũng không phải là giả vì thế cười nói.

- Đúng rồi, tối tôi tạm thời có việc nên không thể mời cậu dùng cơm. Lãnh đạo tỉnh tới, tôi phải đi tiếp đón.

Nói vài câu khách khí, Vương Quốc Hoa dập máy. Cả chiều hắn không bị ai quấy rầy nên cứ thế nằm ngủ. Tối hắn cũng không đi ra, gọi đồ ăn lên phòng ăn.

Gần 10h đêm, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị ngủ lại có người gọi điện tới, là Thủy Trung Sa gọi điến. Tên này nửa chết nửa sống nói.

- Đang làm gì thế? Tôi đang ở Lâm Giang, ra ngồi một chút chứ?

- Được nhưng anh phải cho xe tới đón tôi.

Vương Quốc Hoa dứt khoát nhận lời. Hắn có ấn tượng khá tốt với Thủy Trung Sa, tên này có học thức uyên bác, phong độ tốt, sở thích của hai người cũng khá hòa hợp.

- Vậy cũng được, anh chờ chút, tôi cho xe đến.

Thủy Trung Sa nói xong tựu dập máy, Vương Quốc Hoa gọi điện thoại sang phòng bên dặn, vài phút sau có người gọi đến báo xe đã tới.

Ra phòng, Vương Quốc Hoa một mình đi ra, một xe BMW màu đen đang đợi ở sảnh. Thủy Trung Sa cùng một người phụ nữ khá quyến rũ khoảng 30 tuổi đứng đó. Y thấy Vương Quốc Hoa liền vẫy vẫy.

Vương Quốc Hoa đưa tay ra đáp lại. Hắn đưa tay cười nói:

- Anh đó, đi đến đâu đều có mỹ nữ làm bạn.

Thủy Trung Sa cười hắc hắc:

- Tôi có khuyết điểm là không thể nào rời khỏi vòng tay ấm áp của phụ nữ. giới thiệu một chút, đây là Bảo Bảo, mở một công ty cố vấn đầu tư ở Lâm Giang.

Vương Quốc Hoa cười bắt tay.

- Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Vương Quốc Hoa.

Tay Bảo Bảo rất mềm mại, lòng bàn tay hơi ươn ướt như có chút khẩn trương.

- Nghe Sa Sa thường xuyên nhắc đến anh, nói anh làm quan lớn, lại còn là đệ nhất cao thủ tài chính trong nước.

Vương Quốc Hoa cười ha hả:

- Đừng nghe hắn lừa dối, tôi đâu biết tài chính là gì?

Thủy Trung Sa nghe xong cười mà không nói, y mở cửa xe.

- Lên xe đi.

Vương Quốc Hoa lên xong, Thủy Trung Sa lên theo. Bảo Bảo nồi ở ghế trên, lái xe là một cô gái, trong bóng tối Vương Quốc Hoa chỉ thấy cô ả này có dáng người khá được.

Xe ra khỏi khách sạn, Thủy Trung Sa mở miệng trêu chọc.

- Tôi nói Vương Quốc Hoa, ông làm quan càng lúc càng lớn, người nhưng lại càng lúc càng không được. Sao, sợ Bảo Bảo nhà chúng tôi nhờ gì ông ư, hay là muốn giấu nghề?

Bảo Bảo ngồi trên nghe xong rất vui vẻ cười quay đầu lại nói:

- Anh ấy là nhân vật lớn, nhân vật nhỏ bé như tôi sao dám dán vào?

Nghe hai người kẻ xướng người họa, Vương Quốc Hoa thoáng nhìn ra gì đó.

- Sao, các người lúc nào tiến hành?

Thủy Trung Sa nghe xong cười ha ha vài tiếng nói:

- Tên này đúng là cáo già, cái này cũng bị anh nhìn ra, cụ thể thì chưa xác định. Bây giờ tôi cả ngày bận rộn, không có thời gian cân nhắc việc này. Chắc là để năm sau.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Sang năm cũng hay, nếu không anh bảo tôi bây giờ lấy lễ lớn ra mừng thì tôi không biết đi đâu mà chuẩn bị. Mặc kệ nói như thế nào thì tôi cũng muốn chúc mừng hai vị trước, còn lúc nào kết hôn nhất định sẽ có một phong bao lớn.

Thủy Trung Sa cười nói:

- Được rồi, anh có thể đến một chuyến là được. Nếu coi nhau là huynh đệ thì cậu tặng cho cô ấy một thứ gì đó, tôi cũng có thể tiếp nhận.

Thủy Trung Sa tuy nói thế nhưng Vương Quốc Hoa lại nghe ra Thủy Trung Sa định duy trì quan hệ lâu dài với Bảo Bảo nhưng nói đến kết hôn thì vẫn còn do dự.

Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:

- Tôi là một cán bộ nhà nước, cán bộ Đảng viên, anh phải hối lộ với tôi mới đúng, sao bảo tôi hối lộ anh, anh đây là ép tôi phạm sai lầm.

Thủy Trung Sa nghe xong không khỏi cười ha hả đầy lớn tiếng, lát sau mới nhỏ giọng nói.

- Nói thật chơi nhiều năm như vậy tôi cũng muốn được có một nơi yên bình. Lần này đến Lâm Giang, gặp Bảo Bảo, trong lòng tôi đột nhiên sinh ra ý niệm này, nó càng lúc càng nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua phía trước, dưới ánh đèn đường yếu ớt hiện rõ gương mặt hạnh phúc của Bảo Bảo.

Bảo Bảo này cũng không phải là rất đẹp nhưng Vương Quốc Hoa lại thấy người phụ nữ này làm người ta có cảm giác bình thản. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Thủy Trung Sa đúng là giỏi lừa phụ nữ, y chắc là động tâm thật sự với Bảo Bảo. Nhưng thói quen của một người dù muốn thay đổi lập gia đình để có cuộc sống yên ổn cũng không phải là một sớm một chiều là có thể quyết định được.

- Đúng, anh đến Lâm Giang không đơn thuần là vì việc này chứ?

Vương Quốc Hoa nói sang việc khác, Thủy Trung Sa sa sầm mặt lại:

- Đương nhiên không phải, tôi tới đi tiền trạm.

Thân là một nhân vật trung tâm của Sở hệ, mặc dù Thủy Trung Sa không làm trong nhà nước nhưng coi như là một nhân vật mang tính đại biểu. Lời nói, hành động của y thường có nghĩa là ám chỉ của Sở Giang Thu.

- Nói tiếp.

Vương Quốc Hoa nghĩ đến vài thứ nhưng cần chờ nghiệm chứng. Thủy Trung Sa thản nhiên nói.

- Bây giờ còn chưa tiện, đến nơi vừa uống trà vừa nói chuyện.

Bảo Bảo ở một căn biệt thự rộng khoảng 200 mét, thiết bị trong nhà khá sang trọng. Trên sàn trải thảm, Vương Quốc Hoa vào có chút]ả, Bảo Bảo lấy một đôi dép lê mới ra. Cô nữ lái xe kia cũng đi vào, Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng, hắn lấy thuốc định châm nhưng dừng lại nhìn Bảo Bảo.

- Có thể chứ?

- Tôi đi lấy gạt tàn.

Q vừa nói vừa lấy một gạt tàn lớn dưới bàn trà, Vương Quốc Hoa không hề khách khí nhìn thoáng qua Thủy Trung Sa ngồi đối diện không có ý hút. Hắn hít sâu một hơi mới nói.

- Nói chuyện xem là anh đến Lâm Giang có việc gì?

Thủy Trung Sa mỉm cười nói:

- Thực ra cũng không có việc gì, cổ phiếu tập đoàn ô TL Giang gần đây không quá ổn định, tôi phải tới xem xét tình hình.

Vương Quốc Hoa nghe xong đưa một ngón tay lên chỉ vào Thủy Trung Sa.

- Bản lĩnh ra vẻ của anh còn chưa đủ cao.

Thủy Trung Sa cười ha hả, y thản nhiên nói:

- Bí thư, thị trưởng Lâm Giang không vừa ý nhau, có thể nói là rất căng. Kết quả hai người cùng bị tố cáo, tài liệu đã được đưa lên tận Ủy ban kỷ luật trung ương. Sếp Hứa tự mình phê một chữ nghiêm túc điều tra, sau đó tài liệu được đưa về tỉnh. Lão Sở cũng khó xử. Bí thư Chu bình thường coi như nghe lời. Nghiêm Hữu Quang lại là người của sếp Hứa, tài liệu lại do sếp phê, anh nói có điều tra hay không?

Vương Quốc Hoa nghe ra vài ý, hắn kết hợp việc hội nghị lần này tổ chức ở Lâm Giang nên hiểu Hứa Nam Hạ đây là không muốn Lâm Giang xảy ra chuyện.

- Vấn đề có nghiêm trọng không?

Vương Quốc Hoa nhấn giọng, Thủy Trung Sa cười nói:

- Vấn đề có một chút nhưng cũng không phải là vấn đề khó lường. Chủ yếu là hai người kia “không đội trời chung” khiến lão Sở rất khó xử.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, vấn đề mấu chốt không phải ở hai người kia mà là Hứa Nam Hạ có lo lắng khác. Ví dụ như Sở Giang Thu muốn tiến hành điều chỉnh mạnh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của Hứa Nam Hạ tại tỉnh. Đây mới là cục diện mà Hứa Nam Hạ không muốn thấy. Nhất là ở Lâm Giang, đây từng là một nơi quan trọng thể hiện chiến tích của Hứa Nam Hạ.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Vương Quốc Hoa quyết định né đề tài này, hắn quyết không xen vào.

Thủy Trung Sa đầy thâm ý nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười hắc hắc. Bảo Bảo bưng trà vào, Thủy Trung Sa cười nói:

- Ông đó, rất giảo hoạt.

- Không nói chuyện này nữa, uống trà, uống trà. Cả ngày nói mấy đề tài này cũng chán.

Vương Quốc Hoa vội vàng ngắt lời, Thủy Trung Sa cũng không miễn cưỡng. Y cười cười nhìn Bảo Bảo, cô nữ lái xe cũng đã ngồi xuống bên Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có thể nhìn ra cô gái này đẹp hơn Bảo Bảo, chắc không phải nữ lái xe thật rồi.

- Thiến Thiến là người cùng làm ăn với Bảo Bảo, vừa nãy không tiện nên không giới thiệu.

Thủy Trung Sa bổ sung một chút, Vương Quốc Hoa cười gật đầu bắt tay coi như làm quen.

Trà khá ngon, ấm trà màu vàng lộ rõ mùi hương cổ. Uống hai chén, Vương Quốc Hoa bỏ chén xuống, Thủy Trung Sa lên tiếng.

- Mấy hôm trước tôi gặp Chu Lạp Phong ở Bắc Kinh, tên này gần đây quay một bộ phim, tôi ngồi nói chuyện ăn cơm với hắn một bữa. Hắn nói định đến Nam Quảng để quay, đến lúc đó sẽ tìm anh.

- Việc này tôi không giúp được hắn. Tôi không phụ trách quản lý bên truyền hình, cũng không quản bên văn hóa. Mà mảng thị trường văn hóa này quyền lực đan xen rất phức tạp, tôi không bao giờ định chạm vào cái này.

Vương Quốc Hoa đề phòng nói, Thủy Trung Sa nghe xong lắc đầu cười khổ nói:

- Quả nhiên là lão Chu nói chuẩn, lúc ấy tôi còn khuyên hắn tìm anh để tranh thủ giúp một chút, hắn rất dứt khoát nói chuyện này tìm anh vô dụng. Không bằng tìm quan hệ ở Bắc Kinh rồi xuống.

Bảo Bảo lúc này nói xen vào.

- Quốc Hoa phụ trách quản lý gì vậy, em và Thiến Thiến còn có chút tiền trong tay nên cũng muốn xem có thể sang bên Nam Quảng làm gì không?

Vương Quốc Hoa không lập tức trả lời mà xem phản ứng của Thủy Trung Sa. Tên này cười hì hì như kẻ trộm, không chừng đây là y đưa ra ý này.

- Cái này muốn xem cô định làm trong mảng gì.

Vương Quốc Hoa không nói mình quản lý gì mà hỏi đối phương muốn làm gì, đây rõ ràng là có ý từ chối. chẳng qua Bảo Bảo đã sớm tiếp xúc nhiều với đám quan chức nên quen với tâm trạng đề phòng kia, cô không lộ vẻ thất vọng mà chỉ cười nói:

- thực ra cũng chưa nghĩ ra nên làm gì, chỉ là muốn đến xem một chút, nếu được thì làm không thì đi du lịch.

Vương Quốc Hoa liếc nhìn Thủy Trung Sa, trong cái nhìn mang theo một tia tức giận. Thủy Trung Sa cười cười ngồi thẳng lên.

- Thực ra cũng không phải là không thể làm gì ở tỉnh Đại Giang, chẳng qua tôi cảm thấy nếu Bảo Bảo có thể ra tỉnh ngoài làm bên mảng sản xuất cũng là lựa chọn tốt.

Vương Quốc Hoa lập tức ý thức việc này có lẽ có quan hệ gì đó với Sở Giang Thu. Thủy Trung Sa không muốn Bảo Bảo tiến vào vòng tròn kia nên để Bảo Bảo sang Nam Quảng phát triển, cũng có ý muốn nhờ mình chiếu cố. Chẳng qua tên này nói chuyện không rõ ràng, Vương Quốc Hoa tốn công suy nghĩ nên khá tức.

- Nếu muốn làm bên sản xuất thì thật ra có một chuyện có thể làm.

Vương Quốc Hoa chấp nhận mở miệng, Thủy Trung Sa an bài như vậy nhất định có ý gì khác. Trong tỉnh vốn có thể làm việc, vì sao Thủy Trung Sa lại bỏ gần cầu xa, nói rõ có hai khả năng. Một là muốn kéo gần quan hệ, cái thứ hai là Sở Giang Thu có vài phương diện nghiêm khắc, dù là Thủy Trung Sa cũng không dám vượt quá giới hạn. Nghĩ tới đây Vương Quốc Hoa lại thấy kính nể Sở Giang Thu. Vị bí thư tỉnh ủy này coi như giỏi ước thú người nhà. Ngược lại Thủy Trung Sa có thể làm được đến bước này coi như không làm thất vọng niềm tin của Sở Giang Thu dành cho y.

- Ồ, có thể làm gì?

Lên tiếng lúc này là Thiến Thiến, cô ả này không nói thì thôi, nói giọng rất nhẹ nhàng mang theo đặc điểm rõ ràng.

- Ngành công nghiệp thực phẩm, Nam Quảng có diện tích miền núi lớn, có nhiều đặc sản, làm thành đồ khô chắc là có thị trường tốt. Nếu như hai cô làm thì tôi cũng có thể vận dụng một chút quyền lực, ví dụ như ngày lễ tết sẽ mua một ít để phát quà. Đương nhiên tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

Vương Quốc Hoa nói là như vậy nhưng thực tế hắn chỉ cần nói một câu là người bên dưới sẽ biết ý làm việc ngay. Công ty được phó chủ tịch tỉnh chú ý, ai dám không để cho mặt mũi.

Hai vị mỹ nữ có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, nghe xong đều nở nụ cười. Bảo Bảo tiếp tục cúi đầu pha trà, Thiến Thiến nâng chung trà lên nói:

- Vậy tôi muốn mời ngài một ly trà, sau này mong ngài giúp đỡ nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa gật đầu cầm cốc trà lên. Thủy Trung Sa ở bên kia rất mạnh dạn ôm vai Bảo Bảo, Bảo Bảo hơi chống cự chút rồi thôi.

- Đúng, còn có việc này, ngày cuối cùng của hội nghị sếp Hứa sẽ quay về xem địa phương mà ngài đã từng chiến đấu.

Thủy Trung Sa đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa lúc này mới hiểu vì sao Sở Giang Thu lại khó xử. Hứa Nam Hạ cũng có giới hạn của mình, đây không phải là quay về xem một chút sao?

- Anh biết nhiều nhỉ.

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói, Thủy Trung Sa nghe xong không nhịn được cười.

- Uống trà không đủ độ, lấy ít rượu đi Bảo Bảo, anh uống vài chén với Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa đưa tới ánh mắt cảnh cáo, lại liếc nhìn Thiến Thiến ngồi bên. Hắn lúc này mới nói.

- Uống rượu thì tôi tiếp nhưng đừng có cái khác.

Bảo Bảo và Thiến Thiến đều đứng lên đi chuẩn bị đồ, rất nhanh mấy món ăn được mang lên cùng hai chai rượu Bách linh. Thủy Trung Sa cầm chai lên hỏi:

- Uống được cái này không?

Vương Quốc Hoa gật đầu, hắn thầm nghĩ sở thích của tên này có vẻ tương tự mình, thích cái này.

- Uống bia được không?

Thủy Trung Sa lắc đầu.

- Không chuẩn bị, chỉ có mỗi cái này, có rượu cho anh uống là may rồi, còn đòi hỏi.

Hai người uống, không lâu sau hai người phụ nữ lục tục mang thêm đồ ăn nữa. Thủy Trung Sa bắt đầu có lẽ có tâm tư khác nhưng bây giờ đã nhạt đi.

Nhân lúc không có hai cô kia, Thủy Trung Sa đột nhiên tiến sát lên nhỏ giọng nói:

- Được chứ? Cố ý giữ lại cho anh đó nếu không tôi một chơi hai.

Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói:

- Biết ngay anh không có ý tốt,anh tự hưởng đi, tôi lo Sở Sở biết sẽ lấy đao giết anh.

- Dựa vào gì chứ? Tôi không phải chồng cô ả.

Thủy Trung Sa lẩm bẩm, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:

- Anh cảm thấy cô ấy là người nói lý sao?

Thủy Trung Sa suy nghĩ một chút gật đầu nói:

- Anh nói cũng đúng, nhưng nói đi nói lại thì anh không để lại gì đó tôi sẽ rất lo lắng.

- Đừng có kéo tôi vào, loại chuyện này tôi không cần anh quan tâm. Nhưng thật ra chuyện của anh thì anh phải chịu.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, mặt Thủy Trung Sa thoáng cái trở lên mờ mịt. Thiến Thiến và Bảo Bảo đi ra, hai người Vương Quốc Hoa rất ăn ý giơ chén lên chạm.

- Cạn.

- Tôi nói này, chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy mà lại uống rượu này sao? Cấp bậc của ông đúng là không cao.

Vương Quốc Hoa châm chọc, Thủy Trung Sa cười nói:

- Tôi không để ý gì tới mấy cái này, rượu gì cũng thấy giống nhau. Ở đây có hai chai, không đủ lấy tiếp.

Bảo Bảo nói:

- Hay là em gọi điện bảo bạn mang bia Đức tới?

Thủy Trung Sa phản ứng rất nhanh, y lập tức nói:

- Thôi, muộn rồi, Quốc Hoa có nhiều việc.

Mặt Bảo Bảo và Thiến Thiến hơi tối lại, Vương Quốc Hoa hiểu sao như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc