PHÙ DIÊU

Cái này Vương Quốc Hoa dễ dàng hơn nhiều, hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này phải nói từ trước đây. Lúc cháu còn công tác ở huyện Phương Lan thì cũng đã thăm dò phương pháp, phương thức phát triển kinh tế một huyện, cháu cũng đã nếm thử. Nhưng khi đó chỉ là suy nghĩ sơ bộ. Tết này lúc về nhà cháu thấy …
Vương Quốc Hoa nói qua việc gặp ở quận Nam Sơn, cuối cùng thở dài nói.
- Nam Sơn có tài nguyên trà tốt, điều kiện khí hậu à hoàn cảnh xung quanh cũng thích hợp nuôi gia súc sạch. Nhưng do huyện ủy, ủy ban huyện không làm tốt, thậm chí có cán bộ lãnh đạo cá biệt vì lợi ích cá nhân mà làm cho hai hạng mục tốt không ra đâu vào đâu. Qua đó có thể thấy sai lầm của lãnh đạo sẽ mang tới hậu họa lớn như vậy. Đây là thứ nhất, thứ hai là làm như thế nào lợi dụng tốt tài nguyên thiên nhiên địa phương, đưa ra quy hoạch khoa học tiến tới tạo trụ cột tốt đẹp cho kinh tế quận, huyện phát triển tốt. Vấn đề này từ đợt tết cháu vẫn tự hỏi. Mà lần này đến huyện Lâm Vượng may mắn đến nơi gặp đồng chí chủ tịch huyện Lưu Bân rất tốt. Vì y hiểu roxthh của huyện, cung cấp nhiều tài liệu phong phú cho tổ công tác, hơn nữa các điều chỉnh khi khảo sát thực địa cũng làm rất tốt. Ví dụ như đồng chí Trần Khải Hoa đưa ra tư tưởng trồng trọt cây ăn quả và chăn nuôi gia súc gia cầm sạch … cuối cùng mới đưa ra quy hoạch phát triển kinh tế khoa học cho huyện Lâm Vượng.

Vương Quốc Hoa chậm rãi nói, Hứa Nam Hạ nghe xong không nhịn được thở dài nói:
- Nói ngàn nói vạn gốc rễ vẫn là quan niệm tư tưởng. Ví dụ như cháu mà nói, từ chuyện ở quê có thể liên lạc đến công tác xóa đói giảm nghèo, đây nói rõ cháu luôn có chuẩn bị để sau này có cơ hội sẽ làm tốt công việc mà tổ chức giao cho. Nói thẳng ra bây giờ nhiều đồng chí không đặt tâm tư vào công việc mà chỉ suy nghĩ xem nịnh bợ thủ trưởng như thế nào. Một khi hiện tượng này nhiều hơn nữa thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

Câu này Hứa Nam Hạ có thể nói nhưng Vương Quốc Hoa không dám tiếp, chỉ có thể lặng lẽ nghe. Hứa Nam Hạ thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Nhiều chuyện trung ương không ngừng ra lệnh nhưng địa phương vẫn làm việc của mình.
Có lẽ chạm dây thần kinh nào đó nên Hứa Nam Hạ nhắm mắt dựa lưng ra sau, tay vỗ vỗ trán trông như rất mệt mỏi.

Thân phận và địa vị của Hứa Nam Hạ nếu là thời xưa chính là tổng đốc. Ông thừa nhận áp lực mà người ngoài không thể tưởng tượng.

- Lợi ích của mấy chục triệu quần chúng nhân dân tỉnh Nam Thiên có lẽ sẽ thay đổi về chất trong mỗi một chính sách của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Nói đúng ra người khác luôn thấy chú rất cảnh tượng, thực tế ngồi trên vị trí của chú cũng không dễ dàng gì. Dùng tám từ hình dung cũng không quá.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền không tiếp tục giả vờ câm điếc nữa.
- Chú nói đi, cháu học tập chút.

- Nơm nớp lo sợ, đi trên băng mỏng.
Hứa Nam Hạ trở nên nghiêm túc, người ngồi thẳng lên, đôi mắt sáng rực.

- Bí thư Hứa, sắp đến sân bay.
Cao Nguyên ở đằng trước quay đầu lại nói một câu. Hứa Nam Hạ ừ một tiếng, tâm trạng nói chuyện coi như kết thúc.

Từ tỉnh bay tới Bắc Kinh mất không đầy ba tiếng. Máy bay hạ cánh, chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh Nam Thiên đã mang theo xe chờ ở trong sân bay. Vương Quốc Hoa theo Hứa Nam Hạ xuống làm tên chủ nhiệm kia có chút kinh ngạc.

Vương Quốc Hoa được an bài ở xe phía sau, lúc này Hứa Nam Hạ không gọi Vương Quốc Hoa lên cùng xe nữa. Lúc trên máy bay ông một mực nhắm mắt có lẽ khá mệt.

Nhiều năm sau Vương Quốc Hoa mới biết lúc Hứa Nam Hạ đi máy bay thường hay khó chịu. Sau đó nữa Vương Quốc Hoa lại biết một việc khác của Hứa Nam Hạ. Thực tế lúc ở tỉnh Đại Giang thì tóc đã Hứa Nam Hạ đã bạc trắng, tóc đen nhìn thấy đều là nhuộm. Biết được việc này Vương Quốc Hoa không khỏi có chút khiếp sợ, khi đó Hứa Nam Hạ mới 50 tuổi mà.

Hứa Nam Hạ lên Bắc Kinh họp, điểm dừng chân thứ nhất luôn là văn phòng Bắc Kinh. Văn phòng Bắc Kinh tỉnh Nam Thiên bề ngoài là căn nhà năm tầng bình thường nhưng lên hành lang tầng đỉnh lại có cảm giác như mình ở khách sạn năm sao, thậm chí còn hơn. Ví dụ như lúc này Vương Quốc Hoa đi theo phía sau Hứa Nam Hạ năm bước thấy hai bên hành lang cứ cách năm mét là có một nữ nhân viên phục vụ có thể làm người mẫu đứng nghiêm trang đón tiếp.

Cũng may Vương Quốc Hoa đã được đến ở khu nghỉ dưỡng Việt Sơn càng sang trọng hơn nên có thể thừa nhận ở nơi này. Chẳng qua nữ nhân viên phục vụ đều đặt tay trên bụng, mặc sườn xám bó sát người. Lúc Hứa Nam Hạ đi qua, ven đường không ngừng truyền đến tiếng:
- Thủ trưởng.
Nó làm Vương Quốc Hoa nhớ tới nghi thức chào đón ở Olympic năm đó, xem ra nhiều thứ đều có căn nguyên chủ yếu xem dùng vào lúc nào mà thôi.

Hứa Nam Hạ đi đằng trước mặt không chút thay đổi, đoạn hành lang dài 30m, Hứa Nam Hạ đi khá nhanh. Vương Quốc Hoa thầm suy nghĩ và đoán Hứa Nam Hạ không thích phương thức nghênh đón này nhưng ông cũng không có ý sửa. Vương Quốc Hoa cảm giác được đây cũng là một phương thức thể hiện nghệ thuật lãnh đạo. Thẳng thắn mà nói nếu bí thư Hứa dễ dàng phê bình vài câu thì kết quả tất nhiên làm nơi này náo động, chưa chắc đã tạo được hiệu quả tốt.

Đi theo Hứa Nam Hạ vào phòng, Vương Quốc Hoa rất tự giác đứng ở góc. Hứa Nam Hạ ngồi xuống nhìn quanh một vòng rồi nói với chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh:
- Sau này không nên làm lớn đến thế, bình thường như thế nào thì tôi đến sẽ là như vậy.

Vâng vâng dạ dạ đám người liên quan rời đi, Hứa Nam Hạ cũng theo mọi người đi ra. Cuối cùng đi ra là Cao Nguyên, y đóng cửa xong nói với chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh:
- Lão Tạ, đây là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – Vương Quốc Hoa, anh bố trí một chút.

Chủ nhiệm Tạ nở nụ cười rất thân thiết, y nhiệt tình đưa tay ra:
- Thì ra là chánh văn phòng Vương, vừa nãy chậm trễ mong thông cảm nhiều.
Vương Quốc Hoa cũng khách khí vài câu, Cao Nguyên xen miệng vào nói:
- Quốc Hoa, hôm nay chắc không có việc gì, bí thư Hứa cần nghỉ ngơi một chút. Cậu tự an bài, tối về là được.

Trong các phó chánh văn phòng tỉnh ủy thì Vương Quốc Hoa xếp cuối cùng, vì thế trước mặt người khác Vương Quốc Hoa rất nguyện ý giữ hình tượng cho Cao Nguyên.

- Tôi biết rồi chánh văn phòng Cao.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ hiểu. Cử động này cũng thỏa mãn trái tim hư vinh của Cao Nguyên.

Thực ra Cao Nguyên gần đây mỗi lần gặp Vương Quốc Hoa thì đều có cảm giác không nói thành lời. Lần đầu tiên gặp Vương Quốc Hoa thì hắn mới là phó huyện. Lúc ấy Cao Nguyên cũng chỉ là chính huyện nhưng đã được đãi ngộ cấp phó giám đốc sở.

Khi Cao Nguyên theo bí thư Hứa tới tỉnh Nam Thiên thì đã được bỏ chữ “đãi ngộ” đi, chức vụ cũng lên làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy. Không ngờ mới hai năm Vương Quốc Hoa đã ngang hàng với hắn. Thẳng thắn mà nói cảm giác này rất lạ, đương nhiên mấy thứ này Cao Nguyên chỉ để ở trong lòng, thậm chí ngoài mặt còn cố gắng duy trì, kéo gần quan hệ của hắn và Vương Quốc Hoa. Từ lập trường của Cao Nguyên nhìn vấn đề thì Vương Quốc Hoa căn bản không phải người mà hắn nên chọc vào, thậm chí có thể khẳng định quan hệ hai người duy trì tốt đẹp thì về sau sẽ có ảnh hưởng tích cực đến con đường làm quan của Cao Nguyên.

Đương nhiên ở trường hợp này Cao Nguyên không thể nghi ngờ là muốn thể hiện trạng trạng thái hơn người của thư ký bí thư tỉnh ủy.

- Tốt, trước đây tôi đến Bắc Kinh đều bận rộn, không có cơ hội đi dạo.
Vương Quốc Hoa cười cười chào mọi người rời đi. Hắn vừa xuống lầu đã có người từ sau đuổi theo nói:
- Chánh văn phòng Vương, tôi phái xe chở anh đi.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn thấy là vị chủ nhiệm Tạ. Ánh mắt tên này khá độc, ở Bắc Kinh lâu nên tròng mắt không có sao được?

- Không cần, tôi bắt xe là được.
Vương Quốc Hoa cười từ chối, chủ nhiệm Tạ cũng không nói nữa. Quan hệ giữa hai bên còn chưa đến mức này, có ý là đủ rồi, cứ đòi nịnh bợ thì người ta sẽ nghi ngờ.

Vương Quốc Hoa lên Bắc Kinh có thời gian thì tự nhiên là phải đến thăm Sở lão. Chẳng qua chỗ Sở lão không dễ vào cho nên cần gọi điện trước. Nghe điện là lão Chu, Vương Quốc Hoa lễ phép gọi như vậy, đây là cách gọi của Sở Sở với đối phương.

Giọng lão Chu không quá nhiệt tình nhưng cũng không lạnh nhạt. Y xin chỉ thị một chút xong sau đó nói:
- Cậu ở đâu, tôi cho xe đến đón.
Vương Quốc Hoa báo địa điểm rồi rất kiên nhẫn đợi. không đầy 10 phút sau một xe biển quân đội dừng ở trước mặt. Một thiếu tá đi xuống trong tay cầm ảnh đối chiếu một chút rồi giơ tay chào:
- Tôi phụng mệnh đến đây, mời anh lên xe.

Cảnh này bị lão Tạ trên lầu thấy rõ, y nở nụ cười đầy đắc ý.

Lần trước Vương Quốc Hoa tới đây thì lá nho trong sân đã khô héo trong cơn gió lạnh. Lần này vào sân mặc dù chỉ là mấy tháng nhưng sau mùa xuân nên màu xanh đã thành chủ lưu.

Thời gian đến gần trưa, bên cạnh gốc nho có một chiếc ghế dài, Sở lão nằm trên đó, bên cạnh có tờ báo, trên bàn trà đặt chiếc kính lão. Ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Vương Quốc Hoa theo lão Chu cẩn thận đi vào yên tĩnh đứng bên chờ lão Chu lên tiếng.

- Thủ trưởng, Quốc Hoa tới.
Giọng không lớn, Sở lão đang nghỉ ngơi kinh ngạc một chút, hai tay giật giật không có quy tắc.

- Ồ, đến à, ngồi đi.
Sở lão đưa tay vuốt vuốt mắt, cẩn thận đặt tờ báo bên cạnh lên bàn trà.


Vương Quốc Hoa đi lên ân cần chào hỏi rồi mới ngồi xuống ghế đối diện ông. Có một vấn đề Vương Quốc Hoa vẫn rất khó hiểu tại sao Sở lão luôn thích ngồi ghế mây. Ngồi xuống Vương Quốc Hoa vẫn không thể kìm được cơn tò mò.

- Mỗi lần cháu gặp ông đều thấy ông ngồi ghế mây.

- Ha ha, chiếc ghế mây này là năm đó lúc vào Bắc Kinh thì Thủ tướng Bành đã tặng cho ông.
Sở lão nói một câu, Vương Quốc Hoa run lên trong đầu hiện ra một gương mặt nghiêm nghị. Vương Quốc Hoa hiểu về thời đại đó chủ yếu là qua ảnh, qua tin trên mạng. Mà tin tức hầu hết đều mang tính định hướng cá nhân. Mặc dù là người đã sống nhiều năm về sau nhưng Vương Quốc Hoa vẫn không quá tán thành vài thứ ở thời đại này nhưng cũng không có ý chối bỏ hoàn toàn. Dùng một câu xáo rỗng mà nói chính là tình hình mỗi thời mỗi khác.

- Sức khỏe của ông vẫn tốt chứ?
Vương Quốc Hoa đưa tay ra gấp lại tờ báo bị gió thổi bay ra cẩn thận đặt lên bàn.

Sở lão có lẽ rất ít cười, trên miệng giật giật một chút mới nói:
- Người già thường đều như vậy. Tên của cháu lại lên báo đó, lần này không tệ, chỉ xuất hiện có một lần.
Vừa nói ông dùng ngón tay gõ gõ tờ báo trên bàn trà.

Tại sao ông lại nói chỉ xuất hiện một lần là tốt, Vương Quốc Hoa không quá hiểu nhưng không dám hỏi.

- Chủ yếu là do lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng, các đồng chí tận tâm hết sức mới được như vậy. Cá nhân cháu thực ra không làm gì.
Đây là lời nói thật, Vương Quốc Hoa lần này có thể lên báo đúng là do lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng nhất là trưởng ban thư ký Thượng Quan.

Lúc nói chuyện Vương Quốc Hoa chú ý thời gian xuất bản tờ báo, không ngờ là hôm nay.

Sở lão có chút thất thần, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh một vòng mới lấy lại tâm trạng.
- Thất thần, gần đây ông toàn vậy. Già, bệnh cũng nhiều. Lần này cháu lên Bắc Kinh làm gì vậy?

Ngôn ngữ nhảy khá nhanh, Vương Quốc Hoa đã quen như vậy nên không hề hoảng hốt cười nói:
- Cháu cũng không biết, nghe nói Phó thủ tướng Lục muốn gặp cháu.
Trước mặt Sở lão, Vương Quốc Hoa không hề có ý giấu diếm, hơn nữa lần này hắn tới cũng là có ý trưng cầu.

- Ồ, là Tiểu Lục ư, được, được. Sở Sở sắp sinh rồi hả?
Lại hỏi đến chủ đề khác.

- Còn mấy tháng ạ, tết sang năm là ông sẽ được tứ đại đồng đường.

- Tốt tốt, cũng không biết ông có thể sống đến lúc đó không nữa?
Sở lão vừa dứt câu đã có người xen miệng vào nói:
- Lão già kia, ông muốn chết cũng phải hỏi xem tôi có đáp ứng hay không chứ.

Thu lão đầu bạc trắng, mặt đỏ hồng hào đi vào, trong tay còn cầm một lồng chim. Ông đưa cho lão Chu nói:
- Treo giúp tôi, nhẹ tay đừng dọa nó.

Thu lão cười ha hả đi tới cầm tay bắt mạch cho Sở lão sau đó nói:
- Sức khỏe của ông rất tốt, sống thêm năm năm cũng là nhẹ nhàng. Chẳng qua vết thương ở chân của ông có chút phiền phức, tôi phải về nghĩ biện pháp mới được.

- Đừng có ra vẻ với tôi, nghĩ tôi không hiểu đông y ư? Mấy phương thuốc mà bọn ông đưa ra đều là gì mà bổ này ổn kia, không chừng bệnh không hết mà uống vào sẽ chết người đó.
Sở lão không hề khách khí nói một câu.

- Ông dám xem thường y thuật của tôi. Năm đó nếu không phải tôi ra tay thì ông đã mục xương trong đống cỏ, hóa thành đất rồi. Ông nói xem tôi đã cứu mạng ông mấy lần?

Hai ông lão bắt đầu tranh cãi hơn nữa nhìn qua rất hưng phấn. Lúc này lão Chu vẫy vẫy Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng lên đi sang một góc.

- Quốc Hoa, Phó thủ tướng Lục là người thích nói chuyện dứt khoát. Lão Chu nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, lão Chu lắc đầu nói:
- Đừng cảm ơn tôi, đối tốt với Sở Sở một chút là được.

Nói xong lão Chu cười cười đi về, Vương Quốc Hoa đuổi theo về thì hai ông lão vẫn đang tranh cãi. Vương Quốc Hoa biết mình nên ra về vì thế nói:
- Hai ông, cháu phải về chuẩn bị một chút.

- Chuẩn bị gì chứ, cháu gặp tiểu Lục thì có gì nói đó, đừng giấu giấu diếm diếm là được.
Sở lão nói như vậy xong xua tay:
- Đi đi.

Vương Quốc Hoa cười cười đi ra ngoài sân, lão Chu đưa ra xe còn cười nói:
- Sở lão rất kỳ vọng vào cháu, đừng để thủ trưởng thất vọng.
Vừa nói lão Chu còn đưa tay vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa khá mạnh.

Vương Quốc Hoa ra khỏi sân không lâu, tiếng ô tô biến mất thì cuộc tranh chấp giữa Sở lão và Thu lão cũng kết thúc. Thu lão có chút bực mình lẩm bẩm nói:
- Lão già này chứ, đối tốt với cháu rể một chút là chết người sao?

Sở lão cười lạnh một tiếng nói:
- Thối quá, tôi còn cần ông dạy mình nên làm như thế nào sao?

Thu lão trầm giọng nói:
- Lúc cải cách văn hóa nếu không phải tôi bắn tin cho ông, bảo ông trốn trong doanh trại thì ông đã sớm bị đám người kia bắn chết. Ông dám nói tôi không biết làm việc sao?

- Quốc Hoa dựa vào nỗ lực của mình, bây giờ vẫn tốt, tôi vì sao phải chỉ trỏ? Như vậy không phải giúp mà là hại hắn.

Vương Quốc Hoa thực ra không quá quen ở Bắc Kinh. Bắc Kinh luôn làm người ta có cảm giác là người ở đây luôn nghiêm mặt, khó thân cận. Vương Quốc Hoa cũng biết đây là do qne của mình mà thôi, một người từ ngoài tới Bắc Kinh luôn cảm thấy mình nhỏ bé, thấp kém một chút.

Trên đường về bị tắc, Vương Quốc Hoa trưa không ăn cơm bụng đói nhìn đoàn xe kéo dài đằng trước. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một câu “Cải cách khắp thủ đô, con người lại mệt mỏi”
Rất nhanh Vương Quốc Hoa vứt bỏ suy nghĩ trong đầu mình đi, hắn là người có thể tùy theo trào lưu.

Hơn nữa Vương Quốc Hoa cũng không cảm thấy mình không có gì không thích ứng được. Hắn cảm thấy mình như con cá chạch trong hồ nước.

Rất nhanh Vương Quốc Hoa lại có cảm giác thí dụ con cá chạch là không thỏa đáng, sức sống của phải như con cá trê ở thảo nguyên Châu Phi. Sau mùa hạn hán có cơn mưa tới là nó lại chui ra từ đám bùn, sống rất lâu. Đời trước Vương Quốc Hoa luôn có cảm giác mình rất khó thích ứng với xã hội, nhưng kiếp này Vương Quốc Hoa bất ngờ phát hiện năng lực thích ứng của mình mạnh lên rất nhiều. Có lẽ do sống hai đời khiến cho anh khi ở trong xã hội phải thích ứng trước rồi mới có thể làm được gì đó mình cần làm. Nếu như luôn không hào nhập vào thì kết quả cuối cùng chỉ là một kẻ vô tích sự. Vương Quốc Hoa thấy may mắn khi mình có nhận thức này.

Vương Quốc Hoa về tới văn phòng Bắc Kinh liền bảo nhà bếp nấu cho bát mì. Vương Quốc Hoa ở tại căn phòng tốt nhất tầng bốn. Chủ nhiệm Tạ đề nghị làm hai bát nhưng Vương Quốc Hoa đã từ chối khéo.

Ăn mì xong, Vương Quốc Hoa phát hiện quần áo hơi nhăn, hắn đành phải thở dài một tiếng ra ngoài. Trước khi đi hắn gọi điện cho Sở Sở hỏi xem ở nhà tại Bắc Kinh có quần áo dự bị không, Sở Sở rất dứt khoát nói:
- Không có, anh đó, mỗi lần bảo đi mua quần áo cho anh thì anh đều từ chối.

Hai vợ chồng đấu khẩu một lát, Vương Quốc Hoa bắt taxi đến một siêu thị. Vương Quốc Hoa mua đồ thường có thói quen rất không tốt đó là đến trước cửa hàng chỉ vào bộ đồ mình thích, sau đó quẹt thẻ rời đi. Lúc đi ra Vương Quốc Hoa đi một mình, về kéo theo cả rương hành lý.

Chuyện buồn bực tiếp tới ngay sau đó. Vương Quốc Hoa chuẩn bị nguyên vẹn không ngờ mãi không được thông báo đi gặp Phó thủ tướng. bí thư Hứa bận họp trực tiếp chuyển ra khỏi văn phòng Bắc Kinh. Vương Quốc Hoa không dám đi, phải ở lại văn phòng Bắc Kinh chờ lệnh.

Chờ đợi hai ngày liền, Vương Quốc Hoa cảm thấy mình như đại thần ngày xưa vào kinh rồi đợi rất lâu để được hoàng đế trệu kiến. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể lên mạng đọc báo, chơi điện tử.

Chủ nhiệm Tạ thật ra có bảo Vương Quốc Hoa đi đánh mạt chược nhưng Vương Quốc Hoa đã từ chối.

Trời đã về chiều, một ngày chuẩn bị qua đi, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị gọi cơm tối thì chủ nhiệm Tạ gõ cửa vào nói:
- Chánh văn phòng Vương, mau xuống, có xe đợi dưới lầu.

Vương Quốc Hoa có chút hoảng hốt, hắn cố lấy bình tĩnh đi xuống dưới. Một xe hồng kỳ chờ ở cửa, Trác Thải Hà tươi cươi đứng trước cửa xe.

- Chánh văn phòng Vương, chúng ta lại gặp mặt.
Trác Thải Hà đưa tay ra, Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay nói:
- Trưởng phòng Trác vất vả rồi, sao phải để ngài đến đón như thế này?

Trác Thải Hà không ngờ lại nhìn tới với ánh mắt trêu chọc.
- Gì chứ, tôi cũng chỉ làm chân chạy mà thôi. Không nói nữa, mau lên xe, thủ trưởng đang đợi.

Xe chạy rất nhanh và ổn. Trác Thải Hà không ngồi ở ghế trên mà ngồi ghế sau với Vương Quốc Hoa, cô nói qua mấy điểm cần chú ý, cái gì không nên nhìn thì không nên nhìn …

Khu vực truyền thuyết cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt, thực tế còn rất xa mới tới nơi thì xung quanh đã đột nhiên trở nên yên tĩnh. Bắc Kinh ồn ào, huyên náo giống như không dính gì tới nơi này. Liên tục qua ba cửa kiểm tra, xe cuối cùng dừng trước một nơi.

Rất yên tĩnh, Trác Thải Hà đi khá nhẹ. Nếu không phải đi theo sau thì Vương Quốc Hoa sẽ cảm thấy Trác Thải Hà không phải là đang bước đi mà là đang bay.

Trong phòng khách bí thư Hứa và một người đàn ông tuổi tương đương ngồi nói chuyện. Vương Quốc Hoa vào, Hứa Nam Hạ lập tức cười nói:
- Cậu ta tới rồi.

Người đàn ông đối diện – Phó thủ tướng Lục trông khá cân quắc, dáng người không cao. Ngoài dự đoán của mọi người, Phó thủ tướng Lục không ngờ đứng lên nói:
- Thanh niên tài tuấn của chúng ta tới.

Bình luận

Truyện đang đọc