Tên cảnh sát cầm đầu về văn phòng gọi điện báo cáo:
- Bí thư, đã xong.
Nghiêm Đông Lai ở bên kia có chút hưng phấn nhảy dựng lên:
- Làm tốt. Nhớ nhốt người không được thả ra, chờ mai đi làm báo cáo với bí thư Tôn, nói là nửa đêm bắt được không tiện làm phiền giấc ngủ của bí thư Tôn.
Giang Thúy Thúy đưa mắt nhìn Lãnh Hân và Vương Quốc Hoa bị người đưa đi, hai cô gái kia cũng ra. Ba cô nói thầm rồi để Giang Thúy Thúy gọi điện cho Lãnh Kiến Quân.
- Lãnh bá, cháu là Giang Thúy Thúy. Cháu xin lỗi, cháu dẫn Lãnh Hân ra ngoài chơi không ngờ xảy ra chuyện.
Nửa đêm đang ngủ bị gọi dậy không ai vui vẻ cả. Lãnh Kiến Quân cũng thế, còn tưởng có vụ án lớn không ngờ là con gái mình. Lãnh Kiến Quân giật mình, ai nhằm vào Lãnh Hân chứ, thực ra là nhìn vào mình?
- Hân Hân làm sao vậy cháu?
Lãnh Kiến Quân trầm giọng nói. Giang Thúy Thúy vội vàng giải thích, cơn giận trong lòng Lãnh Kiến Quân bốc lên.
Đưa bạn về phòng lại bị coi là mại dâm? Chờ làm rõ chuyện chuyến đi này còn có Du Phi Dương, người mà Lãnh Hân đưa về là anh em rất thân của Du Phi Dương, lại còn được bí thư Hứa rất ưu ái. Lãnh Kiến Quân ngược lại vui vẻ. Con gái mình đi cùng con bí thư Hứa, bây giờ Du Phi Dương uống rượu say nằm ngủ nên cơ hội biểu hiện đương nhiên là của mình.
- Bác biết rồi.
Lãnh Kiến Quân dập máy, Giang Thúy Thúy bên kia đưa tay tạo thành chữ OK. Một công an huyện nho nhỏ, giám đốc sở ra tay còn không làm bọn họ sợ chết mới lạ.
Đen đủi chính là Du Phi Dương buồn đi Wc nên mơ màng đứng dậy. Cô thấy ba cô gái đang đứng ở hành lang nhỏ giọng nói gì đó với nhau làm Du Phi Dương hơi sợ.
Thấy rõ là ba người kia, Du Phi Dương tức giận nói:
- Ba cô làm gì vậy hả? Định dọa chết người sao?
Giang Thúy Thúy lại nói chuyện, Du Phi Dương còn tưởng mình nghe lầm. Chẳng qua y rất nhanh bình tĩnh lại. Du Phi Dương không khỏi tức giận, mọi người còn đang ở đây mà dám có người chơi đểu như vậy sao? Du Phi Dương suy nghĩ hơi quá, ai biết hắn là con bí thư tỉnh ủy chứ? Biết rồi còn ai dám làm loạn.
Không nói hai lời, Du Phi Dương trực tiếp gọi điện cho Tương Tiền Tiến, chuyện này không nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông bố. Tương Tiền Tiến đang ngủ say bị gọi cũng mất hứng. Chẳng qua bây giờ dám gọi điện tới thì nhất định có chuyện quan trọng xảy ra.
Nghe xong, Tương Tiền Tiến cũng tức. Bắt Vương Quốc Hoa trước mặt Du Phi Dương, đây là tát vào mặt bí thư Hứa. Mặc kệ Du Phi Dương có nói rõ thân phận hay không tóm lại Du Phi Dương rất tức giận. Du Phi Dương tức, Tương Tiền Tiến càng tức hơn.
- Việc này cậu đừng quản, chờ tin tức.
Tương Tiền Tiến trực tiếp gọi điện cho Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh đang ngủ bị đánh thức cũng tức chẳng qua nghĩ lại vẫn nghe điện. Kết quả đối phương nói tên Tương Tiền Tiến – thư ký của bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ. Lâm Tĩnh hoàn toàn tỉnh táo thầm nói không phải có việc lớn xảy ra đó chứ?
Tương Tiền Tiến nói cũng rất thiếu đức, y không nói rõ, chỉ nói con trai bí thư Hứa đến thị xã Bắc Câu chơi rồi bị bắt vì nghi mua bán mại dâm. Vương Quốc Hoa cùng uống rượu cũng bị bắt, bí thư Lâm cứ xem rồi xử lý. Lâm Tĩnh mơ màng không nghe rõ thì Tương Tiền Tiến đã dập máy. Bịch một tiếng, Lâm Tĩnh nghe thành Lâm Tĩnh chơi gái bị bắt, không đúng, bị bắt nhầm.
Lâm Tĩnh đang gặp cơ hội tiến lên một bước, việc này có khác gì hủy tiền đồ của cô, thằng nào dám làm như vậy? chuyện này không thể bỏ qua.
Tóm lại sau khi dập máy tuy trời xuân vẫn rét nhưng cả người Lâm Tĩnh đổ mồ hôi. Lâm Tĩnh thực ra cũng không sợ Hứa Nam Hạ, vấn đề là về nhân sự thì Hứa Nam Hạ có quyền lên tiếng rất lớn. Nếu Hứa Nam Hạ gây trở ngại cho Lâm Tĩnh thì dễ như trở bàn tay. Tương Tiền Tiến có thể gọi điện tới nói rõ chuyện chỉ cần xử lý thích đáng sẽ không sao.
Lâm Tĩnh nổi giận đùng đùng, cầm lấy điện thoại gọi cho cục trưởng Cục công an, kết quả máy bận. Lâm Tĩnh rtgg thầm nghĩ thằng Diêu Bản Thụ này làm gì không biết mà sao nửa đêm gọi không được.
Lâm Tĩnh đang tức thì cục trưởng Cục công an thị xã Diêu Bản Thụ cũng đang bị ăn mắng. Nửa đêm canh ba điện thoại vang, Diêu Bản Thụ cầm máy tức giận nói:
- Làm gì vậy hả? Muộn như thế này có biết là cần ngủ không?
Y còn tưởng cấp dưới gọi điện báo cáo vụ án nào đó.
Nhưng bên kia lại truyền tới giọng lạnh như băng của Lãnh Kiến Quân:
- Tôi là Lãnh Kiến Quân, anh tức gì hả? Chiến sĩ công an bất cứ lúc nào cũng phải ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, thái độ này của anh không được. Bình thường tôi giáo dục anh như thế nào? Anh quên rồi hả?
Bị mắng một trận, Diêu Bản Thụ hoàn toàn tỉnh táo. Hắn là nhân viên theo Lãnh Kiến Quân nhiều năm, bị mắng chỉ có thể nở nụ cười giống như Lãnh Kiến Quân ở ngay trước mặt. Mắng mười phút, Lãnh Kiến Quân mới vào chủ đề.
- Diêu Bản Thụ, anh dẫn đội ngũ tốt thật đó.
Lời này khá lạnh vừa nghe là biết không đúng. Diêu Bản Thụ vội vàng tỏ vẻ:
- Công tác của tôi không làm tốt, xin lãnh đạo phê bình giáo dục.
Diêu Bản Thụ không ngốc, nửa đêm giám đốc sở gọi tới thì nhất định có việc, mà không phải việc tốt.
- Lãnh Hân nhà tôi ngoan như vậy thế mà bị người của anh coi làm gái ại dâm bắt đi.
Lãnh Kiến Quân rất tức giận dập máy ngay. Ừ, quên không nói là ở huyện Phương Lan, Lãnh Kiến Quân cầm máy lên nhưng lại bỏ xuống coi như làm khó đám người thị xã Bắc Câu.
Lãnh Kiến Quân vừa dập máy, điện thoại lại vang lên, Diêu Bản Thụ còn tưởng Lãnh Kiến Quân gọi tới nên nói:
- Lão lãnh đạo, ngài nói cho tôi biết Lãnh Hân bị bắt ở đâu?
Không ngờ Lâm Tĩnh ở bên kia nghe xong càng tức hơn. Còn bắt cả con gái giám đốc Lãnh? Nguyên nhân nhất định là do con gái Lãnh Kiến Quân đi cùng Du Phi Dương rồi bị bắt chung.
- Diêu Bản Thụ, người của anh giỏi thật đó, con trai bí thư Hứa cũng dám bắt vì mua dâm. Hơn nửa đêm để Tương Tiền Tiến gọi tới cho tôi, Cục công an thị xã có năng lực thật đó. Anh đi giải thích với bí thư Hứa đi, giải thích tốt vào, đừng có liên lụy tới tôi.
Lâm Tĩnh nói xong dập máy.
Lâm Tĩnh cẩn thận suy nghĩ rồi đổi quần áo lái xe tới Cục công an.
Hệ thống công an thị xã Bắc Câu hoàn toàn náo nhiệt, Diêu Bản Thụ gần như phát điên. Vừa nãy bị giám đốc sở mắng, bây giờ lại thò ra con trai bí thư Hứa, làm không xong là mất việc. Ai? Rốt cuộc là ai làm? Thằng chết tiệt nào dám hại mình?
Diêu Bản Thụ liên tục gọi xuống mấy quận huyện mắng một trận, còn cả trưởng phòng trị an Cục công an cũng bị mắng. Mắng xong, điện thoại vang lên, trực ban của cục nói bí thư thị ủy Lâm Tĩnh tới cục. Diêu Bản Thụ không dám chậm trễ vội vàng chạy ra. Thấy Lâm Tĩnh, người bên dưới cũng đã đến. Diêu Bản Thụ lập tức họp, Lâm Tĩnh ở bên nghe báo cáo. Kết quả hiểu rõ tình hình, các cấp phó đều há hốc mồm.
Việc dính dáng quá lớn nên mấy cấp phó của Diêu Bản Thụ đều tỏ vẻ đi tìm hiểu tình hình. Trong đó một vị vốn được coi trọng nên bạo gan hỏi:
- Cục trưởng, ngài có thể hỏi xem rốt cuộc ở đâu bắt người không?
Diêu Bản Thụ nghe xong đột nhiên giận dữ, mặt đỏ bừng bừng đập bàn:
- Muốn biết ai bắt hả? Anh gọi điện hỏi giám đốc Lãnh, hỏi bí thư Hứa đi. Anh tốt nhất cầu thần bái phật đảm bảo là người của hệ thống công an bắt nếu không anh phiền phức lớn đó.
Diêu Bản Thụ cũng lo lắng. Chẳng may có phần tử nào đóng giả cảnh sát thì sao? Diêu Bản Thụ đổ mồ hôi.
Đêm nay quá náo nhiệt, tất cả ngành liên quan ở nội thành thị xã Bắc Câu đều bị kinh động. Cục công an thị xã, công an quận, đại ca, chạy suốt hai tiếng nhưng tin truyền về vẫn không biết rõ. Mãi đến khi xác định không phải nội thành làm, Diêu Bản Thụ bắt đầu run lên, Lâm Tĩnh cũng đổ mồ hôi lạnh. Du Phi Dương xảy ra chuyện ở địa bàn của mình, bí thư Hứa có mỗi một người con trai này đó. Không đúng, cả Hứa gia có một cháu trai.
Diêu Bản Thụ do dự mãi mới dám gọi cho Lãnh Kiến Quân:
- Lão lãnh đạo, nội thành không nhận được báo cáo.
Lãnh Kiến Quân chỉ chờ câu này nên thản nhiên nói:
- Ở huyện Phương Lan.