PHÙ DIÊU

Hồ Báo Quốc đứng im tại chỗ còn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi xe phía sau chạy tới, người phụ nữ xuống xe nhíu mày nói:
- Lớn như vậy mà không ổn định là sao. Đúng, chuyện kia thế nào rồi. Anh đã đồng ý với em là nếu không lấy được chức bí thư là về Bắc Kinh đó.
Thời gian dài ở xa nhau khiến tình cảm hai bên xuất hiện rạn nứt, vì vậy người vợ mới nhân cơ hội xin đi công tác, tới gặp Hồ Báo Quốc để nói cho ra lẽ.

- Em điều đến tỉnh Nam Thiên đi, có lẽ không về được.
Hồ Báo Quốc cười ha hả đưa tay ôm eo vợ - Kim Chiêu Viện, trên mặt đã thả lỏng rất nhiều.

- Cái gì, anh đã nhận lời em rồi cơ mà?
Kim Chiêu Viện không quá phối hợp, cũng không quen thân thiết ở ngoài đường, lắc lắc người đòi tránh. Hồ Báo Quốc ôm chặt cô, nhìn gương mặt mặc dù không trang điểm nhưng khá xin xắn.
- Đã xác định rồi, anh tiếp nhận chức bí thư thị ủy.
- Người vừa nãy là ai, hắn nói có đáng tin không?
Kim Chiêu Viện hỏi tiếp một câu, Hồ Báo Quốc cười ha hả nói:
- Tin từ chỗ hắn mà không đáng tin thì không thể tin ai được nữa. Lên xe, chúng ta đi ăn một bữa chúc mừng một chút.

- Chờ chút, tay anh chảy máu đó.
Kim Chiêu Viện kêu một tiếng lấy khăn tay băng bó lại cho Hồ Báo Quốc.
….
Đoạn băng không dài, trên Tv Vương Quốc Hoa nói một câu rất vô tội, Trương Thiên Hào xem xong không nhịn được cười.

Trong toilet đi ra đúng là nữ phóng viên xinh đẹp kia, người thơm phức ngồi xuống cạnh Trương Thiên Hào, cô chỉ chỉ vào hình ảnh trên màn hình nói:
- Đây là ghi lại ban chiều, em lúc ấy thấy không đúng nên cầm đoạn phim này về.

Trương Thiên Hào cười hắc hắc nói:
- Diệp Vũ em rất thông minh. Thanh niên này không đơn giản, hắn là chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, sang năm đề bạt làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy, làm thêm một hai năm thì mới 30 tuổi đã là cấp giám đốc sở.

Lúc nói chuyện tay Trương Thiên Hào rất không thành thật hoạt động trên đùi Diệp Vũ. Cả người Diệp Vũ thoáng cái mềm nhũn lại, giãy dụa như con rắn, miệng thở hổn hển nói:
- Chuyện của em anh định bố trí như thế nào?

- Không phải nói rồi sao, sang năm tìm cơ hội bố trí chức trưởng phòng cho em.
Giọng Trương Thiên Hào khá hàm hồ bởi vì đang cúi đầu hôn loạn trên bộ ngực trắng nõn của Diệp Vũ.

Thoáng cái phòng ngủ vang lên mấy động tác nghệ thuật và tiếng rên rỉ.
….
Sáng sớm thức dậy tâm trạng Vương Quốc Hoa khá vui vẻ. Tối qua Lưu Linh nhận được điện của mẹ gọi đi ra ngoài, kết quả Sở Sở cũng muốn đi theo, nói gì mà một người sẽ bị giết chết. Vương Quốc Hoa về trên bàn có tờ giấy, cuối cùng chỉ có thể ngủ ngon một mình.

Hôm nay là chủ nhật không cần phải đi làm, Vương Quốc Hoa định nằm ngủ đến tận trưa nhưng lại bị người gọi đến làm phiền. Gọi đến là cục trưởng Tư Mã, y tỏ vẻ chủ đầu tư tiểu khu muốn gặp chủ nhiệm Vương.

Vương Quốc Hoa đương nhiên không cho mặt mũi, rất quyết đoán từ chối. Dập máy Vương Quốc Hoa thật ra nhớ đến chuyện Du Phi Dương muốn mua nhà. Hắn bất đắc dĩ gọi tới cho Du Phi Dương. Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương rất vui vẻ nói sẽ đến ngay.

Sau đó Vương Quốc Hoa lại gọi điện cho Trần Mộc Căn, mời hắn đến một chuyến. Trần Mộc Căn không có ý khác, nói đến được ngay.

Vương Quốc Hoa vội vàng dậy rửa mặt, xuống dưới lầu chờ. Không lâu sau Trần Mộc Căn tới trước, Vương Quốc Hoa chờ ở cửa coi như đầy đủ lễ nghi.

- - Trưởng ban thư ký Trần, lát một người bạn của tôi tới, tôi không giới thiệu thân phận của y nhưng chuyện của y thì anh nhất định phải làm cho thật tốt.
Vương Quốc Hoa nói trước một câu, Trần Mộc Căn rất khôn khéo hiểu ý gật đầu nói:
- Đồng ý.

Không lâu sau Du Phi Dương cũng tới. Tên này không ngờ bắt taxi đi tới. Xuống xe thấy Vương Quốc Hoa chờ ở cửa, hắn không hề khách khí nói:
- Cho tiền xe, đi nhanh quá quên mang ví.

- Ông là nhà tư bản từ Mỹ về không ngờ còn tham chút tiền lẻ của tôi. Tư bản quả nhiên là tham lam nhất.
Vương Quốc Hoa vừa cười vừa trả tiền.

Du Phi Dương nhìn khách sạn rồi nói:
- Ông còn không biết xấu hổ nói tôi là nhà tư bản, mỗi ngày ở khách sạn năm sao, cuộc sống còn hủ hóa hơn cả tôi. Tôi thay mặt con nuôi của ông coi thường ông.

Trần Mộc Căn thấy rõ sự thân thiết của hai người, đồng chí trưởng ban thư ký rất kiên nhẫn mỉm cười đứng bên chờ. Vương Quốc Hoa lúc này mới giới thiệu:
- Du Phi Dương, ông chủ lớn từ Mỹ về, trưởng ban thư ký thị ủy thành phố Việt Châu – đồng chí Trần Mộc Căn.

- Chào anh, chào anh.
Mắt Trần Mộc Căn thoáng coi rụt lại, phải nói trưởng ban thư ký Trần khá quan tâm đến tình hình gia đình lãnh đạo tỉnh ủy, rất chăm chú nghiên cứu. Vì vậy trong nháy mắt khi Vương Quốc Hoa báo tên, Trần Mộc Căn biết ngay lai lịch của Du Phi Dương, còn biết tên này là nhà đầu tư nổi tiếng người Trung Quốc ở Mỹ.

Sau một phen khách khí, ba người vào quán trà nói chuyện. Chủ khách sạn không hiểu sao lại biết đồng chí trưởng ban thư ký đến nên rất nhiệt tình xuất hiện, vừa miễn phí vừa mang trà ngon nhất lên. Y mang đồ lên còn không chịu đi, trưởng ban thư ký Trần rất khó chịu xua tay nói:
- Đi làm việc của anh đi, chúng tôi có chút chuyện cần bàn.

Trần Mộc Căn đang mong mình có thể làm gì đó giúp cho con của bí thư Hứa, như vậy mình sẽ có lợi lớn.

Vương Quốc Hoa cần làm chính là để cho Du Phi Dương cảm thấy y có thể có tạo được quan hệ tốt với quan chức thành phố Việt Châu, tạo sự nghiệp ở Việt Châu trước, sau đó mở dần ra cả nước. Du Phi Dương cũng biết điểm này. Hắn biết về nước nếu muốn làm được gì đó thì nếu không được chính quyền giúp đỡ là rất khó khăn. Hôm nay Du Phi Dương đã không phải Du Phi Dương trước đây, gây dựng sự nghiệp ở Mỹ làm hắn thấy rất nhiều điều.

Mặc dù ở Mỹ tuy chính trị gia cũng không được như người ta tưởng tượng, đây là quạ trên đời đều đen như nhau, chẳng qua chỉ là hình thức bên ngoài khác nhau mà thôi.

Lúc đầu vì nhanh chóng đặt chân ở Mỹ, Du Phi Dương đã phải bỏ không ít tiền cho một số chính trị gia. Đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Du Phi Dương nhanh chóng có danh tiếng ở phố Wall.
….
- Giám đốc Du quá khen, tình hình trong nước là như vậy. Chủ khách sạn này vẫn tranh thủ được một vài nghiệp vụ tiếp đón của thị ủy, điểm này tôi cũng nói được một chút.
Trần Mộc Căn không nói láo, chủ yếu là không cần thiết. Du Phi Dương này có bố là bí thư tỉnh ủy, anh ra vẻ với người ta có khác gì ngu ngốc.

- Trên đời đều vì lợi ích.
Vương Quốc Hoa cười ha hả coi như đưa ra kết luận cho đề tài này.

- Trưởng ban thư ký Trần, tôi thích làm bằng hữu với người thẳng thắn như anh. Lần này về nước có rất nhiều chuyện muốn nhờ bạn bè trong nước. Cái này cũng cần làm phiền Quốc Hoa.
Du Phi Dương rất uyển chuyển, làm người trước, làm việc sau, điểm này Du Phi Dương biết rõ.

- Quốc Hoa là bằng hữu rất tốt, lại nói tôi cũng gây không ít phiền toái cho Quốc Hoa.
Trần Mộc Căn khiêm tốn nói một câu, Vương Quốc Hoa ra vẻ dở khóc dở cười.
- Sao lại nói như vậy, khách khí quá đó. Hay là uống chút rượu làm vài chén?
Trần Mộc Căn nghe xong không khỏi cười ha hả nói.
- Uống rượu thì tôi xin tha, chưa ăn sáng mà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến chín rưỡi, Vương Quốc Hoa lúc này mới mở miệng nói.
- Trưởng ban thư ký Trần, giám đốc Du muốn mua một căn nhà, không biết có chỗ nào tốt để giới thiệu không?

Cái này ư? Cái này tôi không rõ, đợi tôi gọi điện hỏi đã.
Trần Mộc Căn lấy máy điện thoại ra gọi vài câu, bỏ máy xuống y mới nói.
- Như thế này, chủ đầu tư tiểu khu Vạn Xuân Viên – Lý Thanh Sơn muốn cảm ơn Quốc Hoa vì đã giúp cho giấu vụ ẩu đả ở tiểu khu. Hắn thật ra có một tòa nhà ở gần tiểu khu Vạn Xuân Viên, nằm gần khu phố trung tâm.

Vương Quốc Hoa không nói gì mà nhìn Du Phi Dương, Du Phi Dương xua tay nói.
- Như vậy gặp mặt chút.
Trần Mộc Căn ở bên cẩn thận nhìn thầm nghĩ Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương quả nhiên có quan hệ không đơn giản, khó trách ai cũng nói Vương Quốc Hoa vào nhà bí thư Hứa như vào nhà mình.

Vương Quốc Hoa lúc này mới thản nhiên nói.
- Sáng tôi vừa dậy thì cục trưởng Tư Mã gọi đến nói giám đốc Lý mời tôi đi uống trà, tôi nhớ đến chuyện của Phi Dương nên không đồng ý.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Trần Mộc Căn thoáng cái lộ vẻ ngưng trọng.
- Tư Mã này làm gì không biết. Đúng là hồ đồ ai cũng đưa tới giới thiệu, hay là thôi, tôi an bài người khác.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Không quan trọng, cục trưởng Tư Mã cũng là người nhiệt tình, trưởng ban thư ký Trần không nên phê bình y.

Trần Mộc Căn lúc này mới thuận thế cầm máy điện thoại gọi về, dập điện, Trần Mộc Căn cười nói:
- Tên này nhiệt tình hay không thì tôi không rõ, chẳng qua tôi biết hắn không hợp với cục xây dựng.
Lời này rất rõ ràng giải thích cho sự nhiệt tình của cục trưởng Tư Mã, thậm chí còn giải thích cục trưởng Tư Mã khá quen thuộc với chủ đầu tư.

Bình luận

Truyện đang đọc