PHÙ DIÊU

Tôn Đồng vừa đi, mấy người khác trên thị ủy xuống cũng không tiện ở lại, đều lấy cớ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Vương Quốc Hoa và Lưu Bân. Lưu Bân đột nhiên cảm thấy đi theo Vương Quốc Hoa không phải chuyện xấu. Y có chút kích động nói:

- Chánh văn phòng Vương, cách làm của Ủy ban kỷ luật thị xã lần này đáng phải suy nghĩ.

Vương Quốc Hoa cười lạnh hai tiếng nhưng nụ cười còn khó nghe hơn khóc, âm trầm làm người ta thấy lạnh sống lưng.

- Ngài xem có phải nên tăng chút áp lực không? Khải Hoa là một đồng chí tốt, rất có trách nhiệm với công việc. Khải Hoa và tôi cùng xây dựng bộ máy rất tốt, công việc cũng dễ đạt được thành tích.

Lưu Bân nói tiếp, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:

- Trong lòng tôi biết rõ, bọn họ cũng không làm được chuyện gì lớn mà.

- Tôi lo là người ở Ủy ban kỷ luật làm loạn. Ngài có thể không biết chấp pháp văn minh trong mắt bọn họ là vô nghĩa. Có đôi khi bọn họ chuyện gì cũng có thể làm.

Vương Quốc Hoa nghe ra ý của Lưu Bân:

- Anh đi mời trưởng ban thư ký ủy ban thị xã vào đây.

Lưu Bân lập tức đứng dậy đi ra, không lâu sau vị trưởng ban thư ký kia tiến vào. Tên này nhìn như lúc nào cũng nở nụ cười, khá béo.

- Chánh văn phòng Vương tìm tôi có việc.

Vị trưởng ban thư ký Nhâm cười cười ngồi xuống đối diện rồi đưa thuốc mời Vương Quốc Hoa.

- Cũng không có việc gì cả. Chuyến này tôi xuống được thị trưởng Vương ủng hộ mạnh cho nên nhờ trưởng ban thư ký Nhâm truyền lời lại là tôi muốn mời thị trưởng Vương dùng cơm. Thời gian do thị trưởng Vương quyết định.

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, tên trưởng ban thư ký Nhâm không ngồi yên. Y dãy dụa vài cái mới cười nói:

- Được, tôi sẽ chuyển lại.

- Cứ như vậy đi, bây giờ ăn cơm, món canh gà của huyện Lâm Vượng rất ngon.

Vương Quốc Hoa đứng lên, trưởng ban thư ký Nhâm cười cười tiến nhanh tới mở cửa.

- Anh quá khách khí.

Vương Quốc Hoa nói, trưởng ban thư ký Nhâm đáp:

- Nên mà, chánh văn phòng Vương dù sao cũng từ tỉnh ủy xuống.

Vương Quốc Hoa lững thững đi ra. Lưu Bân đang đợi ngoài cửa thấy hai người ra cũng vội vàng tiến lên. Vương Quốc Hoa thấy bốn phía không có ai liền cười cười với Lưu Bân.

- Anh nói gì? Vương Quốc Hoa mời tôi dùng cơm?

Giọng Vương Cảnh Lược ở trong điện thoại khá cao, trưởng ban thư ký Nhâm đang đứng trong góc cười cười khẳng định, lúc này x x mới nói:

- Ha ha, tên Vương Quốc Hoa này thú vị. Như vậy đi, tối tôi bày bàn ở thị xã, xa tới là khách, không thể nào không mời khách dùng cơm mà.

- Tôi trả lời hắn như vậy ư? Thị trưởng có gì chỉ thị muốn tôi chuyển lại không?

Vương Cảnh Lược nói:

- Không, anh cứ nói với hắn như vậy đi. Lão Nhâm, lần này anh vất vả rồi.

- Đây là việc tôi nên làm.

Do dự một chút, trưởng ban thư ký Nhâm nhỏ giọng nói:

- Thị trưởng, có lời tôi nói ra ngài đừng mất hứng.

Vương Cảnh Lược hơi sửng sốt nói:

- Sao vậy?

trưởng ban thư ký Nhâm cười nói:

- Tôi có một ý đó là từ biểu hiện của chánh văn phòng Vương thì hắn là người rất bao che cho nhân viên.

trưởng ban thư ký Nhâm đi vòng vo, Vương Cảnh Lược thoáng cái hiểu ý. Vương Quốc Hoa là người như vậy cũng là người trọng tình cảm.

Vương Cảnh Lược muốn một mối quan hệ chính trị ở trên tỉnh, không nói là nói chuyện giúp hắn, có thể truyền tin tức cũng là tốt rồi. Lần trước hơi gấp, lần này Vương Quốc Hoa đang bị động, Vương Cảnh Lược có thể chủ động một chút thì sinh ra hiệu quả không phải tốt hay sao?

- Anh nói có lý, cảm ơn anh đã nhắc. Như vậy đi, chiều tôi xuống, anh không cần nói chuyện này với Vương Quốc Hoa.

Vương Cảnh Lược rất quyết đoán thay đổi quyết định. trưởng ban thư ký Nhâm mỉm cười dập máy.

Chiều Vương Quốc Hoa tiếp tục nghe báo cáo, Tôn Đồng không xuất hiện, mấy cấp phó của huyện cùng Tôn Đồng đi thị sát.

Lưu Bân có tâm lý dựa vào Vương Quốc Hoa nên trong lúc báo cáo từ xuất hiện nhiều nhất chính là “Xin chỉ thị”. Vương Quốc Hoa mới đầu không quá quen, sau dần quen. Vương Quốc Hoa đánh giá khá cao Lưu Bân, tên này có năng lực bình thường nhưng rất cần cù, chú tâm vào công việc. Với tính cách của y thì làm người đứng đầu bên chính quyền không quá thích hợp nhưng nắm giữ phương hướng, vĩ mô lại có thừa sức.

Chiến lược phát triển kinh tế của huyện Lâm Vượng hiện nay là do Vương Quốc Hoa đưa ra. Vì thế tình hình huyện Lâm Vượng, Vương Quốc Hoa rất quen thuộc, chỉ điểm cũng không cần khách khí. Theo yêu cầu của Vương Quốc Hoa, chính quyền không cần trực tiếp tham gia vào hoạt động kinh tế, chỉ đưa ra chính sách là đủ. Còn tài chính xóa đói giảm nghèo hoàn toàn có thể cho vay không lãi. Sử dụng hạng mục có thể dùng phương thức đấu thầu công khai tiến hành. Quan trọng nhất chính là giúp đỡ quần chúng tăng diện tích trồng trọt, chăn nuôi. Bên phía chính quyền chủ yếu là giúp đỡ và đảm bảo con đường tiêu thụ, giúp đỡ sản phẩm của dân chúng tiến được vào thị trường.

Nắm giữ nguyên tắc này thì công khai tài chính không có gì phức tạp cả. Đương nhiên đây chỉ là huyện Lâm Vượng, huyện khác làm như thế nào thì không phải điều Vương Quốc Hoa có thể quyết định. Chỉ cần dựa vào việc công kahai báo về sử dụng tài chính là Vương Quốc Hoa không thể làm gì được.

Trước bữa tối Tôn Đồng lộ mặt một chút sau đó lấy cớ sức khỏe không tốt mà về nghỉ. Vương Quốc Hoa có chút coi thường tên phó bí thư thị ủy này, hai người cũng không có qua lại gì cả.

Trưởng ban thư ký Nhâm kịp thời xuất hiện cười nói với Vương Quốc Hoa:

- Chánh văn phòng Vương có tiện ra ngoài uống vài chén không?

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, nhà khách đã có chuẩn bị nhưng ánh mắt của trưởng ban thư ký Nhâm có vẻ không đúng, Vương Quốc Hoa cười nhận lời.

- Được, ra ngoài ăn, chẳng qua nói trước tôi muốn ăn đặc sản.

Lưu Bân bên cạnh hơi lạ, chánh văn phòng Vương và trưởng ban thư ký Nhâm làm gì vậy? Chẳng qua Lưu Bân biết giữ mồm, việc không nên hỏi sẽ không hỏi. Chuyện của lãnh đạo không cần anh nói.

- Chánh văn phòng Vương, muốn tôi đi cùng không?

Lưu Bân chỉ là cười hỏi như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:

- Đi cùng đi, đồng chí khác thì thôi.

Có Lưu Bân đi cùng nên cán bộ khác ở huyện nhìn không ra gì cả, không chừng Lưu Bân muốn nịnh bợ lãnh đạo, ngoài ra còn có an bài khác, cái này ai có thể nói rõ chứ? Mười phần chính là như vậy. Lưu Bân là bí thư huyện ủy, hắn muốn nịnh bợ lãnh đạo như thế nào, người khác cũng không thể nói gì. Bọn họ chỉ hận mình không có cơ hội như vậy mà thôi.

Xe của trưởng ban thư ký Nhâm đi trước dẫn đường, xe Vương Quốc Hoa theo sau. Xe ra khỏi huyện thành một đoạn đến một nhà hàng nông thôn cách đó không xa. Vương Quốc Hoa xuống xe liếc cái là thấy Vương Cảnh Lược đứng chờ ở cửa. Hắn vội vàng xông tới ba bước nhiệt tình đưa tay nói:

- Sao có thể để thị trưởng Vương chờ tại đây chứ?

Vương Cảnh Lược cười rất tự nhiên:

- Thực ra tôi muốn đến huyện thành mời chánh văn phòng Vương hai chén nhưng ngại nhiều người nên tôi chọn ở đây.

Vẻ mặt cứng ngắc của thị trưởng Vương đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khi gặp bạn thân thiết.

Vương Cảnh Lược cười cười đưa tay ra:

- Tôi không biết chánh văn phòng Vương thích ăn gì nên bảo bọn họ chọn mấy món đặc sản. Rượu là do ông chủ nhà hàng tự nấu, nếu chánh văn phòng Vương muốn uống rượu khác thì tôi có thể bảo người đi lấy.

Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:

- Rượu gạo đi, tôi thích uống rượu này thôi.

Vương Cảnh Lược cười ha hả nói:

- Xem ra chúng ta có cùng sở thích, theo tôi thấy rượu gạo mà nhà nông nấu ngon hơn rượu ngoại, rượu ngon.

Trên bàn ăn không nhiều, Vương Cảnh Lược cùng thư ký của y thêm trưởng ban thư ký Nhâm, Vương Quốc Hoa dẫn theo Lưu Bân. Năm người ngồi xuống, rượu được mang lên. Vương Cảnh Lược cười nói:

- Chánh văn phòng Vương từ xa tới là khách, tôi xin uống trước.

Vương Quốc Hoa vội vàng bưng chén lên chạm vào uống cạn, sau đó trưởng ban thư ký Nhâm cũng đứng lên nói:

- Chánh văn phòng Vương, tôi mời anh được chứ?

Vương Quốc Hoa cười ha hả đứng lên chạm chén uống cạn. Vương Quốc Hoa uống rất quyết đoán làm cho Vương Cảnh Lược thầm gật đầu. Người thứ ba đứng lên không ngờ là thư ký của Vương Cảnh Lược. Y vừa cười vừa nói:

- Chánh văn phòng Vương, tôi biết tôi không đủ thể diện nhưng dạ dày của lãnh đạo không tốt nên tôi thay mặt mời ngài một chén.

Vương Quốc Hoa vẫn dứt khoát đứng lên chạm chén uống cạn. Uống hết ba chén Vương Quốc Hoa mới ăn. Sau đó hắn đứng lên cầm chén:

- Như vậy cảm ơn thịn tình của thị trưởng Vương và trưởng ban thư ký Nhâm, tôi uống cạn ba chén, các vị tùy ý.

Bình luận

Truyện đang đọc