PHÙ DIÊU

Hồ Dương tiễn Vương Quốc Hoa, y vừa mới quay người định lên thì bị người gọi lại. Hắn giương mắt thấy là xe của trưởng ban thư ký thị ủy Trần Mộc Căn đỗ cách đó vài bước, đối phương đang thò đầu ra gọi mình. Hồ Dương vội vàng đi tới, trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn là thường vụ thị ủy, cũng là thân tín của bí thư Lâm Củng, hai người Trần Mộc Căn và Hồ Dương có quan hệ khá tốt.

- Cậu được đó, sao đã tạo được quan hệ với chủ nhiệm Vương thế?
Trần Mộc Căn chờ Hồ Dương lên xe, hắn cười nói.

- Gì mà quan hệ chứ, Long Nam Sinh giới thiệu bảo tôi giúp chủ nhiệm Vương một việc nhỏ. Sao, anh cũng biết chủ nhiệm Vương ư? Vừa nãy sao không thấy xuất hiện?
Hồ Dương cười nói, thuận tay đưa điếu thuốc tới. Trần Mộc Căn cầm lấy mỉm cười nói với Hồ Dương.
- Thật sự chỉ là giúp việc nhỏ thôi ư? Không phải vì việc kia đó chứ?

- Trời đất chứng giám, chuyện kia gấp trong lúc nhất thời cũng không được. Tôi thật ra dù có muốn nhớ đến thì người ta có cho mặt mũi hay không chứ?
Hồ Dương ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng khá giật mình. Năm ngoái tỉnh vì vụ án của Sở Giang Thu mà dính tới một đám người, trống không ít vị trí. Một ít người ở thành phố tự nhận có cơ hội đã bắt đầu vận động.

Hồ Dương thật ra không có dã tâm gì, chỉ là nghe nói lão Hàn – bí thư đảng ủy chính pháp thành phố đang hoạt động, định đổi địa phương. Vị bí thư đảng ủy chính pháp này ở thành phố Việt Châu cũng không khá giả gì. Đầu tiên bên Cục công an – cục trưởng Hồ Dương chỉ nghe lời bí thư Lâm Củng. Bên Viện kiểm sát thì gần như là thế, bên Tòa án thì lại đi gần với thị trưởng. Anh nói một bí thư đảng ủy chính pháp như vậy làm còn có gì thú vị chứ?

Nghe Trần Mộc Căn nói chuyện này, Hồ Dương cũng động tâm. Hắn nếu có thể tiến bộ thì Cục công an đương nhiên có thể nắm trong tay, điều này lão Hàn không thể so được. Đây cũng là nguyên nhân mà Trần Mộc Căn tới đây. Quan hệ hai người khá tốt, Trần Mộc Căn cũng đang tranh thủ cơ hội tiến bộ. Nhiều người thì thực lực mạnh, hai người tiếp cận với nhau cũng là theo nhu cầu.

Chẳng qua việc này vẫn ở giai đoạn bắt đầu, bên trong tỉnh ủy nghe nói muốn tiến hành điều chỉnh mạnh, trước khi xác định rõ thì mọi người chỉ có thể cố gắng làm tốt công tác chuẩn bị mà thôi. Lúc này người có tin tức nhanh nhạy sẽ chiếm ưu thế lớn hơn.

- Tôi còn tưởng anh hỏi thăm tin tức từ Vương Quốc Hoa, biết thế tôi đã ra mặt.
Trần Mộc Căn có chút nuối tiếc nói một câu, mắt Hồ Dương sáng lên nói:
- Trưởng ban thư ký, anh nói vậy là có ý gì?

- Hắc hắc, anh đó, thấy phật mà không biết thắp hương.
Câu nói của Trần Mộc Căn làm mặt Hồ Dương nghiêm lại, hô hấp không bình thường.
- Trưởng ban thư ký, anh có việc không ngại nói thẳng, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ?

Trần Mộc Căn cười hắc hắc nói:
- Lão Hồ, nói như thế này thì anh sẽ có cảm nhận trực quan hơn. bí thư Lâm đủ trọng lượng chứ, bí thư nếu gặp Vương Quốc Hoa không nói phải lui ba bước nhưng tốt xấu cũng phải khách khí nói chuyện.

Hồ Dương thoáng cái biến sắc, mình đúng là vẫn xem thường thực lực của Vương Quốc Hoa. Cũng may Vương Quốc Hoa có việc thì mình vẫn rất khách khí giúp đỡ, lễ phép không làm mất lòng đối phương.

- Trưởng ban thư ký, cảm ơn, chuyện kia hỏi thăm thế nào rồi?

- Nghe nói lão Hàn đang tranh thủ tới Sở tài chính, cơ hội của anh thật ra tới đó.

Địa điểm trưởng ban thư ký Cao mời khách rất bình thường, là một quán đặc sản ở ngoại ô, không biết sao hắn tìm được nơi này. Vương Quốc Hoa nhận được điện liền chạy tới.

Đến một lối rẽ, hắn phát hiện trưởng ban thư ký Cao cùng xe đang đỗ ven đường. Vương Quốc Hoa dừng xe lại, trưởng ban thư ký Cao đã đi lên một bước chủ động chào. Khách khí hai câu hai xe một trước một sau chạy đi. Nhà hàng đặc sản kia nằm trong một khu đồng ruộng rộng rãi, khá thoải mái.

-- Nơi này do một đồng đội cũ mở, chủ nhiệm Vương đừng chê.
Trưởng ban thư ký Cao khách khí nói một câu, mời khách ở đây mục đích nhất định không phải là ăn đặc sản, chủ yếu là cho tiện nói chuyện. Điểm này Vương Quốc Hoa biết rõ ràng. Hắn vốn không định nhận lời nhưng dù sao trưởng ban thư ký Cao cũng là thủ trưởng của hắn, thể diện phải cho đối phương.

Đi ra chào là một người đàn ông trung niên mặt hồng hào đầy khỏe mạnh. Vương Quốc Hoa có thể nhận ra người này rất quen thuộc với trưởng ban thư ký Cao.

- Lão Quảng trước đây đi bộ đội ở phía tây, lập không ít công lao nhưng văn hóa không cao nếu không bây giờ ít nhất là cấp huyện.
Trưởng ban thư ký Cao giới thiệu như vậy, lão Quảng cười cười một tiếng nói:
- Nói cái này làm gì, so với các chiến hữu ngã xuống thì chúng ta đã may mắn hơn nhiều.

Trong sân đã chất bếp lửa, một con dê béo đang được nướng nhỏ đầy mỡ, mùi hương thơm ngát quanh mũi.

- Ông khách khí quá rồi đó, không nói cái này.
Trưởng ban thư ký Cao đáp lại, y lắc lắc chai rượu trong tay.

- Thứ này kiếm từ đâu ra đó.

Lão Quảng cười cười nhận rượu, y mời hai người ngồi xuống chiếc bàn cạnh đống lửa. Y cầm dao linh hoạt cắt miếng thịt dê, cho thêm gia vị đưa lên.

Vương Quốc Hoa ngửi mùi hương đã thấy nước miếng ứa ra. Hắn không hề khách khí gắp một miếng chấm bỏ miệng nhai. Hắn không nhịn được cười khen ngon.

Rượu do nhà gần đó tự nấu, độ không cao nhưng mình mùi vị rất thơm.

Trưởng ban thư ký Cao uống rượu rất dứt khoát, hai người mỗi người chén, hơn lít rưỡi thoáng cái vào bụng. Vương Quốc Hoa trước đó chỉ cúi đầu ăn, trưởng ban thư ký Cao cũng không nói đến mục đích mời khách.

Một lúc sau trưởng ban thư ký Cao mới bỏ đũa ho khan một tiếng nói:
- Quốc Hoa, gần đây có một chuyện chắc cậu nghe thấy.

Vương Quốc Hoa biết đã vào chủ đề, hắn đưa điếu thuốc tới nói:
- Nghe nói một chút nhưng không biết nhiều lắm.

- Quốc Hoa, cậu thấy tôi cũng nên động một chút, mong chỉ đường.
Trưởng ban thư ký Cao nói khá đường đột, quan hệ của hai người còn chưa đến bước này. Chẳng qua cơ hội khó được, trưởng ban thư ký Cao trong lúc nhất thời cũng không chú ý nhiều như vậy. Vị trí để trống có hạn, anh không tranh thủ thì sẽ muộn.

- Trưởng ban thư ký Cao, anh đánh giá tôi quá cao rồi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không dễ dàng tỏ thái độ. Nói đùa à, đối diện đường đường là phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy cấp giám đốc sở, vấn đề của y lúc nào đến lượt Vương Quốc Hoa – người kém hai cấp lên tiếng chứ?

- Quốc Hoa, cậu quá khiêm tốn rồi, người khác không biết, tôi còn không biết cậu sao? Chuyện của lão Ngôn nếu không có cậu giúp thì có thể có cục diện hôm nay ư? Cục diện trước mắt không quá rõ ràng, tôi cũng không nhung nhớ gì nhiều, chỉ là muốn tìm nơi dưỡng già mà thôi.
Trưởng ban thư ký Cao nói chuyện đến mức này đã là rất thật lòng.

Chẳng qua vấn đề do Vương Quốc Hoa và trưởng ban thư ký Cao có quan hệ quá bình thường. Lần này mới là để hai người tiếp xúc một chút, nếu nói quá sâu thì đó sẽ là không được. Trưởng ban thư ký Cao cũng ý thức được vấn đề này nên thở dài nói:
- Quốc Hoa, tôi vốn đi bộ đôi nên khá thẳng tính. Lúc mới phục viên đã chịu thiệt không ít vì việc này.

- Trưởng ban thư ký Cao bình thường có hay xem Tv không?
Vương Quốc Hoa cầm đũa định gắp lại dừng đôi chút, hắn đột nhiên nói một câu như vậy. Trưởng ban thư ký Cao ngẩn ra nói:
- Có xem, thời sự đài truyền hình tỉnh và Cctv đều xem cả.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói nữa, tiếp tục đưa đũa gắp một miếng thịt bỏ miệng. Sau đó dù trưởng ban thư ký Cao có nói như thế nào, Vương Quốc Hoa cũng chỉ nói một câu chung chung. Thử dò xét hai ba câu, trưởng ban thư ký Cao coi như biết ý không nói chuyện kia nữa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vu vơ.

Lúc Vương Quốc Hoa đi thì trời đã tối đen, lão Quảng lái xe đưa hắn về.

Trưởng ban thư ký Cao thật ra có mang theo lái xe, y uống không ít rượu nhưng trên đường về vẫn suy nghĩ miên man. Trong đầu y thoáng cái suy nghĩ một lần những tin tức xuất hiện gần đây ở trên báo chí, Tv, đương nhiên trọng điểm là ở trong tỉnh.

Về đến nhà, con gái Cao Quyên Quyên đã ở nhà, cô bé ra đón ông bố. Dìu trưởng ban thư ký Cao, Cao Quyên Quyên phe phẩy mũi nói:
- Ôi, mùi rượu nặng quá, bố lại uống nhiều rồi, lát kiểu gì mẹ con cũng ca cẩm.

Trưởng ban thư ký Cao thoáng giật mình nói:
- Con nói gì?

Cao Quyên Quyên nói:
- Mẹ con lại ca cẩm, phiền quá.

Ồ, trưởng ban thư ký Cao thở ra một hơi rượu. Y đi vào phòng khách bật Tv chăm chú xem. Trên Tv mới bắt đầu đến phần thời sự tỉnh. Tin tức thứ ba là trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Trương Thiên Hào thị sát đài truyền hình tỉnh, chúc tết các nhân viên trực tết, đưa ra chỉ thị quan trọng về xây dựng tinh thần văn minh…

Trưởng ban thư ký Cao xem tới đây vỗ mạnh đầu lẩm bẩm nói:
- Thì ra là thế.

Đến giờ phút này trưởng ban thư ký Cao cuối cùng đã hiểu ý của Vương Quốc Hoa. Trương Thiên Hào muốn lên thì nhất định cần một nhóm người để dùng. Lúc này văn phòng tỉnh ủy có bốn phó trưởng ban thư ký, phó trưởng ban thư ký Cao tạm thời chưa có chỗ dựa, y là người của nguyên bí thư tỉnh ủy trước. Trưởng ban thư ký Hô Diên vẫn giữ khoảng cách nhất định với lão Cao.


Mặc dù không thể động thì tìm một gốc cây lớn dựa vào cũng có thể giải quyết hoàn cảnh khó khăn hiện nay mà. Trưởng ban thư ký Cao thầm nghĩ như vậy, nếu không qua năm nay mình còn có thể ở lại trụ sở tỉnh ủy hay không cũng là một vấn đề.

Tết càng lúc càng đến gần,Vương Quốc Hoa gần đây liên tiếp nghỉ làm sớm, hắn không có việc gì là chạy đến Công ty xây dựng số 2, không ít người biết chủ nhiệm Vương Ban giám sát tỉnh ủy đến đoạt công việc của thư ký tổng giám đốc Sở. Việc này chính là chuyện được bàn tán sôi nổi nhất ở Công ty xây dựng số 2. Các nam đồng chí không quá đồng ý với Vương Quốc Hoa, cảm thấy tên này làm mất mặt đàn ông. Ở tỉnh Nam Thiên thì hiện tượng trọng nam khinh nữ vẫn rất phổ biến. Đàn ông sợ vợ rất khó có uy tín trước mặt đàn ông khác. Nhưng thật ra phụ nữ lại rất hâm mộ tổng giám đốc Sở. Vương Quốc Hoa có thể nói là tiêu chuẩn chọn chồng của không ít cô gái.

Phương án mới và một loạt thủ đoạn được thực hiện rất nhanh đã có hiệu quả. Nhân viên biên chế không bị động tới nên không làm ầm lên, nhân viên hợp đồng muốn thể hiện tốt để được ở lại. Thực lực mà tổng giám đốc Sở thể hiện ra chứng minh là nếu làm việc ở Công ty xây dựng số 2 thì sẽ có tiền đồ, vì vậy không ai muốn gây chuyện cả.

Ngày 28/12, tổng giám đốc Sở cuối cùng đã ngoan ngoãn được Vương Quốc Hoa áp tải lên máy bay, Vương Quốc Hoa dẫn vợ về nhà ăn tết. Đây có thể nói là lần đầu tiên Sở Sở về nhà Vương Quốc Hoa ăn tết với tư cách con dâu.

Ra khỏi sân bay, Khương Nghĩa Quân đã sớm đợi ở bên ngoài. Lần này Vương Quốc Hoa không kinh động ai khác mà chỉ gọi cho tổng giám đốc Khương hôm nay đã mở hệ thống siêu thị ở tỉnh thành.

Ôm chặt nhau, tổng giám đốc Khương định thò tay về phía Sở Sở thì lại gặp ánh mắt đủ để giết người của Vương Quốc Hoa, hắn chỉ có thể cười hắc hắc bỏ qua ý đồ ôm một chút.

- Chị dâu đúng là càng lúc càng xinh đẹp.
Từ khen của Khương Nghĩa Quân có hạn nên không biết dùng từ gì hay hơn.

Sở Sở rất thân thiện bắt tay Khương Nghĩa Quân:
- Quốc Hoa nhà em gần đây hơi nóng tính, có gì thất lễ anh đừng để ý.
Giỏi, Vương Quốc Hoa bực bội là do Sở Sở vẫn không lo cho sức khỏe, chỉ vùi đầu làm việc. Vương Quốc Hoa rất oán giận, nếu không phải Lưu Linh từ Bắc Kinh gọi tới khuyên Sở Sở mãi thì Sở Sở còn định mai mới về tỉnh Đại Giang.

Phụ nữ chú tâm vào công việc không phải việc xấu nhưng Sở Sở có thai mà còn đầu nhập với công việc như vậy, Vương Quốc Hoa khá buồn bực và bất đắc dĩ. Nhìn đồng hồ, Vương Quốc Hoa nói:
- Lưu Linh cũng sắp hạ cánh rồi, ra ngoài chờ chút.

Vương Quốc Hoa vẫn là xem nhẹ bản lĩnh không tuân thủ lời hứa của hàng không dân dụng. Theo đúng lịch chỉ phải chờ 15 phút mà giờ chờ một tiếng rưỡi vẫn không thấy gì cả. Gần 1h chiều nên ba người phải vào quán ở sân bay ăn chống đói.

Cuối cùng là do Lưu Linh phải hoãn chuyến bay, mất hơn hai tiếng mới tới nơi.

Đây là lần đầu Vương Quốc Hoa mang hai cô vợ về nhà ăn tết. Nói thẳng ra là do Vương Quốc Hoa kiên trì, Sở Sở cũng không phản đối. Có một số thứ Vương Quốc Hoa cần tranh thủ cho Lưu Linh, điểm này Sở Sở biết rõ.

Nắm tay Hiểu Lâm ra ngoài sân bay, Lưu Linh thấy Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kích động. Nhất là khi Vương Quốc Hoa đi lên cầm hành lý cho cô, mắt Lưu Linh thoáng đỏ lại. Sở Sở ở bên cười đi lên ôm Lưu Linh. Hiểu Lâm trốn sau lưng Vương Quốc Hoa, cô bé có chút khẩn trương nhìn Vương Quốc Hoa.

- Hiểu Lâm, chào đi em.
Lưu Linh cúi người vuốt đầu Hiểu Lâm, nhỏ giọng nói.

- Chú, dì.
Cuối cùng nhìn Khương Nghĩa Quân hơi béo, Hiểu Lâm đảo mắt nói:
- Chú béo.

- Hay hay, cô bé rất đáng yêu, lại đây chú cho lì xì.
Khương Nghĩa Quân cuối cùng có cơ hội thành bề trên nên khá kích động, hắn lấy lì xì ra nhét vào túi của Hiểu Lâm.

Khương Nghĩa Quân chuẩn bị rất đầy đủ, tổng cộng hai xe Mercedes-Benz. Tên này bây giờ đã có tiền, hắn chỉ vào hai xe mới rồi có chút đắc ý nói:
- Quốc Hoa, xe này thế nào?

- Dù là xe tốt cũng không giấu được bản sắc nông dân của ông.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể để y kiêu ngạo, rất không cho mặt mũi đả kích một câu.

A, Khương Nghĩa Quân đối mặt với Vương Quốc Hoa gần như không có 1% để thắng, chỉ có thể buồn bực lên xe. Vương Quốc Hoa cùng Khương Nghĩa Quân lên xe đằng trước, Lưu Linh cùng Sở Sở mang theo Hiểu Lâm lên xe sau.

Lên đường cao tốc, Khương Nghĩa Quân mới thu nụ cười, y nghiêm túc nói:
- Quốc Hoa, tình hình của tôi bây giờ không được ổn mấy.

Ngành tiêu dùng cạnh tranh kịch liệt, theo kinh tế phát triển thì đây là xu thế tất nhiên, có không ít tập đoàn tiêu dùng, bán lẻ nước ngoài tiến vào thị trường Trung Quốc với quy mô lớn. Các công ty trong nước chém giết nhau đã đủ tàn khốc, bây giờ thêm tập đoàn nước ngoài thì đúng là càng khó khăn hơn.

- Sao, có dự định khác ư?
Vương Quốc Hoa không phát biểu ý kiến. Kinh doanh siêu thị như thế nào thì Vương Quốc Hoa không quá quen, điểm duy nhất hắn có thể xác định đó là kinh doanh siêu thị là điểm quan trọng nhất để kiếm nhiều tiền mặt.

- Ừ, kinh doanh cây xăng bây giờ cũng không được, hai tập đoàn lớn lũng đoạn. Tôi đã phải cắn răng bán cây xăng đi, bây giờ trong túi có chút tiền nhưng không biết nên phát triển theo phương hướng nào nữa.
Khương Nghĩa Quân bây giờ thay đổi rất nhiều so với trước, nhìn vấn đề cũng không còn hạn hẹp nữa.

- Tôi đưa cho ông hai đề nghị và một trợ giúp. Thứ nhất là xây dựng hệ thống siêu thị vật tư, cụ thể là nên phát triển theo hướng nối tiếp nông sản, làm như thế nào thì tôi không thể nói, ông để nhân viên đi nghiên cứu. Thứ hai đề nghị ông chuyển sang ngành bất động sản, trong vài chục năm tới đây là một ngành kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Một trợ giúp thì rất đơn giản, tài chính không đủ thì tôi nghĩ biện pháp giúp ông.

Vương Quốc Hoa nói vừa là chỉ rõ phương hướng cho Khương Nghĩa Quân, cũng cho đối phương một viên thuốc an thần.

- Ngành bất động sản ư? Trước đây chưa từng làm.

Khương Nghĩa Quân có chút nóng lòng muốn thử. Trong lòng Vương Quốc Hoa đang nghĩ tương lai nếu mình đến làm chủ một phương thì xây dựng đô thị chính là cách tốt nhất để kiếm thành tích trong thời gian ngắn nhất. Dựa vào bất động sản kéo GDP tuy rất bất đắc dĩ nhưng đây là thực tế.

- Như thế này đi, ông có thể hợp tác với Lưu Linh, treo tấm biển công ty, tổng hợp tài nguyên. Chẳng qua chia lợi nhuận thì không thể thiếu.
Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị, Khương Nghĩa Quân không hề phản đối mà còn vui vẻ vỗ đùi, cứ làm như vậy đi.

Sở Sở có thai nên không tiện đi liên tục. Khương Nghĩa Quân đặt phòng ở khách sạn Shangri-La, mọi người vào trong rồi vào một phòng thảo luận. Vương Quốc Hoa nói qua việc hợp tác, Lưu Linh đương nhiên không có ý kiens khác. Hai bên thảo luận sơ bộ, Lưu Linh liền đưa ra một bản quy hoạch chiến lược.

Sở Sở hơi mệt về ngủ trước, cô bé Hiểu Lâm yên tĩnh ở trong phòng xem phim hoạt hình. Ba người còn lại tiếp tục ngồi ở phòng khách bàn thủ tục hợp tác. Bàn bạc này coi như lấy ý kiến của Vương Quốc Hoa làm trung tâm.

Lưu Linh đưa ra chiến lược chia làm hai mảng nam bắc. Phía nam lấy thủ phủ tỉnh Nam Thiên – thành phố Việt Châu làm căn cơ, phía bắc lấy Bắc Kinh làm căn cơ. Vương Quốc Hoa chỉ ra một điểm đó là Thượng Hải, phải nhân lúc khi ngành bất động sản mới khởi đùa cần phải tạo được cơ sở trước người khác.

Kết quả bà bạc là hai mảng nam bắc do Lưu Linh phụ trách, Thượng Hải giao cho Khương Nghĩa Quân đi khai thác. Sở Sở vốn đã đi ngủ đột nhiên xuất hiện lúc ba người đang trao đổi sôi nổi.
- Quốc Hoa, em có ý kiến.

Ba người có chút sửng sốt, Vương Quốc Hoa đứng lên dìu Sở Sở ngồi xuống sau đó cười nói:
- Tổng giám đốc có cao kiến gì?

Sở Sở cười nói:
- Bên phía Bắc Kinh giao cho nhà em làm đi. Mọi người hay là đưa ra phương án chung còn về người phụ trách cụ thể thì chú em - Sở Diễn có một người con trai mới du học từ nước ngoài về mà không làm việc nghiêm chỉnh gì cả, để hắn phụ trách chi nhánh Bắc Kinh có được không?

Điểm mấu chốt ở vấn đề này là thái độ của Lưu Linh. Vương Quốc Hoa nghĩ chỉ cần Lưu Linh có quyết định gì, hắn đều ủng hộ. Cho nên Vương Quốc Hoa nhìn Lưu Linh, điểm này Sở Sở thấy rõ, trong lòng có chút không hài lòng nhưng cô không lộ ra mặt.

- Đề nghị này rất tốt, chẳng qua tôi phải nói trước trụ sở chính đặt ở thành phố Việt Châu, lợi nhuận ba chi nhánh tính toán như thế nào?
Lưu Linh nói.

- Chuyện ở trụ sở chính dễ nói, chia lợi nhuận thì tôi thấy như thế này có được không? Lập một ngân sách nội bộ chuyên môn hàng năm các chi nhánh chia ra 20% lợi nhuận làm một sứ mạng đó là một khi Quốc Hoa cần thì ngân sách này sẽ do Quốc Hoa sử dụng.
Sở Sở từ tốn nói.

- Tôi không vấn đề gì.
Khương Nghĩa Quân là người đầu tiên tỏ thái độ. Hắn muốn tới Thượng Hải Thượng Hải thì nhất định không thể rời khỏi Vương Quốc Hoa, hoặc là nói sức ảnh hưởng do Vương Quốc Hoa mang tới, nếu không chút cách làm của mình căn bản không làm được gì.

- Tôi cũng không vấn đề gì cả.
Lưu Linh đương nhiên càng không cần phải nói. Lợi ích trên Bắc Kinh cô vốn không có ý tranh, dù là có tranh cũng không tranh được Sở Sở vốn có quan hệ rộng ở Bắc Kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc